Chương 881: Chương 883: Suy tính tỉ mỉ

Trong lúc nâng ly cạn chén, Lam cô nương mà Trư Ngộ Năng mong mỏi chờ đợi cuối cùng cũng bước tới, xuất hiện ở đại sảnh với dáng vẻ xinh đẹp, vũ bộ lả lướt, nhu âm uyển chuyển, khiến chúng quan mê hồn điên đảo.

Một khúc kết thúc, lúc sắp chia tay, nàng hướng Chu Ngộ Năng có lễ, thanh âm quyến rũ nói:

- Chu công tử, ngài lần này đi Tây Dương, ắt sẽ thấy được nhiều chuyện mới mẻ kỳ thú, Lam nương trời sinh tính tình hoạt bát, thích học điều mới lạ, xin hỏi Chu công tử lúc nào rảnh rỗi, có thể ngồi nói cho ta nghe được không?

Nhìn Ngộ Năng một thân tây phục, tóc ngắn chỉnh tề sáng bóng, giầy da đen nhánh, đeo kính râm, lộ ra một vẻ đẹp trai khác lạ, phong độ càng thêm phong độ, trái tim không khỏi loạn nhịp.

Ôi chao! Thằng ngốc cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Lam cô nương.

Ngộ Năng bất ngờ vui sướng, mới lấy kính mắt xuống, hưng phấn nói:

- Lam cô nương thịnh tình có lời mời Ngộ Năng có thể cự tuyệt sao? Đợi tiếp đãi khách xong, liền lên lầu cùng cô nương đàm đạo.

- Đa tạ Chu công tử, vậy Lam nương ở trong phòng đợi công tử.

Lam nương nhìn Ngộ Năng một cái mới lưu luyến rời ra ngoài.

Có được lời mời của Lam cô nương, Ngộ Năng trong lòng tự như kiến bò chảo lửa, nào có lòng thanh thản cùng đám quan viên ngồi uống rượu đàm đạo nữa?

Uống thêm một tuần rượu, đem mọi chuyện còn lại giao cho Thôi Viễn Sơn, Khổng Nghi Tân rồi vội vã tiến tới phòng của Lam cô nương hẹn hò.

Bữa tiệc rượu còn kéo dài đến tối vẫn chưa dứt.

Trần Tiểu Cửu cũng không kiên nhẫn ngồi uống nữa, lúc nãy mới bước lên lầu năm cùng Phòng Linh thưởng thức trà thơm.

Phòng Linh hai ngày này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Phía Định Nam Vương bên kia thủy chung chưa có tin tức truyền đến khiến lòng gã càng thêm phần bối rối.

Nhất là Trần Tiểu Cửu kia một bộ dạng lời thề son sắt, càng khiến cho gã lo lắng sự việc xảy ra đối vợ cùng lớn bé trong nhà mình.

Trong lúc đó, Phòng Linh đột nhiên cảm giác vô cùng lo sợ, âm thầm cảm thấy có chuyện gì đó phát sinh. Đang giữa lúc kinh nghi, truyền đến một hồi gõ cửa dồn dập.

Phòng Linh sợ đến mức khẽ run hỏi:

- Ai?

Bên ngoài truyền đến tiếng thở dốc của Thôi Châu Bình:

- Trần đại nhân, ngài có ở đây không?

Thôi Châu Bình được Trần Tiểu Cửu phái đi làm phủ doãn ở Ninh Đô, lúc này gã từ Ninh Đô tới, đích thị là do bên Định Nam Vương đã có tin tức.

Trần Tiểu Cửu vội vàng mở cửa phòng, liền thấy Thôi Châu Bình mồ hôi ướt đẫm ngồi ở trước cửa, bên cạnh có một người thanh niên da ngăm đen.

Thôi Châu Bình nhìn Trần Tiểu Cửu, đôi môi khô quắt khẽ động, mới phát ra âm thanh khàn khàn:

- Định Nam Vương nơi đó xảy ra chuyện lớn rồi… - Hả? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trần Tiểu Cửu ngồi xổm xuống, lắc bả vai Thôi Châu Bình dò hỏi.

