Lúc này đã làm đêm khuya, Chương Tùng Lĩnh sương mù phủ dày đặc, tựa như tiên cảnh.
Ngô Đồng sai người vùi nồi nấu cơm, đợi khi thân binh mang đồ ăn lên, lấy ra rượu ngon đối ẩm với Thạch Đầu Trù.
Được tin cả nhà Phòng Linh gặp nạn, trong lòng Thạch Đầu Trù cười như hoa nở.
Y biết Phòng Linh lợi hại thế nào, cho nên, y coi Phòng Linh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ cần Phòng Linh không chết, vậy thì y muốn thăng thêm một chức, e là cũng khó như lên trời.
Hiện giờ cả nhà Phòng Linh đều bị bắt, chỉ cần mình trở về Nham Đô, mất công ăn nói, thuyết phục tiểu Vương gia giết sạch cả nhà Phòng Linh, vậy thì mình chẳng phải là mưu sĩ số một của Nham Đô sao.
Chỉ cần tiểu Vương gia sau này kế vị, vậy mình chính là đệ nhất danh thần của Nham Đô, dưới một người mà trên vạn người rồi.
Haha..., thật là nở mày nở mặt biết bao?
Thậm chí còn vinh dự hơn cả tên Trần Tiểu Cửu kia?
Nghĩ tới điểm hưng phấn này, y càng ra sức cạn chén nâng ly ăn uống no say với Ngô Đồng.
Trong lúc đang đắc ý, liền nghe thấy phía trước 200 dặm, có những tiếng động thảm thiết xé ruột xé gan truyền tới, thật vô cùng chói tai.
Không hay!
Có địch… Ngô Đồng đứng dậy, cảnh giác rút kiếm ra, dò xét bốn phía, nhưng sương mù dày đặc, mắt không thể nhìn xa, nhìn không ra được chuyện gì.
Thạch Đầu Trù phân phó tham tướng nói:
- Lưu tham tướng, còn không mau đi thăm dò tình hình đi?
Lưu Tham Tướng trả lời một tiếng, liền mang quân đi dò xét tình hình, một lát sau, Lưu tham tướng quay lại, cả người run rẩy, bẩm báo với Ngô Đồng nói:
- Hồi bẩm tiểu Vương gia, có một cặp vợ chồng thợ săn vào núi săn thú, Vương tham tướng thấy người vợ đó xinh đẹp, liền sinh ra tâm tư đùa giỡn, muốn giết chết người nam thợ săn kia, cưỡng ép người vợ cầu hoan.
- Cũng không ngờ Vương tham tướng nhất thời sơ suất, lại bị người thợ săn kia bắt làm con tin, những thân binh kia của Vương tham tướng cũng bị giết rồi.
- Cái gì? Vương tham tướng bị trói rồi?
Ngô Đồng vừa nghe thấy có một đôi thợ săn, liền yên lòng, những binh sĩ canh gác kia cũng thở phào nhẹ nhõm, buông đao xuống.
Thạch Đầu Trù trầm ngâm một lát, truy vấn nói:
- Chỉ có hai thợ săn thôi sao?
Lưu tham tướng gật đầu:
- Ta điều tra rồi, thực sự chỉ có hai thợ săn, không có người khác.
Thạch Đầu Trù lại nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, thợ săn sao lại vào núi săn bắn chứ?
Lưu tham tướng nói:
- Thạch tham nghị có điều không biết, thợ săn đều là buổi tối vào núi mai phục, ban ngày con mồi mới mắc câu! Cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Thạch Đầu Trù nói:
- Vậy Vương tham tướng cũng quá không cẩn thận rồi, sao lại bị hai người thợ săn bắt giữ chứ? Ừm! Hai người thợ săn đó bây giờ thế nào rồi?
Lưu tham tướng nói:
- Đã bị các huynh đệ bao vây rồi, có chạy đằng trời.
