Ánh mắt Phòng Linh không thể không nói là độc ác. Tuy rằng hắn mưu tính không sâu bằng Tiểu Cửu, nhưng ánh mắt vẫn có chỗ độc đáo, nắm bắt khuyết điểm của người khác cũng cực sắc bén.
Định Nam Vương là gian hùng một phương, lòng dạ độc ác, thủ đoạn không từ, không biết nói tới đạo nghĩa. Chỉ cần lòng có sở niệm, văn thần võ tướng đều có thể giết.
Nhưng chỉ đối với con mình, lại cưng chiều không thôi.
Truy cứu nguyên nhân, Định Nam Vương chỉ có duy nhất đứa con này, hơn nữa không thể sinh tiếp.
Nếu đứa con trai này chết rồi, những cực nhọc gây dựng giang sơn, ai sẽ tới kế thừa?
Phòng Linh nắm lấy điểm này, bí quá hóa liều, cũng muốn nếm thử hương vị sinh tử một phen.
Định Nam Vương nắm đao trong tay, tuy rằng mũi đao sức mạnh vô địch không gì phá nổi vẫn đặt trên cổ Phòng Linh, chỉ cần nhẹ một chút có thể đem lỗ tai hắn gọt xuống, tròng mắt hắn móc ra, thậm chí đầu một nơi thân một nẻo.
Nhưng y không dám làm như vậy. Hoa Như Ngọc lòng lang dạ sói kia nhất định sẽ ăn miếng trả miếng đem tất cả tàn bạo ném lên người nhi tử bảo bối, không một chút mềm lòng. Trong lòng Hoa Như Ngọc, mặc dù xem trọng Phòng Linh, nhưng tại thời điểm này có thể quên đứa con, Phòng Linh đối với Hoa Như Ngọc mà nói chỉ có thể coi là mưu sĩ hiếm có. Tuy rằng luyến tiếc nhưng bất cứ khi nào cũng có thể làm kẻ chết thay.
Nhưng con trai bảo bối của mình, nó không thể chết được, thậm chí không thể chịu một chút tổn thương nào!
- Ta… ta rất hận.
Định Nam Vương một cước đem đao thép đá sang bên, ngực buông xuống, rống lớn. Rất nhiều người rất nhiều việc, sau khi mất đi mới biết quý trọng. Nhưng trở về Mộ Nhiên, rốt cuộc cũng không trở lại như trước được, hối tiếc không kịp.
Tả Bình và Mã Võ ngơ ngác nhìn nhau, lại vô kế khả thi, sắc mặt trương ra sắc đỏ: bọn họ biết Định Nam Vương đang hối hận đã làm ra việc sai lầm, làm ra tình cảnh quẫn bách như vậy, đồng thời cũng biết, hai người văn thao võ lược, so với Phòng Linh vẫn khác biệt như trời và đất!
Định Nam Vương sau khi phát tiết thật lâu, rốt cuộc khôi phục vài phần bình tĩnh, con ngươi như kiếm nhìn thẳng vào Phòng Linh.
- Vương gia vì ái tử ẩn nhẫn như thế, thật là từ phụ (cha hiền). Khiến Phòng Linh vô cùng khâm phục.
Phòng Linh rủ rỉ nói:
- Nhớ ngày đó, khi ta nghe được mười tám mạng người nhà Phòng thị bị bỏ tù, cũng thống khổ, xé ruột đứt gan, sống không bằng chết giống như Vương gia vậy. Thật sao nghĩ lại mà kinh. Nếu không phải có Ngô Đồng làm con tin, ta làm sao có được thần thái sáng láng như ngày hôm nay được? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn - Phòng Linh, ngươi…ngươi thắng… Định Nam Vương thở ra một ngụm trọc khí, trong lúc nhất thời như già thêm mười tuổi.
Phòng Linh cười nhạt một tiếng:
- Ta thắng thế nào? Đang trong miệng hổ, còn bị trói thành bánh trưng thế này… Định Nam Vương vô lực khoát tay, ra hiệu thân binh mở trói cho Phòng Linh, nhìn cặp mắt trào phúng của hắn, vô lực nói:
- Ngươi đi đi, ta không thể giết ngươi. Ngươi trở về nói cho Hoa Như Ngọc kia, dám can đảm khó dễ con ta, ta tất sẽ đem các ngươi nghiền xương thành tro.
