Trần Tiểu Cửu, Hồng Hạnh và bốn tỷ muội Xuân Tuyết cùng động thủ, cởi sạch quần áo của Ngô Đồng và Thạch Đầu Trù, đổi lại cho nhau.
Ngô Đồng đần độn, không hiểu gì, vẫn phối hợp nhiệt tình.
Thạch Đầu Trù thông minh, suy nghĩ một lát, liền nghĩ ra diệu dụng trong đó, gào thét, không ngừng giãy dụa, không muốn phối hợp.
Trần Tiểu Cửu chợt cảm thấy rất phiền chán, một tay tát vào cằm Thạch Đầu Trù, hừ lạnh nói:
- Thế nào? Ngươi thông minh sao?
- Nói thật cho ngươi biết, người có thể thế thân rất nhiều, không chỉ có mình ngươi, nếu ngươi muốn chết sớm, chỉ muốn giãy dụa, vừa vặn cho ta một cái cớ.
Thạch Đầu Trù nhìn sự hung ác trong ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, cũng không dám giãy dụa nữa, mở to miệng, chảy nước miếng, thân mình run lẩy bẩy.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nếu ngươi còn dám không biết xấu hổ mà tè ra quần, cũng đừng có trách ta một đao giết ngươi.
Thạch Đầu Trù rơi vào nguy hiểm, nước tiểu cũng không kìm nổi mà trào ra. Giờ khắc này nghe những lời vừa thốt ra của Tiểu Cửu, thần trí thu lại, vội vàng nín nhịn, không dám tè ra nữa.
- Ha ha…thật là ngoan.
Trần Tiểu Cửu thay hai bộ quần áo của chúng, lại lấy ra hai cái mặt nạ da người, trong đó một mặt nạ rất lạ, đeo lên cho Ngô Đồng.
Một cái mặt nạ khác có tám phần tưởng tượng giống Ngô Đồng, đeo lên cho Thạch Đầu Trù, lại thêm bộ quần áo, đủ để đánh tráo.
Vừa hóa trang xong, liền thấy đội quân Tà Nguyệt giáo đã chạy ra khỏi Chương Tùng Lĩnh, ý thức chợt đến cả đám người chạy vội xuống núi.
Mà ở phía sau các nàng khoảng 100m, Lưu tham tướng, Lam Linh đã dẫn theo hơn một nghìn binh sĩ truy đuổi theo, xem tình thế đó, thực sự phải liều mạng đoạt Ngô Đồng về.
Lưu tham tướng từ xa đã nhìn thấy bộ quần áo hiển hách của tiểu Vương gia, vội hét lớn:
- Ai có thể cứu được tiểu Vương gia ra, thưởng vạn lượng, các huynh đệ, xông lên.
Những binh sĩ kia giống như gà chọi hăng tiết, không cần mạng sống mà xông lên.
Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Nguyệt Thần cản phía sau, bảo vệ cho giáo chúng Tà nguyệt giáo trốn phía trước, những binh sĩ can đảm không sợ chết đuổi tới, liền một đao nuốt gọn.
Tiểu Cửu thả người nhảy lên lưng Ô Nhã, Độc Hoàng cũng cưỡi hãn huyết bảo mã, Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Tuyết Tử, bốn tỷ muội Xuân Tuyết giết sạch đám binh lính tới gần, cũng quay người lên ngựa.
Đoàn người cản phía sau, cũng không tăng tốc, mà luôn duy trì một khoảng cách nhất định với binh sĩ của Lưu tham tướng.
Ô Nhã thần tuấn, tuy Thạch Đầu Trù bị đánh ngất xỉu trên lưng ngựa, nhưng lại hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới sức mạnh phi thường của nó.
Độc Hoàng ở cuối, đem Ngô Đồng thật ném cho Nguyệt Thần.
Đoàn người phi xuống núi, ước chừng đi được khoảng ba dặm, liền xuất hiện hai con đường trong kế hoạch, một đường hướng đông, một đường hướng nam.