Thạch Đầu Trù suy nghĩ một lát, mới nói:
- Trước hết đồng ý cho họ một số tiền lớn, chỉ cần thả Vương tham tướng ra, việc gì cũng có thể thỏa thuận. Đợi sau khi Vương tham tướng thoát hiểm rồi, sẽ giết chết bọn chúng.
- Khoan đã.
Ngô Đồng vội vàng ngăn lại, hỏi Lưu tham tướng nói:
- Tiểu nương tử kia thật sự rất xinh đẹp sao?
Lưu tham tướng gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Thật sự rất xinh đẹp, đẹp như tiên nữ, cũng khó trách Vương tham tướng gặp mà nảy sinh ý xấu, đổi lại là tiểu tướng, e cũng thèm nhỏ nước miếng.
Ngô Đồng cười ha ha:
- Hóa ra là như vậy..
Thạch Đầu Trù giỏi nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lập tức liền hiểu được tâm tư của Ngô Đồng, vội nói với Ngô Đồng:
- Tiểu Vương gia đợi đấy, để ta tự tiến lên trước, bắt hai kẻ săn bắn đó, giao cho tiểu Vương gia đích thân thẩm vấn.
Ngô Đồng mừng rỡ:
- Được! Mau đi, bổn tiểu Vương đang nhàn rỗi, nhất định phải đích thân thẩm vấn, người thợ săn nam kia không có ý nghĩa gì, một đao giết chết! Còn người đàn bà đó, có thể mang tới đây, cái đó…không được làm tổn thương tới nàng ta.
Y hành quân nhiều ngày như vậy, không có chỗ tiết hỏa, chợt nghe tiểu nương tử xinh đẹp, đương nhiên muốn đùa bỡn một phen, giải tỏa cơn tức.
Cùng lúc đó, đối với Thạch Đầu Trù cũng càng thêm coi trọng. Còn Phòng Linh ngươi như trâu bò hò hét, có thể bắt mỹ nhân về cho bổn tiểu Vương sao? Chết chưa hết tội.
Thạch Đầu Trù mang theo hai trăm thân binh bên cạnh tiểu Vương gia, cùng Lưu tham tướng đi xuyên qua rừng cây, nhằm hướng thợ săn la to đi tới.
Từ xa xa liền nghe thấy tiếng gào thét của người đàn ông:
- Đừng…đừng có qua đây, mau tránh ra, thả bọn ta đi, nếu không, bọn ta sẽ giết người này..
Thạch Đầu Trù chạy tới, nhìn thấy một nam thợ săn, mặc áo vải, lưng đeo cung, tay trái nắm cổ Vương tham tướng, tay phải kẹp gươm, đang nhìn chằm chằm giằng co với các binh lính.
Diện mạo thậm chí rất lỗ mãng dũng mãnh, vừa nhìn đã thấy có khí lực khắp người.
Còn người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đó, thì quyến rũ vô cùng, tuy mặc áo vải thô, nhưng mặt mũi lại rất hữu tình.
Hai tay nắm chặt con dao bổ củi cũng cầm không nổi – bởi vậy có thể thấy, người phụ nữ này không biết võ công.
Tiểu nương này làn da rất đẹp, tiểu Vương da nhất định sẽ thích.
Trong lòng Thạch Đầu Trù rất cao hứng, vội xua tay, làm ra bộ đau xót, nói:
- Đại ca, đại tẩu này. Binh sĩ thuộc hạ của bọn ta không hiểu chuyện, vô ý đã mạo phạm tới hai vị, thật sự rất xin lỗi, vẫn mong giao lại người cho bọn ta, chúng ta sẽ nói chuyện, được không?
- Ta phỉ nhổ! Cái đám thiên sát các ngươi, chúng ta có gì mà nói chuyện chứ?