Thôi Châu Bình vươn cánh tay, chỉ vào gã thanh niên da ngăm đen.

Người thanh niên hai mắt đỏ thẫm, được tôi luyện qua sương gió, rảo bước tiêu sái vào trong phòng, bỗng nhiên quỳ rạp trước mặt Phòng Linh, gào khóc nói:

- Cha! Định Nam Vương nghi ngờ người phản bội, theo Đại Yến. Phòng thị một nhà mười tám người, già trẻ lớn bé, toàn bộ bị Định Nam Vương bắt nhốt trong địa lao! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn - Chỉ có con vừa vặn ở Ninh Đô dò hỏi tin tức, nhờ đó mới tránh được kiếp nạn. Con quy phục phủ doãn Ninh Đô Thôi Châu Bình, cùng Thôi phủ doãn khống chế hãn huyết bảo mã, vội vã tới báo tin. Cha! Phòng thị một nhà chúng ta, thật thê thảm.

- Cái gì? Ngươi được lắm Định Nam Vương! Ngươi quá lắm rồi… Phòng Linh tức giận run người, cánh tay vừa giơ lên lập tức rơi vào hôn mê.

Cả đời Phòng Linh ít khi tính toán sai lầm!

Tay cầm quạt lông đầu chít khăn, trợ giúp Định Nam Vương an định thiên hạ, khí độ phong lưu, khiến người người cảm phục.

Nhưng gã cả tính toán tường tận, ếch ngồi đáy giếng, cuối cùng lại không ngờ đến Định Nam Vương tính tình đa nghi như lang sói – loại người thà ta phụ người trong thiên hạ, cũng không thể để người phụ ta.

Phòng Linh rốt cuộc thể nghiệm được ý nghĩa nhân sinh chân chính, chỉ có điều việc này phải trả giá quá lớn, lớn khiến gã khó có thể chịu đựng được.

Phòng Linh gã tuy rằng phong lưu đa tình, lại càng thêm phần trọng tình. Đám thiếp thất này, những nữ nhân kia đều là thịt trong lòng gã. Người nào xảy ra chuyện cũng như muốn cái mạng của gã vậy.

Sau khi hôn mê nửa canh giờ, Phòng Linh mở to con mắt, phát hiện mình đã suy yếu vô lực ngã xuống đầu giường.

Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Thôi Châu Bình đứng bên cạnh, quỳ ở đầu giường còn có con trai cả Phòng Huyền Nghĩa.

- Cha! Người rốt cuộc đã tỉnh… Phòng Huyền Nghĩa tuy rằng tâm chí phi phàm, nhưng trải qua đại nạn này, khó tránh khỏi tâm hoảng ý loạn, mất một tấm lòng, quỳ gối ở đầu giường của Phòng Linh, nức nở nói:

- Cha! Người mau nghĩ cách, muộn một chút, một nhà Phòng thị có thể tất cả đều đầu rơi xuống đất.

Phòng Linh thở dài nặng nề, đau buồn nói:

- Không thể ngờ được Định Nam Vương có thể bởi một phong thư liền đối với Phòng thị ta một đao hạ xuống gia thân. Đa nghi đến tuyệt tình như vậy thật khiến ta đau lòng.

- Đa nghi? Không phải đa nghi chứ?

Trần Tiểu Cửu dường như có thâm ý nói:

- Hoặc là Định Nam Vương sớm đã có lòng nghi ngờ, vừa vặn mượn cơ hội này diệt trừ ngươi cũng chưa biết chừng. Trong thế giới kiêu hùng này, quyền lực là quan trọng nhất, tình ý là ti tiện nhất, sao có thể có ý nghĩ cùng nghĩa sĩ chịu đại nạn?

Phòng Linh ảm đạm gật đầu, thở phào một cái nói:

- Việc kia giờ đã rơi xuống đấy nên làm thế mào cho tốt?