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng cố ý để rơi lại phía sau mấy con ngựa, Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh, bốn tỷ muội Xuân Tuyết đều hiểu được sự chia ra sắp tới, nghĩ tới Tiểu Cửu, Độc Hoàng cả đường gặp rất nhiều gian nan mạo hiểm, trong lòng vui mừng không nổi, sắc mặt đầy sự lo âu.
Trần Tiểu Cửu cười sang sảng:
- Buồn cái gì? Chúng ta gặp nhau ở Ninh Đô, có Độc Hoàng tỷ tỷ bảo vệ ta, sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu.
Hỗ Tam Nương nháy mắt với Độc Hoàng, có thâm ý nói:
- Dọc đường cần cẩn thận, Tiểu Cửu…, giao cho muội đấy.
Nguyệt Thần, Tuyết Tử đều cười khanh khách, bọn họ đương nhiên có thể nghe ra được dụng ý thật sự trong lời nói của Hỗ Tam Nương.
Hai má Độc Hoàng đỏ bừng lên, nhưng trong lúc nguy cấp này, cũng không có thời gian để trêu ghẹo lẫn nhau, chỉ gật đầu nói:
- Mọi người yên tâm đi, ta và Tiểu Cửu chỉ có hai người, thật gặp phải khó khăn, trốn trong rừng núi sâu, ai có thể tìm được ra chứ?
Nguyệt Thần biết địa thế của Phúc Kiến đường núi gập ghềnh, cây thành rừng, thật nếu trốn trong đó, có thần tiên cũng không tìm ra được.
Tiểu Cửu, Độc Hoàng thủ đoạn đều rất cao cường, sài lang hổ báo cũng khó có thể tới gần, thật vô cùng an toàn.
- Tiểu Cửu, Độc Hoàng bảo trọng.
Đám người Hỗ Tam Nương nhìn Tiểu Cửu lần nữa rồi dẫn Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hồng Hạnh, kéo theo Ngô Đồng thật sự, phóng ngựa đi.
Trần Tiểu Cửu nhìn Độc Hoàng một cái, nói:
- Bây giờ, rút cuộc đến lượt chúng ta hưởng thụ thế giới của hai người rồi… Một lời nói hai ý nghĩa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Độc Hoàng xấu hổ, nói không ra được hết sự quyến rũ, liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, mới chỉ vào Thạch Đầu Trù đang hôn mê, mỉm cười nói:
- Không phải còn có hắn sao?
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói:
- Y cũng được coi là người sao?
Độc Hoàng vừa muốn tiếp tục trêu ghẹo, lại thấy Lưu tham tướng, là đám người Lam Linh đang đuổi tới còn cách chừng 10 trượng, nàng và Tiểu Cửu liền giục ngựa lên đường, lại không chạy nhanh duy trì khoảng cách mười trượng với Lưu tham tướng.
Tiểu Cửu cố ý xê dịch Ngô Đồng giả tới mông ngựa, để truy binh có thể thấy rõ.
Lưu tham tướng, Lam Linh đang đuổi tới, liền phát hiện phía trước có lối rẽ, mà những sơn tặc này không ngờ lại chia làm hai đường, nhất thời không biết theo hướng nào.
Ánh mắt Lam Linh trong suốt, thị lực nhìn xa, chỉ vào một con đường hướng nam, lớn tiếng nói:
- Lưu tham tướng, ông xem, tiểu Vương gia bị nhốt trên con ngựa kia, chúng ta bây giờ lập tức đuổi theo, nhanh.
Qua sự nhắc nhở của Lam Linh, Lưu tham tướng cũng nhìn rõ, vội chỉ huy binh sĩ, truy đuổi về phía trước, đối với đại quân chạy theo hướng đông, lại không để ý tới.
- Tiểu Cửu, ngươi xem, bọn chúng đuổi tới rồi.
Độc Hoàng chỉ ngón tay về phía sau, không khỏi vui mừng cười.
Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, cũng yên tâm, lại sợ Thạch Đầu Trù nằm vắt ở phía sau mông ngựa bị gãy xương sườn liền chuyển y về phía trước --- con mồi này vô cùng quan trọng, bây giờ không thể chết.
Độc Hoàng, Tiểu Cửu cũng không vội chạy, vẫn giữa khoảng cách một trăm trượng với Lưu tham tướng, vừa có thể khiến Lưu tham tướng nhìn thấy hy vọng, lại cũng có thể nằm trong tầm bắn tên, vừa vặn.
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng dẫn đám Lưu tham tướng cùng chơi trò mèo vờn chuột với mình, cứ như thế, đi suốt năm canh giờ, trời cũng đã trở nên tối đen.
Lúc này, Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng đều cảm thấy mệt mỏi, Ô Nhã tinh thần còn rất khí thế nhưng con hãn huyết bảo mã mà Độc Hoàng cưỡi kia cũng tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
Tiểu Cửu trải qua năm canh giờ tập kích bất ngờ, đã dẫn Lưu tham tướng đuổi theo hơn trăm dặm, còn Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương hành quân về hướng đông, tốc độ cũng không chậm, tính như vậy, quân đội của Lưu tham tướng cũng không có khả năng truy kích Hỗ Tam Nương nữa.
Tiểu Cửu và Độc Hoàng thương lượng một lát liền ra roi thúc ngựa, vội vã lên đường.
Ô Nhã lúc này cuối cùng cũng được toàn lực phóng thích, chạy trốn như thiên mã hành không, ẩn hiện trong mây, rất uy vũ.
Độc Hoàng cưỡi hãn huyết bảo mã tuy rằng tốc độ cũng cực nhanh, nhưng so với Ô Nhã, vẫn kém hơn rất nhiều.
Ra sức đuổi theo, vẫn lạc mất ba người này.
Đám người Tiểu Cửu tuy mệt, nhưng đám người Lưu tham tướng càng mệt, ngựa của họ đều là ngựa nuôi, tuy chống cự được đường xa lặn lội, nhưng luận về tốc độ, đâu có thể bì kịp được với Ô Nhã và hãn huyết bảo mã?
Mới đầu, Tiểu Cửu là cố ý làm chậm tốc độ dể dụ dỗ Lưu tham tướng, Lưu Tham tướng, Lam Linh vì bảo vệ tính mạng, vẫn có thể truy kích kịp.
Nhưng, bây giờ, Tiểu Cửu, Độc Hoàng như tên rời cung, tốc độ đột nhiên tăng lên, đâu còn thấy nửa phần bóng dáng.
- Không xong, không thấy người đâu rồi.
Lưu tham tướng nóng lòng như lửa đốt, quơ roi dùng sức quất ngựa, nhưng ông ta đã quật tới mức mông ngựa nát rồi, cũng không có cách nào nhìn thấy bóng dáng Tiểu Cửu đâu nữa.
Nhất thời, Lưu tham tướng nản lòng thoái chí, tâm muốn buông xuôi.
- Con bà nó, còn không bằng chết trận.
Lưu tham tướng một đao chém vào tảng đá, trong lòng như có con kiến chui vào, hoảng sợ không biết làm thế nào cho phải.
Nếu là chết trận, có công lao trong người, còn được thưởng, nhưng không bảo vệ được tiểu Vương gia, chính là tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, ngay cả vợ con cũng bị giết chết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Phải biết rằng, Định Nam vương chỉ có đứa con này.
Lam Linh thân là thân vệ trưởng, càng nản lòng thoái chí, y trầm ngâm rất lâu, mới bất đắc dĩ nói:
- Lưu tham tướng, phóng pháo hoa đi?
- Cái đó...cái đó không phải động tĩnh quá lớn ư?
Lưu tham tướng run rẩy nói:
- Việc tiểu Vương gia mất tích như vậy, ngay cả Định Nam vương cũng sẽ biết rồi.