Thợ săn nam gắt một câu, tức giận nói:
- Đám binh lính các ngươi, chính là đồ thổ phỉ, lại thấy nương tử ta xinh đẹp, đã muốn cưỡng bức? Còn có vương pháp không? Còn có thiên lý không?
- Ta nói cho các ngươi biết, tuy nương tử ta không biết võ công, không chống cự được, nhưng, một mình ta, ta cũng sẽ không khuất phục, không tin, các ngươi có gan thi cứ xông lên thử xem?
Người đàn ông hét khàn cả giọng, rất kích động.
Thạch Đầu Trù vừa nghe, lại xác định sự thật là mỹ nhân kia không biết võ công.
Y cười nói:
- Vị đại ca này, huynh đừng có kích động, là thuộc hạ của ta không nghiêm, quân có quân pháp, chúng ta nhất định sẽ nghiêm ngặt quản giáo, ừm…, đối với việc tổn thất tâm lý mà bọn ta gây ra, bọn ta nhất định sẽ bồi thường cho các vị.
Thạch Đầu Trù liếc nhìn thân binh, thân binh giao cho Thạch Đầu Trù một thỏi vàng.
Thạch Đầu Trù cầm thỏi vàng, nói với nam thợ săn:
- Vị đại ca này, nhìn xem, đây là một thỏi vàng, ta sẽ bồi thường cái này cho huynh, chỉ cần huynh có vàng rồi rồi, cả đời ăn cũng không hết, cũng không cần phải dẫn nương tử vào núi săn bắn nữa.
- Thỏi … thỏi vàng này, là ngươi tặng cho ta sao?
Nam thợ săn nhìn thỏi vàng lóng lánh, con ngươi mở to, hưng phấn tới mắt tỏa sáng.
- Đúng vậy! Đây chính là một chút tâm ý của ta, vừa vặn bù lại cho đại ca, đại tẩu.
Thạch Đầu Trù từng bước một nói:
- Đương nhiên, huynh phải thả người của ta ra mới được.
- Haha...ta thả cái rắm! Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?
Nam thợ săn cười ha ha nói:
- Ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Mẹ nó chứ, ngươi cho ta vàng, ta một khi thả người, các ngươi không còn gì phải kiêng kỵ nữa, liền bao vây, ta chẳng phải chết chắc rồi sao? Nương tử của ta chẳng phải sẽ bị các ngươi đạp hư sao?
Thằng nhãi này cũng không ngu.
Trong lòng Thạch Đầu Trù không ngừng tính toán nặng nhẹ.
Y vốn là muốn là cứu Vương tham tướng từ trong tay người thợ săn về, cũng coi như tất cả đều vui vẻ, để Vương tham tướng nợ ân tình của mình cả đời.
Nhưng, bây giờ xem ra, dường như cách này không thực hiện được.
Cho nên, y liền nghĩ, một là làm, hai là không, chỉ cần có thể lừa được tiểu nương tử về trong tay, Vương tham tướng ngươi tự sinh tự diệt đi, ai quản được sự sống chết của ngươi chứ?
Nghĩ tới đây, Thạch Đầu Trù cười nói:
- Vị đại ca này, bọn ta tuyệt đối không mạo phạm ý của huynh, huynh xem thế này được không? Thỏi vàng này bọn ta cho huynh trước, bọn ta cũng sẽ không đuổi theo huynh, sau khi huynh vào rừng rồi, thì sẽ thả con tin ra cho bọn ta, ý huynh thế nào?
- Ngươi nói thật chứ?
Nam thợ săn nói:
- Ngươi phải đưa vàng cho ta trước, sau đó để bọn ta rời khỏi đây?
Thạch Đầu Trù cười nói:
- Không sai, ta chính là ý này.
Y tay cầm vàng, giọng dụ dỗ nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn - Tới đây, vàng ở đây, huynh mau tới lấy! Có vàng rồi, huynh không cần phải đi săn nữa, cả đời không lo ăn, không lo mặc! Chậc…, những ngày tháng đó sẽ tuyệt biết bao?
