Chín đạo kỵ binh, tổng cộng hơn chín ngàn người, đã bao vây tất cả các con đường của ngọn núi rậm rạp này không hề có một lỗ hổng nào, đâu dám có nửa phần nới lỏng.
Bốn năm mươi con chim ưng bay xung quanh trên đầu, đã tập trung đúng nơi rừng rậm mà Trần Tiểu Cửu đang trốn.
Hai mươi mấy Phiên tăng, hơn bốn mươi võ tướng, tập trung lại, thương lượng nên làm thế nào.
Nhìn liên miên không dứt, một mảnh sâu trong rừng, bọn họ rơi vào cảnh khó xử, không biết nên xử lý thế nào.
Bọn họ nếu vây xung quanh đây, chắn, lấp một thời gian, đợi đại quân càng ngày càng nhiều, hai nhân vật mà Định Nam Vương cố gắng bắt được đang ở trong rừng rậm kia, nhất định có chạy đằng trời.
Nhưng, tệ là tệ ở chỗ quân lệnh của Định Nam Vương quá gấp, bọn họ không đợi được, không dám kéo dài chút thời gian. Quỷ mới biết tiểu Vương gia có thể sẽ bị chặt mất chân mất tay không?
Nhưng chín đạo quân tổng cộng là hơn chín ngàn người, nhìn thì nhiều, nhưng tuôn vào rừng để rà soát, lại chẳng khác gì là mò kim đáy biển, núi non trùng điệp chẳng khác gì là động không đáy, chín ngàn binh sĩ, cũng chỉ giống như là lũ kiến bé nhỏ. Hơn nữa, hai người này thật sự là những cao thủ quyết đoán sát phạt, đại đội nhân mã tập trung cùng một chỗ, ỷ vào cưỡi ngựa, còn bị hắn giết không ít người. Lúc này nếu lẻ loi xông vào, cho dù gặp dược họ thì có thế thế nào? Cái đầu không phải bị rơi xuống màn đêm?
Hơn bốn mươi võ tướng, hai mươi mấy Phiên tăng lập tức rơi vào khốn cảnh, lặng im một cõi, bọn họ không biết rút cuộc nên lựa chọn thế nào..
Lúc này, trên không trung, mơ hồ có mây đen bao phủ, ánh trăng cũng ảm đạm dần, tâm trạng của các võ tướng và Phiên tăng càng thêm mờ tối.
- Cho tới lúc này, chỉ có một biện pháp… Bác Khảo đại sư thở dài, nhắm mắt, lắc đầu.
- Đại sư có cách gì?
Trách nhiệm của Lưu tham tướng, Lam Linh là lớn nhất, đương nhiên liên tục thúc giục.
Đột nhiên, Bác Khảo đại sư mở to mắt, mật mày dữ tợn, trong kẽ răng rít lên vài tiếng tàn ác, từng chữ nói:
- Phóng hỏa đốt núi.
- Cái gì? Đốt núi?
Lưu tham tướng không khỏi giật mình, kinh ngạc nói:
- Ngọn núi này liên miên không dứt, rừng rậm mọc thành bụi, thật muốn đốt núi, chỉ e không khống chế được ngọn lửa, chân núi còn có thôn trang, bách tính vô số. Nếu đốt núi, bọn họ e là gia nghiệp hủy hết, người nói không chừng cũng sẽ bị chết cháy..
Bác Khảo đại sư cười lạnh hỏi ngược lại:
- Lưu tướng quân, ông là muốn các tướng quân chết cùng ông sao? Hay là số bách tính kia phải chết?
Lời vừa nói ra, những tướng quân kia chợt rùng mình, trong lòng lại có tâm tư với tuyệt hậu kế của Bác Khảo đại sư, ai cũng lớn tiếng tán thành.
Lưu tham và Lam Linh nhìn nhau, vì tính mạng của bản thân, cũng không để ý nhiều như vậy.
Lưu tham tướng hô lớn với thị vệ phía sau:
- Chuẩn bị dầu hỏa, đốt núi.
Nhìn Độc Hoàng thấp giọng cười yếu ớt, đôi mắt trong suốt hướng sang, trong lòng Tiểu Cửu nảy sinh sự mất mát vô lực.
