Mình cũng là một thằng đàn ông rất bình thường mà, trong lòng Trần Băng như đang biện giải cho những thay đổi trên cơ thể của mình, nên rất nhanh lấy hai tay ấn ấn cậu nhỏ xuống, để tránh sự chú ý của Song Nhi.
Nhưng cậu nhỏ quật khởi cao vọt lên như vậy, những hành động của hắn đã bị Song Nhi phát hiện rồi, nàng giả bộ như không nhìn thấy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lại đỏ bừng lên, chính khuôn mặt này đã bán đứng những gì nàng che dấu rồi.
Trần Băng cười xấu xa, nhìn thì nhìn đi, chỉ được nhìn không được sờ, chỉ nhìn ở xa xa không được vần vò, nàng cũng đừng tỏ ra quyến rũ ta làm gì, nếu ta không chịu được là nguy hiểm đó. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Cô nam quả nữa không nói gì khiến cảnh tượng rất khó xử, cảnh tượng trầm mặt giây lát trôi đi, bên tai chỉ có những tiếng nước rồi tiếng kỳ cọ thôi, nhìn cảnh này đúng là không ai mà kìm nổi được.
Trầm mặc, trầm mặc, lại trầm mặc, lúc Trần Băng đang hưởng thụ những cảnh thượng mình tự tưởng tượng ra, Song Nhi đỏ bừng mặt cúi đầu nói:
- Công tử, hay là ngài lại kể cho thiếp nghe một câu truyện cười nữa đi, thiếp thích nghe ngài kể truyện lắm.
Vẫn là Song Nhi phản ứng mau lẹ, cũng biết dùng lời nói để phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, Trần Băng không thể ngờ được, đang trong những khoảnh khắc tự biên tự diễn rất sung sướng mà, hắn cứ muốn cảnh tượng này diễn ra tiếp.
- Thường thì ta không kể truyện cho người khác nghe đâu, nhưng Song Nhi đáng yêu quá, thôi ta cũng đành phá lệ vậy, vẫn kể truyện con thủ trắng kia nhé.
- Ngài kể đi, công tử, Song Nhi đang nghe đây.
Song Nhi cảm thấy nếu không có câu truyện phá vỡ bầu không khí này chắc mình ngượng mà chết mất.
- Ba con thỏ bạch hái được một cây nấm, con to nhất sai con nhỏ nhất đi lấy ít rau dại về ăn cùng, con nhỏ nói: tôi không đi, tôi đi lấy rau dại, hai ngươi ăn nấm của tôi thì sao. Hai con lớn nói: Không đâu, yêu tâm đi, thế là con thỏ bạch nhỏ đi. Nửa năm sau, thỏ bạch trắng vẫn chưa trở về, một con lớn nói: Nó không trở về rồi, chúng ta ăn thôi. Một con lớn khác nói: Đợi tiếp nữa đi. Một năm nữa lại qua đi, thỏ bạch nhỏ vẫn chưa trở về, hai con lớn thương lượng: Không phải đợi nữa, chúng ta ăn thôi. Đúng lúc này, con thỏ bạch nhỏ kia liền từ rìa rằng nhảy ra, tức giận nói: Đấy, ta đã biết hai ngươi sẽ ăn phần nấm của ta mà.
Song Nhi cố dùng những suy nghĩ để nghĩ cho câu truyện này cố không nghĩ những cảnh đang diễn ra nữa, rất chú ý nghe Trần Băng kể truyện, mấy câu đầu cũng không thấy buồn cười lắm, chỉ có mỗi câu cuối cùng là khiến cho câu truyện bắt đầu thú vị.
Song Nhi lắc lư đứng trên ghế, rồi quên cả kỳ cọ cho Trần Băng nữa, đôi tay nhỏ bé trắng trẻo vuốt vuốt cằm, cố không để mặt mình đỏ nữa, cười ầm lên, nụ cười này làm hiện rõ chiếc núm đồng tiền rất đáng yêu, đôi mắt to đen và trong suốt cũng như đang mỉm cười, đôi gò bồng cũng theo những động tác lắc lư của Song Nhi mà lay động theo, nhìn thân hình bốc lửa này, khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng.
Trần Băng liếm liếm môi, nằm trong bồn tắm nhưng đưa con mắt nhìn về phía thân hình Song Nhi đang run rẩy, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, chẳng bỏ qua chỗ nào cả, những chỗ mê mẩn nhất thì gián mắt vào lâu hơn. Trong lòng sinh ra một cảm giác rất khác lạ và tán thưởng, cái cô gái này, đẹp quá đi thôi, không những thế còn đáng yêu nữa chứ.
Không ngờ trong lúc không để ý gì, Song Nhi đã không giữ được thăng bằng, chỉ nghe cô kêu ối một tiếng rồi toàn thân ngã nhào vào trong bồn tắm, nước bay tung tóe.
Đầu tóc ướt sũng, quần áo cũng ướt, dính chặt vào người của Song Nhi, khiến những chỗ nhô ra hõm vào rất rõ ràng, lúc này càng khiến hắn thêm kích tình hơn, nhất là do Song Nhi mặc kiện vải trắng thuần khiết, bị nước làm ướt hết nên nhìn lúc rõ lúc mờ, như lộ rõ những chỗ nhạy cảm trong lớp quần áo mỏng manh kia vậy, tiểu cô nương tuy tuổi tác cũng không phải là lớn, nhưng cũng đã đến tuổi những đường cong lồ lộ rồi, rất quyến rũ và mê hoặc lòng người.