- Ha ha… Vương gia, ta nếu chỉ có tay không mà về, thực quá nguy rồi.
Phòng Linh đảo khách thành chủ, thoải mái ngồi trên ghế, vì chính mình rót một ly trà, đầy thâm ý nói:
- Hoa tướng quân ngang ngược càn rỡ, tính tình không nén được, đã hạ quân lệnh cho ta… - Quân lệnh gì?
Định Nam Vương ngăn cơn giận, nhô người ra hỏi.
Phòng Linh chắp tay trong hư không, lạnh lùng đáp:
- Hoa tướng quân có lệnh, trước khi mặt trời lặn, nếu không thể đem mười tám người nhà Phòng thị cùng Yên Nhiên vương phi về Ninh Đô, Ngô Đồng sẽ phải đổ máu, quyết không nuốt lời.
Hắn vừa nói xong, bên trong tay áo xuất ra một chỉ thị viết tay, đặt trên bàn:
- Còn đây là thủ dụ của Hoa tướng quân, trên có ấn soái cũng chứng minh ta không bịa đặt.
- Hoa Như Ngọc cô nương đó mà dám ép ta?
Định Nam Vương vẻ mặt âm hiểm cười, nhìn Phòng Linh, u ám nói:
- Ngươi cho rằng bản vương sẽ tin tưởng trò đe dọa này của Hoa Như Ngọc sao?
Phòng Linh nói:
- Vương gia, Hoa tướng quân tính khí thế nào, so với Chiến thần Hoa Vô Ý năm đó không sai biệt. Về phần Vương gia có tin lời Hoa tướng quân hay không, kính xin ngài tự suy xét, nhiều lời vô nghĩa.
Định Nam Vương ngẩn ra, trong đầu lóe lên cảnh tượng Hoa Vô Ý uy phong lẫm lẫm đằng đằng sát khí!
Nói là làm! Như thế mới có tên là Chiến thần. Hoa Như Ngọc tính cách cùng bố của nàng…, cái đó… Định Nam Vương mày nhíu chặt, nhìn Phòng Linh dụ dỗ nói:
- Bản vương nếu không thả người, để Ngô Đồng chết, mười tám mạng Phòng thị cũng sẽ diệt môn, ngươi bỏ được?
- Luyến tiếc thì thế nào?
Phòng Linh cau mày nói:
- Ta chỉ là một hàng thần, ăn nhờ ở đậu, vẫn phải xem sắc mặt người ta tới cứu người nhà, đâu có lựa chọn nào khác?
Nói xong, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Định Nam Vương, bảo:
- Vương gia từ từ suy nghĩ, nếu ngài nguyện ý trao đổi, tự nhiên mọi người đều vui vẻ, nếu ngài khăng khăng một mực, thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, Phòng Linh cũng chỉ có thể chịu đựng đau khổ nhà tan cửa nát. Vương gia, lời tâm huyết, nói đến thế thôi. Tại hạ cáo từ!
Phòng Linh vung tay áo đi tới cửa, chỉ ra ngoài cửa, nói với Định Nam Vương:
- Nhớ lấy, trước khi mặt trời lặn, mới có thể giữ lại mạng mỏng của Ngô Đồng. Ta ở đường Hưng Long đợi đại giá của ngài.
Nhìn bóng dáng Phòng Linh biến mất trong tầm mắt, Định Nam Vương lâm vào trầm tư.
Tả Bình nhìn thủ dụ kia, lại nhìn ánh mắt mê man của Định Nam Vương, nhẹ nhàng nói:
- Trong câu chữ kia của Hoa Như Ngọc, rõ ý thà gãy chứ không chịu cong. Vương gia, binh đi chiêu hiểm, chỉ sợ không dễ… Phòng Linh đi khỏi đại doanh Bình Châu ba dặm, sau khi thấy không có người theo dõi, mới sửa sang lại quần áo một chút. Cho tới lúc này, hắn mới cảm thấy được, sau lưng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, áo lót đã ướt đẫm, dính sát vào sau lưng, vô cùng khó chịu.
- Phòng tiên sinh, việc này thế nào?