- Cha, người vẫn rất mưu trí, còn không nghĩ ra biện pháp gì sao? Bằng không… Phòng Huyền Nghĩa nhíu mi, do dự nói:

- Bằng không… cha, người mau chóng chạy về Phúc Kiến, hướng Định Nam Vương giải thích mọi hiểu lầm trong đó. Định Nam Vương tín nhiệm người như vậy, nhất định sẽ giải trừ được nguy cơ trong đó.

Trần Tiểu Cửu nghe xong những lời của Phòng Huyền Nghĩa, không khỏi tức giận cười khổ:

- Phòng tiên sinh nếu lưu ở kinh thành, vợ con người một nhà Phòng thị cho dù nếm chút khổ sở nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu Phòng tiên sinh tự mình trở lại Phúc Kiến, một nhà Phòng thị đó đều nhận lấy tội danh phản loạn, sẽ có đại đao hỏi tới, để lại ác danh về sau.

- Việc đó… việc đó sao có thể?

Phòng Huyền Nghĩa cái:

- Định Nam Vương ngày xưa đối với chúng ta vô cùng tốt, chỗ nào sẽ giống như ngươi nói? Trong chuyện này chỉ là hiểu lầm, nói rõ ràng liền có thể hóa giải mọi nguy cơ thôi… Trần Tiểu Cửu quay sang Phòng Linh cười:

- Con trai của ngài quả nhiên cao thượng, thật không hổ thẹn với một chữ "nghĩa"!

Nhưng trong lòng nghĩ: Phòng Linh đã già mà thành tinh, đứa con trai này của ngài so với ngài quả thật kém rất xa.

Phòng Linh đương nhiên hiểu được ý trong câu nói của Trần Tiểu Cửu, nói với Phòng Huyền Nghĩa:

- Ngươi… vẫn rất thiện lương, về sau ngươi vẫn nên hỏi rõ mọi việc thật tốt!

- Hả? Cha! Chẳng lẽ người cũng cho rằng Định Nam Vương cố ý làm như thế?

Phòng Huyền Nghĩa tự nhiên không dám nghi ngờ trí tuệ của cha mình – trên thực tế, trong mắt của hắn, bố hắn chưa từng tính toán sai điều gì.

Phòng Linh bất đắc dĩ gật đầu, bi thương nói:

- Định Nam Vương đúng là dàn ra bố cục muốn ép ta trở về, ta nếu chỉ dựa vào khí phách thư sinh chạy về Phúc Kiến, như vậy chẳng phải sẽ chôn vùi cả nhà Phòng thị, tạo nghiệt xuống hay sao?

- Cha, điều này cũng không được, vậy cũng không được, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt?

Phòng Huyền Nghĩa nói:

- Cũng không thể đem mười tám mạng người của Phòng thị đặt vào tay Định Nam Vương không quan tâm được.

Phòng Linh trầm mặc nửa ngày, cười to trào phúng, từ trên giường suy yếu đứng dậy, hướng Trần Tiểu Cửu khom người cúi đầu, nghiêm trang nói:

- Trần đại nhân, ta đã thua thương tích đầy mình, ta đáp ứng điều kiện của ngài, không dám đổi ý, từ giây phút này trở đi, ta sẽ toàn tâm toàn ý vì Đại Yến diệt trừ dư nghiệt biên cương, tuyệt không đổi ý.

- Ha ha… Phòng tiên sinh, ta chỉ đang chờ những lời nói này của ngài thôi.

Trần Tiểu Cửu dìu Phòng Linh đứng lên, hưng phấn nói:

- Có Phòng tiên sinh tương trợ, hàng phục Định Nam Vương, sắp tới, ngài an tâm. Địa vị của ngài ở Đại Yến tuyệt không thua kém ta.

- Địa vị? Ôi chao… địa vị với ta tựa như phù vân.