Người gặp vận không may, uống nước lạnh cũng tê răng.
Bản thân mình liên tục tính ra hai việc, việc thứ nhất là dự kiến Định Nam Vương sẽ ngoan ngoãn dùng mười tám mạng người nhà Phòng Linh đổi lấy đổi lấy sự tự do của Ngô Đồng. Nhưng thật không ngờ Định Nam Vương sẽ cố chấp, liều chết bắt bằng được mình, dùng mình làm thứ trao đổi.
Lại nữa, chính là vừa rồi mình còn dương dương tự đắc khoe với Độc Hoàng, nói cái gì mà giằng co vài ngày, có thể thoát hiểm.
Nhưng đầu ngờ người ta lại tuyệt hơn, trực tiếp đốt núi.
Con mẹ ngươi, rút cuộc là chủ ý của thằng khốn nạn nào nghĩ ra? Ngay cả thôn sơn dưới chân núi kia, tính mạng của trên dưới ngàn người, cũng không thèm để ý?
Trần Tiểu Cửu liên tục tính sai hai nước, khiến hai người rơi vào tuyệt cảnh.
- Tiểu Cửu, làm thế nào?
Độc Hoàng ăn xong miếng thịt bò cuối cùng, bĩu môi, đôi môi ửng đỏ, khóe miệng mang theo ý cười.
Trần Tiểu Cửu nhìn thấy cảnh mê người, lấy khăn tay ra lau miệng cho Độc Hoàng, cười nói:
- Ăn no rồi à?
Độc Hoàng gật đầu.
Trần Tiểu Cửu thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Ăn no rồi, vậy chuẩn bị bắt đầu chạy trốn.
Ô Nhã dường như đã cảm nhận được điều gì, miệng nhai một miếng cỏ to, lớn tiếng hí, chấn động sơn dã.
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng không dám kéo dài, khói lửa tràn lan, thở cũng khó, kéo theo Ô Nhã, đi theo một con đường nhỏ xuống núi.
Lúc này, ngọn lửa bốc lên, ánh lửa đỏ rực chiếu rọi khắp núi, cũng chiếu sáng cả những đám mây đen đang tràn ngập trên bầu trời, tràn đầy sát khí.
- Đại sư, bọn chúng sẽ không bị chết cháy trong đó chứ?
Lưu tham tướng cắn răng, tim đập rộn lên:
- Nếu thật sự bị thiêu chết, Vương gia giận dữ, chúng ta cũng mất mạng.
Bác Khảo đại sư cười gằn nói:
- Lưu tướng quân lo lắng thừa, ông cứ yên tâm, đại quân ba bên của chúng ta vây quanh mấy ngày, cũng không bắt được, ngọn lửa này, không thiêu chết họ đâu.
Những tướng quân kia đã về tới bản bộ, đều tự dẫn một kỵ binh, bắt tay yếu đạo, canh phòng nghiêm ngặt.
Lưu tham tướng, Lam Linh đang nghển cổ nhìn quanh. Chợt nghe thấy tiếng ngựa hí dài, một con ngựa đen xông ra khỏi rừng rậm, vọt tới bên một tên kỵ binh.
Chỉ nghe tiếng vang khanh khách, con ngựa của kỵ binh kia bị gãy xương chân, ngã xuống đất, ngay cả chân của tên lính kia cũng gãy rồi.
Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng tay cầm kiếm, một trái một phải vung lên.
Kiếm vũ mạn diệu, vẽ ra những ánh sáng huyễn hoặc, hô ứng cùng với hỏa khó tràn ngập khắp ngọn núi, đặc biệt là gương mặt của Tiểu Cửu, hiện đầy sát khí tuyệt đỉnh.
Lưu tham tướng vừa thấy hai người xuất hiện, hưng phấn tỏ rõ trên mặt, lớn tiếng gào:
- Xông lên đi, toàn bộ bao vây, bắt được thưởng vạn lượng vàng. Phải bắt sống, không được đánh chết.
Dưới phần thưởng ắt có dũng phu, binh sĩ như ong vỡ tổ vây xungquanh, đao kiếm kẹp xung quanh, đâm thẳng tới tam lộ của Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Ô Nhã, nếu không phải giữ lại mạng sống, một chút tên bắn tới, đủ để Tiểu Cửu lâm vào khốn cảnh.