Hoa Như Ngọc đứng trên đường Hưng Long, xa xa thấy Phòng Linh tập tễnh đi tới, vội vàng bảo thân binh dùng kiệu rước hắn vào trong núi.
- Phòng thúc thúc, mẹ ta có thể cứu về được sao?
Hồng Hạnh đã chạy tới, bàn tay nhỏ bé trắng xanh kéo tay áo Phòng Linh, đôi mắt quyến rũ lóe sáng, phòng ra những ráng mây đầy màu sắc.
- May mắn không làm nhục mệnh!
Phòng Linh hướng Hoa Như Ngọc nói:
- Ta nắm chắc chín phần thành công.
- Chín phần.
Hồng Hạnh bĩu môi, u oán nói:
- Sao lại chín phần? Sao không phải là mười phần? Ta thật rất nhớ mẹ ta.
Nguyệt Thần gõ trán Hồng Hạnh, oán giận nói:
- Còn chưa biết dừng? Phòng tiên sinh đây là khiêm tốn!
Nhìn Hồng Hạnh bày ra khuôn mặt đầy kỳ vọng, Phòng Linh chỉ đám trinh thám lén lút chỗ đằng xa, cười nói:
- Chỉ cần ta lại bày ra một kế, ắt nắm mười phần thắng lợi!
- Phòng thúc thúc, có diệu kế gì, còn không mau sử dụng?
Hồng Hạnh vừa nghe Phòng Linh mười phần nắm chắc, không khỏi vỗ tay vui mừng.
Phòng Linh thấp giọng hướng Hoa Như Ngọc nói một lần.
Hoa Như Ngọc liên tục gật đầu, khen ngợi nói:
- Phòng tiên sinh thật là cao nhân. May mắn chúng ta cùng thờ thần một điện, bằng không, nếu sau này ngài chết trong tay Tiểu Cửu, chẳng phải tiếc quá thay?
Phòng Linh cười ha ha!
Hoa Như Ngọc quát lớn:
- Người tới, đem Ngô Đồng tới, bày trận uống rượu chặt đầu.
Trong lúc đó, tiếng kèn bi thương trầm thấp vang vọng tứ phương, một hồi trống áp lực tan ra, Ngô Đồng bị trói lên trong núi, phía sau còn có bốn năm đao phủ thân trần! Trong tay nắm lưỡi đao sáng loáng có thể thổi tóc tóc đứt.
Ngô Đồng bị dọa chân mềm nhũn, rốt cuộc nín không được, đũng quần ướt một mảng lớn, nước tiểu rớt rơi. Mùi bay vọt ra không khí, theo gió tan đi.
Gã biết mình sắp bị chém đầu, ngã trên mặt đất vừa khóc vừa gào thé, không chịu đi!
Hắc Sơn khi đảm đương đao phủ, cũng không nói lời nào, giống như lão ưng bắt gà con, túm lấy cổ Ngô Đồng đưa gã đang trên đỉnh núi tới mảnh đất trống dùng để hành hình.
- Đừng! Đừng giết ta… Ngô Đồng trên mặt đất lăn lộn, giãy dụa quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, đập đến trán cũng đổ máu.
Hắc Sơn cũng không quản nhiều, hung hăn đá Ngô Đồng mấy cái, đau đớn khiến gã toàn thân chết lặng, vô lực giãy dụa.
- Lăn? Ngươi thế nào không lăn? Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.
Hắc Sơn gắt một cái, túm lấy cổ gã, bắt gã quỳ gối trên kệ hành hình, giơ cao quỷ đầu đao, một dáng vẻ hung thần ác sát.
Ngô Đồng đâu đã từng thấy qua trận thế như vậy?
Chỉ sợ tới mức hồn phi phách tán, quỳ nơi đó, xé ruột xé gan hét lớn :
- Cha! Cứu con! Con phải chết! Người mau tới cứu con… Tiếng kêu thảm thương kia, khuếch tán ra ngoài, trên mặt một phen nước mắt nước mũi chan hòa, lẫn với vết máu loang lổ, nói không hết được sự đáng thương.
Nhưng trinh thám ở xa xa được Định Nam Vương phái tới thấy Ngô Đồng bị ép quỳ trên vách đá, chỉ chờ hành hình!
Tiếng gào thét thê thảm, tóc tai bù xù, mơ hồ che kín vết máu trên mặt, tất cả như đâm vào lòng bọn chúng.