Phòng Linh cảm khái một chút, mới khó xử nói:

- Hiện tại ta tâm loạn như ma, một nhà Phòng thị nguy khốn trong tay Định Nam Vương, lại không biết làm thế nào mới giải thoát được? Việc này khó giải quyết, kính xin Trần đại nhân nhất định dốc sức tương trợ. Vợ con còn không bảo vệ được, làm thế nào có thể cống hiến cho thiên hạ?

Trần Tiểu Cửu an ủi nói:

- Phòng tiên sinh xin yên tâm, ta đã có biện pháp ứng phó.

Trần Tiểu Cửu bảo Hoa Như Ngọc gọi Diệp Ngâm Phòng, tiểu Bạch công tử, Chung Bân, Lưu lam, Triệu Thái, Triệu Thạc, Trịnh Bình cùng đám tâm phúc tìm đến, cùng thảo luận đối sách.

Qua một hồi, mọi người toàn bộ đã được tập hợp đông đủ.

Trần Tiểu Cửu đem chuyện trong nhà Phòng thị kể lại tỉ mỉ một lần, lẳng lặng đợi mọi người nhếch miệng, chau mày sau đó mới lên tiếng:

- Như thế nào giải cứu con tin, ta tự có cách sắp xếp, chỉ có điều mọi người ngàn vạn lần không nên để lộ ra tin tức.

Mọi người gật đầu, Diệp Ngâm Phong lại hỏi:

- Tiểu Cửu có diệu kế gì?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Nếu muốn cứu mười tám người, phái quân đánh đến đều không phải hành động khôn ngoan. Nói không chừng làm như vậy còn lợn lành chữa thành lợn què. Cho nên kế sách duy nhất cũng chỉ có thể dùng con tin trao đổi con tin. Mà người nào mới có lực ảnh hưởng lớn đến như vậy, có thể khiến Định Nam Vương ngoan ngoãn đáp ứng chứ?

Phòng Linh, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử ba người đồng thời kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ là Ngô Đồng?

- Ha ha… Ta nói ba người các ngươi, có phải hay không không nên thông minh như vậy? Rất nhanh đã giống như con giun trong bụng của ta rồi.

Trần Tiểu Cửu mở miệng vui đùa, tiếng cười lan ra bốn phía, khiến trạng thái khẩn trương trong phút chốc lắng xuống.

Phòng Linh nhíu mi nói:

- Nhưng Ngô Đồng đi đã lâu rồi, không nói đến trước tiên có thể đuổi kịp Ngô Đồng hay không, cho dù đuổi kịp, lại có thể làm thế nào? Y mang theo hai nghìn tinh binh, làm sao chúng ta có thể dễ dàng bắt giữ được?

- Còn nữa, từ đây chạy đến Phúc Kiến có bốn con đường tắt, ai biết Ngô Đồng chọn đi đường nào? Trần đại nhân, ý tưởng này của ngài ta thật không dám gật bừa.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả:

- Phòng tiên sinh sai rồi. Thứ nhất, đi tới Phúc Kiến đường tuy nhiều nhưng ta có biện pháp, có thể biết rõ ràng Ngô Đồng chọn đi đường nào.

- Thứ hai, tuy rằng đại quân của Ngô Đồng đi đã nhiều ngày, nhưng đừng quên Tả hiền vương Tạp Ba đã tặng cho ta hai con hãn huyết bảo mã. Hãn huyết bảo mã ngày đi nghìn dặm, đêm đi tám trăm dặm, nhất định có thể đúng lúc đại quân của Ngô Đồng đến biên cảnh Phúc Kiến thì đuổi kịp.

Phòng Linh lại chau mày nói:

- Nhưng hãn huyết bảo mã chỉ có hai con, cho dù Trần đại nhân đuổi theo kịp Ngô Đồng, chỉ bằng sức hai người àm sao có thể bắt được y? Phải biết rằng đây chính là địa bàn của Định Nam Vương, khắp chốn đều nằm trong bàn tay của ông ta.