Nhưng dù là vậy, Tiểu Cửu cũng không cảm thấy luống cuống chân tay, tay chém dưa thái rau, đầu người rơi xuống, càng ngày càng nhiều.
Ô Nhã hí dài một tiếng, đấu đá lung tung, tuy đập lây bốn năm con ngựa, nhưng lại bị đâm trúng mông, máu tươi trào ra.
Độc Hoàng khí lực không còn nhiều, trên trán mồ hôi tầng tầng lớp lớp, thở hổn hển, chạy liên tục mấy ngày, đã khiến nàng không chịu nổi.
Thấy Lưu tham tướng ở phía trước mình tầm chục dặm, Độc Hoàng thân hình tung lên, dưới ánh lửa, giống như cánh bướm rực rỡ đầy trời, giẫm lên thân người kỵ binh, phiêu nhiên rơi trước người Lưu tham tướng.
Trần Tiểu Cửu khẩn trương:
- Đừng… Nhưng không kịp ngăn cản, đành ra sức giết tới.
Lưu tham tướng đâu ngờ được Độc Hoàng lại có trình độ cao như vậy, trong nháy mắt lại rơi trước mắt mình?
Trong lòng y nảy sinh sự độc ác, không đợi Độc Hoàng đứng vững, kiếm liền đâm về phía Độc Hoàng.
Độc Hoàng eo mềm lóe lên, níu lấy phong trì sau đầu Lưu tham tướng, kiếm sắc kề ở cổ họng Lưu tham tướng, khẽ kêu nói:
- Ai dám cử động nữa, ta sẽ giết người này.
Binh sĩ xung quanh lập tức ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau, không dám động thủ.
Độc Hoàng trong lòng vui mừng, nghĩ chiêu thức bắt giặc trước bắt vua sau quả nhiên hô lên với Trần Tiểu Cửu:
- Chúng ta chạy mau.
Trần Tiểu Cửu đầy sự bất đắc dĩ trong ánh mắt, liều mạng hướng về phía Độc Hoàng, ra hiệu nàng lên ngựa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Độc Hoàng không hiểu ý của Tiểu Cửu, cũng không hiểu Tiểu Cửu tại sao không nhân cơ hội này mà cướp đường chạy trốn?
Đang trong lúc kinh ngạc, chỉ nghe phù một tiếng, Lam Linh lắc mình, dĩ nhiên đâm trúng ngực của Lưu tham tướng, Lưu tham tướng với ánh mắt vô thần nhìn Lam Linh, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Lam Linh vung tay hét lớn:
- Các huynh đệ, giặc giết Lưu tham tướng, chúng ta mau lên bắt giữ quân giặc, lập nhiều công lớn, giết.
Độc Hoàng chỉ muốn bắt vua giặc, đâu ngờ Lưu tham tướng lại bị người mình giết?
Khiến cục thế thay đổi càng thêm nguy hiểm. Đây cũng là điều mà Trần Tiểu Cửu lo lắng nhất. Nhưng đội ngũ này vốn chính là độc lập với nhau, chỉ vì cứu bản thân mình, mới có cơ hội tụ tập, cũng không hề có bất cứ quan hệ phụ thuộc nào. Còn vị Lưu tham tướng này, cũng chỉ là một tham tướng, không thể phục chúng.
Điều khiến gã kinh sợ, còn có mấy phần thắng lợi, nhưng đối diện với mấy chục tướng quân độc lập, thân phận của gã càng trở nên đơn bạc.
Trong tình hình Lưu tham tướng bị áp chế, những tướng quân kia để hoàn thành tử lệnh mà Định Nam Vương giao phó, đương nhiên sẽ không e dè. Chỉ cần bắt được giặc, ai quản một tham tướng nhỏ bé như ngươi sống hay chết chứ?
Trần Tiểu Cửu sớm đã nghĩ tới điểm này, bằng không dựa vào tính cách của hắn, đâu có thể lao tâm tổn sức chém giết binh lính chứ?