Mười mấy trinh thám tụ lại một chỗ thương lượng, hai tên cưỡi ngựa rời đi, nhằm hướng đại doanh Bình Châu mà tới.
- Phòng thúc thúc, ngươi xem, có hai tên trinh thám trở về báo tin… Hồng Hạnh chỉ vào hai tên trinh thám nấp trong bụi đất rời đi, hưng phấn nhảy lên!
Phòng Linh nói:
- Chỉ mong kế này có thể mê hoặc Định Nam Vương.
Hồi lâu, hai tên trinh thám trở lại, nhưng Định Nam Vương cũng không xuất hiện!
Hồng Hạnh lập tức chau mày, con mắt vô thần, lo lắng nói:
- Thế nào? Định Nam Vương chưa tới? Lão ta không cần mạng của Ngô Đồng sao?
Hoa Như Ngọc mắt phượng lóe sáng âm u, lạnh nhạt nói:
- Gấp gì? Lão nếu dễ dàng mắc mưu, sao còn làm được tới Định Nam Vương chứ?
Thoáng chốc, trời phủ hoàng hôn.
Một đám quạ bay trên đầu, nhưng không thấy rõ lắm thân ảnh của bọn chúng.
Hồng Hạnh mềm mại dựa vào Nguyệt Thần, trong mắt hàm chứa nước mắt, thương tâm thất vọng ai oán, tràn ngập lòng.
Nhìn dưới chân núi chỉ thưa thớt bóng dáng mấy chục trinh thám, Hoa Như Ngọc cũng có chút thiếu kiên nhẫn, hướng Phòng Linh hỏi:
- Phòng tiên sinh, mặt trời sắp xuống núi, Định Nam Vương còn chưa xuất hiện. Giờ nên làm thế nào?
Phòng Linh thần sắc thản nhiên, trong con ngươi cất dấu dao động khôn khéo, tầm mắt dừng bên trái chân núi, một mảnh rừng cây chợt có chim bay lên, từng chữ một nói:
- Người tới, thổi kèn, khua chiêng gõ trống, chuẩn bị hành hình.
Ngô Đồng lúc này đã khóc tới cổ họng khàn khàn, rốt cuộc hô không ra tiếng, chỉ nghiêng đầu vô lực quỳ gối trên kệ, dùng đôi mắt sưng đỏ, trơ mắt nhìn Hắc Sơn nắm trong tay quỷ đầu đao.Trong thời khắc quỷ đầu đao chặt xuống liền muốn cái mạng nhỏ của mình rồi.
Nghe hồi kèn đau buồn lan ra, nghe tiếng trống thùng thùng nặng nề vang lên, nhìn mặt trời dần khuất cuối đường chân trời, Phòng Linh hung hăng hướng chỗ rừng cây liếc mắt một cái, bước đến bên Ngô Đồng, hét lớn:
- Giờ Canh đã tới, còn không lập tức hành hình?
Ngô Đồng đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Hắc Sơn hét lớn một tiếng, quỷ đầu đao hung hăng đánh xuống, chỉ nghe một âm thanh rống lớn long trời lở đát chấn động núi đồi:
- Hạ đao lưu người! Hạ đao lưu người!
Đao của Hắc Sơn cách cổ Ngô Đồng ba tấc bỗng dừng két lại.
Đám người Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, Hồng Hạnh, Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Hắc Sơn đều nhìn về phía chân núi, đã thấy rất nhiều binh tốt nón trụ minh giáp sáng loáng, đằng đằng sát khí từ trong rừng chạy đến, hù dọa cả đám chim chóc trong rừng. Xa xa nhìn lại, một mảnh đông nghịt, chừng trên vạn người.
Đại kỳ dựng thẳng, đón gió bay phấp phới. Một chữ "Ngô" theo gió tung bay.
Phòng Linh nhìn đội ngũ đen nghịt kia, cười nói với Hoa Như Ngọc:
- Định Nam Vương là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đó… Hoa Như Ngọc cười sảng lảng, vô cùng quyến rũ:
- Chúng ta cũng là chưa thấy con thỏ không thả chim ưng… Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Hỗ Tam Nương, Hắc Sơn nghe vậy, cùng cười ha hả.