Lam Linh nói:
- Đây cũng là bất đắc dĩ, chúng ta bây giờ tuy giấu được tin tiểu Vương gia bị bắt, nhưng lại không phải là kế lâu dài. Nếu tiểu Vương gia thật sự xảy ra chuyện, chúng ta cả nhà đều sẽ bị chôn cùng. Bây giờ phóng pháo hoa, tuy chúng ta có tội không làm tròn trách nhiệm, nhưng chỉ cần cuối cùng cứu được tiểu Vương gia về, có thể giảm bớt tội, ít nhất sẽ không bị họa chu di.
- Ai! Chỉ còn cách như vậy.
Lưu tham tướng thở dài thật mạnh một cái, dặn dò binh sĩ lấy pháo hoa, châm lên.
Sau mươi cây pháo hoa rất nhiều màu sắc, mạn diệu phóng lên không trung, chiếu sáng rực rõ một vùng trời đêm.
Pháo hoa của Lưu tham tướng vừa phát ra, một đội quân hai ngàn kỵ binh ở cách đó hơn 50 dặm vội vàng phát ra pháo hoa hồi đáp.
Sau đó, pháo hoa dần khuếch tan tới trung tâm của Lưu tham tướng, trong phạm vi trăm dặm, gần như có tới ba bốn mươi đội quân xung quanh đáp lại.
Liên tục như vậy, kéo dài trong thời gian một nén nhang.
Loại pháo hoa ngũ sắc này là chuyên được đặt hàng theo yêu cầu của Ngô Đồng, các đội quân nhân được tín hiệu có hàm nghĩa "bị bắt" trong đó lập tức nhanh chóng điều binh mã, một đường truy tới.
Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh và đại đội đã chạy về phía đông, ngẩng đầu thấy pháo hoa đầy trời, kìm không nổi sự lo lắng, trong lòng không yên cầu nguyện cho Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng chạy ra xa được 50 dặm, đang trú trong khe núi, Ô Nhã, hãn huyết bảo mã ăn lúa mạch, nghỉ ngơi.
Độc Hoàng lấy thịt khô, đưa cho Tiểu Cửu ăn, lại lấy ra một túi nước, uống mấy ngụm, rồi đưa cho Tiểu Cửu uống.
- Ha ha…Độc Hoàng tỷ tỷ, chúng ta cũng coi như là hôn môi rồi sao?
Tiểu Cửu gặm thịt bò khô, vô tâm trêu ghẹo, ngẩng đầu uống một ngụm nước, cợt nhỏ nói:
- Chậc chậc…thơm quá.
Độc Hoàng đỏ mặt, nhớ tới trước khi chia tay với Hỗ Tam Nương và Nguyệt Thần, bọn họ nhắn gửi lời nói dụng tâm kín đáo, không kìm nổi nóng mặt.
- Uống nhanh đi! Cũng không cấm được miệng của ngươi, không phải là một ngụm nước chứ, đâu có thơm?
- Cái đó…có hương môi của Độc Hoàng tỷ tỷ… - Ai dà, Tiểu Cửu, ngươi muốn chết à, lời gì cũng dám nói với tỷ tỷ.
Độc Hoàng vô cùng lúng túng, trái tim nóng lên, đùa giỡn với Tiểu Cửu.
Hai người đang rất cao hứng, chợt phát hiện ánh sáng đầy trời, pháo hoa ước chừng lấy mình là trung tâm, tầng tầng lớp lớp, không ngừng phóng ra, chiếu sáng toàn bộ một bầu trời đêm.
- Ta đã đoán được sẽ như thế này.
Độc Hoàng cười khổ:
- Tiểu Cửu, bây giờ có thể làm thế nào? Tà Nguyệt giáo chúng ta còn đang trên đường chạy trốn, khi bọn họ chưa chạy tới Ninh Đô, chúng ta không thể trốn để tránh gây tai họa lên người họ. Phải biết rằng, đây là địa bàn của Định Nam Vương, bọn chúng thật sự nghênh địch trước mặt, cũng không có địch thủ.
Trần Tiểu Cửu cười thần bí, vỗ ngực nói:
- Không ngại, chúng ta có bản đồ…