- Ai nói ta chỉ có hai người hả? Ha ha… Đây cũng chính là điều thứ ba ta muốn nói.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Ta ở Phúc Kiến sớm đã có thuộc hạ lợi hại mai phục chờ giúp đỡ. Đến lúc đó tự nhiên sẽ chiếu cố giúp ta, đem Ngô Đồng bắt gọn.

Phòng Linh nghe vậy trong lòng mừng rỡ, đứng dậy thán phục nói:

- Trần đại nhân bày mưu tính kế, khiến người ta không thể không phục.

Trần Tiểu Cửu phất phất tay, mới nói:

- Nhưng, ngược lại còn việc cuối cùng cực kỳ quan trọng, sau khi ta với sự giúp đỡ bắt được Ngô Đồng về, Định Nam Vương giận dữ, nhất định sẽ phái binh toàn lực bao vây tiễu trừ ta.

- Định Nam Vương trong cơn thịnh bộ phát động binh lính, lại là đánh trên sân nhà, ta cùng với sự giúp đỡ của thuộc hạ có thể chống đỡ được hay không, hay chỉ có thể chạy trối chết.

Trốn?

Phòng Linh liền lấy ra tấm bản đồ, chau mày nói:

- Định Nam Vương thế lực tuy rằng kéo dài đến biên cảnh Ninh Đô, Trần đại nhân là muốn trốn đến Ninh Đô sao?

Trần Tiểu Cửu gật gật đầu:

- Phòng đại nhân không hổ là người đa mưu túc trí, trong lúc tâm tình bối rối như vậy vẫn có thể hiểu rõ được tâm tư của ta. Thực khiến ta vô cùng khâm phục.

Phòng Linh căn bản không thèm để ý đến sự nịnh bợ của Tiểu Cửu, chỉ vị trí của Ninh Đô trên bản đồ, hướng Thôi Châu Bình cau mi nói:

- Đại Yến ở Ninh Đô gồm 3000 lính phòng ngự dùng trường thương, 3000 kỵ binh, 2000 đao thủ, 2000 tiễn thủ, có phải thế không?

Thôi Châu Bình nghe vậy ngẩn người, nghẹn họng nhìn Phòng Linh trân trối nói:

- Phòng tiên sinh, làm sao ngài biết rõ binh lực phòng ngự của Ninh Đô như vậy? Đây chính là tuyệt mật đó.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:

- Gã chính là hồ ly thành tinh, bằng không ta chịu trăm cay ngàn đắng lấy lòng gã làm gì? Là mỹ nữ, là quan tước đấy, các ngươi nghĩ ta là đứa ngốc ư.

Trong đại sảnh lại vang lên một trận cười.

Phòng Linh cưỡng ép bày ra một nụ cười, chỉ có điều chỉ một chút liền khôi phục lại sự bình tĩnh, suy nghĩ sâu xa nói:

- Dựa vào suy đoán của ta, Định Nam Vương khi biết được Ngô Đồng bị bắt, nhất định từ trọng trấn Nam Châu có thể tập kết được ba vạn binh lực chạy tới Ninh Đô.

Hơn nữa binh lính Nam Châu đều được xưng tụng là tinh binh dũng mãnh thiện chiến, mười ngàn quân coi giữ ở Ninh Đô, dưới cơn thịnh nộ của Định Nam Vương không tránh khỏi tổn thất, căn bản không ngăn cản được gót sắt của ông ta. Nhất định toàn bộ tuyến phòng thủ sẽ loạn, đến lúc đó đừng nói Ngô Đồng phải giao ra, chỉ e Trần đại nhân cũng trở thành tù nhân.

Diệp Ngâm Phong, Hoa Như Ngọc, tiểu Bạch công tử nghe được những phân tích của Phòng Linh, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, từng đôi mắt hướng Trần Tiểu Cửu nhìn lại, cũng không hiểu hắn sẽ có đối sách gì để ứng phó.

Trần Tiểu Cửu cười cười, nói với Hoa Như Ngọc:

- Cái này còn cần Hoa tướng quân toàn lực phối hợp với ta.