Thấy Độc Hoàng bị một đám Phiên tăng vây quanh, Tiểu Cửu không khỏi hoảng hốt, phất tay giết mấy người, liền thúc ngựa đi tới, không nề hà quân địch bất tận, khiến hai người tuy chỉ có cách nhau mười trượng, lại khó có thể hội hợp.
Tiểu Cửu lao lực, cũng mới tiến lên phía trước được thêm hai trượng, cánh tay vẫn khua như cũ. Độc Hoàng bị Phiên tăng và tướng lĩnh vây quanh lại không có Ô Nhã, Độc Hoàng không có cách nào chiếm cứ cao điểm, những người này từ trên lưng ngựa đánh xuống, khiến Độc Hoàng vốn đã yếu sức lại càng không thể nào chống đỡ.
Thấy một viên tướng quân đâm đao tới, Độc Hoàng xuất khí lực, một tay nắm lấy đao thương, lưỡi đao sắc vung lên, đâm chết tướng quân, bay lên lưng ngựa, dựa vào thế ngựa xông ra.
Phía trước lại một ngọn đao đâm tới, Độc Hoàng phất kiếm đỡ, phóng ngựa chạy.
Bác Khảo đại sư một tiếng cười độc ác, vừa khéo đứng ngay trước Độc Hoàng, một tay vận đủ chưởng lực , đánh tới bắp chân Độc Hoàng. Chưởng lực lặng yên không một tiếng động, vừa nhanh vừa độc.
Trần Tiểu Cửu lòng nóng như lửa đốt, quát lớn:
- Độc Hoàng tỷ tỷ cẩn thận.
Cả người như hồng nhạn phi lên, giẫm lên thân ngựa, khua Hiên Viên kiếm, liều lĩnh giết tới.
Sau khi Độc Hoàng bị tên Phiên tăng kia đánh lén, đã không kíp tránh né, cũng biết chưởng này lợi hại, một khi trúng thật, sẽ bị gẫy xương cốt.
Trong lúc nguy cấp, Độc Hoàng tập trung toàn bộ nội lực khắp cơ thể vào đùi phải, lấy hạn độ lớn nhất để triệt tiêu sức tấn công của chưởng lực này.
Phù!
Một tiếng kêu, chưởng lực của Bác Khảo đại sư trực tiếp tấn công lên chân Độc Hoàng.
Độc Hoàng đau tới cả người co rút, sắc mặt tái nhợt, phần chân bị mất đi cảm giác, cả người nghiêng đi, ngã khỏi thân ngựa.
Nhưng trong lòng Độc Hoàng lại có chút may mắn, chưởng vừa rồi không nghe thấy tiếng xương gẫy, chứng tỏ chân vẫn tốt, chỉ là cơ thể bị co rút, đau tới chết lặng.
- Ha ha, để ngươi chạy sao?
Bác Khảo đại sư một chưởng lập uy, cười ha ha, khom người phát chưởng, muốn hoàn toàn đưa hành động lực của Độc Hoàng, thẳng tới chân trái.
- Con lừa ngốc, chịu chết đi.
Thình lình một tiếng gào to giữa không trung, trong lòng Bác Khảo đại sư cự chiến, trong đầu ong ong tác hưởng, ngoái đầu nhìn lại, thấy Tiểu Cửu bay tới như thiên thần, kiếm hoa như lửa, cuồn cuộn bay tới, dường như không đầu không đuổi, khó có thể trốn tránh.
- Đến thì tốt.
Bác Khảo đại sư cũng không né tránh, kim cương ỷ vào phục ma, kháng cự phía trước.
Bỗng nhiên, kèm theo một đạo sấm sét chợt vang lên, Hiên Viên kiếm khí với khí thể không thể ngăn cản cắt đứt ma phục, thế đi không ngừng, từ trên đỉnh đầu Bác Khảo đại sư vỗ xuống thẳng tới hạ bộ.
Máu tươi ồ ồ từ trong cơ thể phun ra văng lên mặt Tiểu Cửu. Đồng thời Bác Khảo đại sư thân mình chia làm hai nửa, ruột gan đỏ lòm rơi lả tả trên mặt đất.
Đám Phiên tăng cùng tướng sĩ thấy cảnh tượng ấy không khỏi sợ mất hồn vía, tự mình cũng thấy buồn nôn.