Người thợ săn có chút động lòng, liếc mắt nhìn tiểu nương tử.
Tiểu nương tử cắn môi, nơm nớp lo sơ từ phía sau người thợ săn đi về phía thỏi vàng trong tay Thạch Đầu Trù, tay vẫn run lẩy bẩy nắm chật con dao bổ củi, dường như ngay sau đó có thể rơi ra khỏi tay.
- Tới đây! Tới lấy đi.
Thạch Đầu Trù cười vô hại, thầm nghĩ chỉ cần tiểu nương tử thò tay ra lấy kim nguyên bảo, lập tức mình sẽ khống chế nàng ta.
Sau đó liền lệnh cho binh linh giết chết người thợ săn kia ngay tại chỗ, về Vương tham tướng là sống hay chết, đó phải xem ý trời rồi..
Tiểu nương tử càng đi càng gần, cũng càng ngày càng khiếp đảm, con dao trong tay cũng càng lúc càng run.
Trong lòng Thạch Đầu Trù thầm cười, cánh tay giơ ra càng ngày càng kéo xa.
Tiểu nương tử vươn tay, run rẩy chộp lấy thỏi vàng trong tay Thạch Đầu Trù.
Thạch Đầu Trù vừa thấy ngón tay trắng nõn của tiểu nương tử chạm vào ba tấc của tay mình, cảm giác cơ hội đã tới, thả người, bắt lấy cánh tay tiểu nương tử, kéo vào ngực mình.
Cánh tay mềm mại kia bắt vào trong tay, trắng muốt như bông.
Đang lúc dâm ý, chợt sự dịu dàng trong lòng không thấy nữa, tiểu nương tử không biết từ khi nào, lại đứng phía sau Thạch Đầu Trù, bàn tay đặt vào gân mạch ở cổ y, khiến y cả người nhức mỏi, vô lực, một thanh đao, lại kìm trên cổ họng y.
Xong rồi! Trúng kế rồi..
Hai người này thật sự là thợ săn sao? Tiểu nương tử này chẳng phải không biết võ công sao? Sao thân thủ lại lợi hại như vậy?
Y đoán được đại sự không ổn, vội vàng kêu lên, không ngờ tiểu nương tử kia phi đao tới, cắt ngang cằm của y.
Thạch Đầu Trù mở to miệng, chảy nước miếng, không nói ra lời.
Những chuyện lạ kỳ không ngờ liên tục nảy sinh.
Các binh sĩ hốt hoảng, lập tức có cảm giác rắn mất đầu.
Nam thợ săn kia thấy tiểu nương tử đắc thủ, liền quát lớn:
- Đám tạp chủng các ngươi, chỉ có một thỏi vàng mà muốn mua chuộc bọn ta sao? Các ngươi quá khinh người rồi? Ha ha…nói thật cho các ngươi biết, bọn ta chính là hảo hán làm vua trên Chương Tùng Lĩnh này, chỉ vì một chữ tài, các ngươi mau chóng giao vàng bạc ra đây, bằng không, mạng của hai người này, bọn ta một đao giết sạch.
Hóa ra họ không phải là thợ săn, mà là sơn tặc..
Các binh linh lập tức cảm thấy da đầu run lên.
Lưu tham tướng nhìn Thạch Đầu Trù bị bắt, lập tức vò đầu bứt tai - thằng nhãi này là người được sủng ái trong mắt tiểu Vương gia, thật nếu bị giết, tiểu Vương gia sẽ không giận dữ, mà chém đầu mình chứ?
Nghĩ tới đó Lưu tham tướng vội vàng nói:
- Tráng sĩ bớt giận! Nhất định đừng động thủ, ta sẽ giao hết vàng bạc chỗ ta ra, tráng sĩ chớ vội, chớ có vội.
Nói xong, liền chạy như điên, về tìm Ngô Đồng.