Trần Tiểu Cửu chỉ vào bản đồ, phân tích:

- Từ Đại Yến chạy tới Ninh Đô, bộ binh cần ba mươi ngày, kỵ binh cần mười ngày. Mà năm nghìn Thiết Giáp doanh cùng Cự giác cung thủ của Hoa tướng quân với đôi chân phi phàm của đám chiến mã, chắc cần khoảng sáu ngày đi?

Hoa Như Ngọc gật đầu:

- Toàn lực tập kích bất ngờ, chắc không cần đến năm ngày.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Năm nghìn kỵ binh toàn bộ trang bị súng kíp, lại thêm 600 cự giác cung thủ, cộng thêm mười ngàn quân phòng thủ của Ninh Đô, ứng phó với ba vạn quân tinh nhuệ của Định Nam Vương cũng có khả năng giành chiến thắng chứ?

Hoa Như Ngọc mày đen nhíu chặt, trầm giọng nói:

- Kỵ binh đường xa tập kích bất ngờ, tình trạng kiệt sức, nói còn hơi sớm. Nhưng thủ thành cũng sẽ không có chút sơ hở.

- Như vậy rất tốt.

Trần Tiểu Cửu xoa xoa bàn tay, cười nói:

- Có Hoa tướng quân chỉ huy, Định Nam Vương cứu người vô vọng, cũng chỉ có thể lựa chọn trao đổi con tin, kế này chắc thắng rồi.

Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử cẩn thận suy nghĩ một chút chi tiết trong đó, cũng hiểu được rất có khả thi. Mọi người đối với Tiểu Cửu càng thêm khâm phục – thằng nhãi này đầu rốt cuộc lớn đến đâu? Không ngờ có thể phối hợp mọi chuyện nhịp nhàng ăn khớp như thế.

Nhìn mọi người lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, Trần Tiểu Cửu lại sa sầm mặt, cười lớn nói:

- Các ngươi không thấy kế sách này kín kẽ không chút sơ hở sao? Chẳng phải biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp phía sau ư? Kỳ thật chân chính nguy hiểm cũng không tồn tại ở Ninh Đô, kẻ thù chân chính của chúng ta cũng không phải Định Nam Vương.

Mọi người đang trong lúc vui mừng cười lớn, nghe hắn nói như vậy không khỏi ngẩn người.

Trần Tiểu Cửu lặng im hồi lâu, mới thở dài nói:

- Ta mang theo Độc Hoàng rời đi, mà năm nghìn thiết kỵ, sáu trăm cự giác cung thủ của Hoa tướng quân cũng tới Ninh Đô, binh lực trong kinh thành đã thành hư không. Có một câu nói rất hay, con thỏ nóng nảy còn cắn người! Huống chi lão hổ hung thần ác sát?

- Dựa vào suy đoán của ta, Viên Trác Kiến, Tiêu thừa tướng đang bị dồn đến chân tường lại không có đường lui, chỉ cần bọn chúng nắm được cơ hội, nói không chính xác sẽ bắt buộc phải mạo hiểm. Mà lúc này toàn bộ binh lực của Thiết Giáp doanh đều tập trung đi Ninh Đô chính là cơ hội tốt nhất cho Viên Trác Kiến cùng Tiêu thừa tướng.

Mọi người không khỏi lại hít thêm một ngụm khí lạnh, cẩn thận cân nhắc, xác thực phát hiện việc này vô cùng có khả năng phát sinh, lại thêm phần lo lắng.

Chung Bân vội hỏi:

- Việc đó nên làm thế nào bây giờ?

- Kỳ thật chuyện này cũng không có gì, ta chỉ thuần túy lo nghĩ vô cớ mà thôi.

Trần Tiểu Cửu cười nhìn tiểu Bạch công tử và Diệp Ngâm Phong, bỡn cợt nói:

- Trận nguy hiểm này có thể mưa thuận gió hòa hay không, còn không phải ở trên người các ngươi hay sao?