Đây được gọi là uyên ương tẩy trần sao? Trần Băng là người kinh ngạc trước, sau đó lại vô cùng hưng phấn, đôi mắt sáng bừng lên, tiếp theo là hắn cố nuốt một ngụm nước miếng vào trong, cũng chỉ dám nhìn thôi chưa dám động thủ, trong lòng hắn lờ mờ cảnh báo hắn rằng, phải cố gắng giữ gìn hình ảnh quân tử.
Song Nhi xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ bừng lên, tự trách mình, một cô bé như mình sao lại cùng tắm với một người đàn ông thế này chứ, ngượng chết đi được, nếu chuyện này mà đồn ra bên ngoài, thì kiếp này làm sao ta lấy được chồng đây? Nàng hoang mang bối rối như muốn bò ra bên ngoài, hai tay quờ quờ liên miên, hai chân cũng vẫy vùng, trong lúc tay chân luống cuống, vô tình tay nàng sờ vào một vật gì cưng cứng, thô thô, lại có chút mềm dẻo nữa chứ, rồi theo bàn tay nàng sờ nó cũng như muốn chào nàng mà dựng đứng lên nữa, tiện tay nàng cũng vuốt vuốt một chút, vật đó lại tiếp tục trỗi dậy mãnh liệt, ngượng quá nàng chỉ muốn tìm một cái hố mà chiu vào thôi, chắc cả đời này không dám chui ra nữa.
Trần Băng đang cố gắng kiềm chế lại tinh thần, không lại để cho cậu nhỏ của mình trong lúc vô tình này lại ngọ nguậy vào những chỗ bí hiểm của nàng, lúc này mới đột nhiên phát hiện cậu nhỏ của mình bị một đôi tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt vuốt một chút, khiến hắn sung sướng đến tột độ, cái cảm giác này, như tê như dại vậy, sướng muốn phát đi lên.
Cái cô gái này, ta không đùa nàng thì thôi, nàng lại vô duyên vô cớ đùa giỡn ta, ta đã không thèm nói nàng thì thôi, nếu nàng còn muốn đùa giỡn ta nữa, thì ta..., Trần Băng mơ màng nghẫm nghĩ. Thấy Song Nhi như biết mình mắc lỗi cố bò ra ngoài, bò không ra nên càng xấu hổ, càng xấu hổ lại càng lo lắng, thầm nghĩ, thôi đi, thôi để anh giúp nàng một chút vậy, đây cũng không phải đùa giỡn gì nàng đâu đó. Hắn đưa tay ra tóm chặt lấy đôi mông rất đầy đặn và mềm mại của nàng, dùng lực đẩy lên trên, Song Nhi cũng vươn tay ra bò ra được người bồn tắm, vội rũ rũ quần áo, cũng không dám quay đầu nhìn Trần Băng mà chạy thẳng ra khỏi phòng.
Trải qua những biến cố như vậy, chắc lần này tiểu nha đầu chắc ngượng muốn chết, chắc không dám gặp lại mình nữa, cứ nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy như bị mất mát cái gì đó, dần dần cũng bắt đầu thả lỏng cơ thể ra, tiện ta hắn cũng cởi phắc cái quần lót ra, rồi vứt ra phía xa xa như ném bóng rổ vậy, ném chiếc quần lót đó bay lên giường, dù sao con tiểu nha đầu đó cũng không dám quay trở lại để quấy rầy mình nữa, không có ai nhìn, thì mặc quần lót làm gì cho nó vướng chứ.
Đang lúc hắn vừa kỳ cọ vừa hú hí hát thì ngửi thấy một mùi hương, như hương lan mà không phải hương lan, như xạ hương mà không phải xạ hương, tuy mùi hương không nồng cho lắm, nhưng cũng đủ để ngửi thấy khiến lòng thêm rung động, theo mùi hương hắn quay đầu lại nhìn, ôi mẹ ơi, Trần Băng kinh ngạc, khiến cậu nhỏ cũng đã quậy khởi dựng đứng lên rồi, Song Nhi lại quay trở lại rồi.
Lần này khiến trong lòng Trần Băng như nổi một trận giông tố vậy, cái con nha đầu này, sao không như mình dự đoán vậy, sao lại quay trở lại rồi, nếu biết trước như vậy thì mình đã không cởi chiếc quần lót ra rồi không, ôi mẹ ơi.
- Song Nhi, ta không cần nàng hầu hạ nữa, cũng đã muộn thế này rồi, nàng trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ta sẽ tự làm được rồi.
Trong lòng Trần Băng tỏ ra rất buồn bực nói.
- Thiếp không phải Song Nhi, là Song Nhi sai thiếp tới đây hầu hạ ngài.
Chỉ nghe thấy giọng nói của nàng trong trẻo êm tai, nhưng trong giọng nói lại cảm thấy vẻ lạnh lùng băng giá không có chút ấm áp nào cả, nghe giọng nói mà cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Còn nói dối nữa, làm sao mà không phải Song Nhi chứ, nhìn vóc dáng chẳng khác gì cả. Ồ, nhất định là con nha đầu này vì chuyện nam nữ cùng tắm chung một bồn vừa nãy mà ngượng ngùng nên mới không dám thừa nhận mình là Song Nhi đây mà. Nhưng nghe giọng nói thì đúng thật là khác thật.
- Song Nhi, ta biết nàng thẹn thùng, nhưng cũng không có gì, đó chỉ là hiểu lầm thôi mà, ta sẽ không nói ra đâu, trời biết đất biết, nàng biết ta biết, sợ cái gì chứ.
- Thiếp đã nói với ngài rồi, thiếp không phải là Song Nhi. Đừng lải nhải trong đó nữa.
Giọng nói của tiểu cô nương vẫn cứ lạnh lùng như vậy, dường như từ địa ngục vọng lên vậy.