Chương 871: Chương 873: Đêm vào khuê phòng tỷ tỷ

Trần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc thương lượng tới nửa đêm, đã tâm sự hết, nửa đêm, liền tới gõ cửa phòng Độc Hoàng.

- Ai vậy?

Độc Hoàng hỏi vài câu, Trần Tiểu Cửu nghẹn cười, cũng không trả lời.

Độc Hoàng lúc này mới nghĩ ra, Mỵ Nhi hình như nói đêm nay sẽ ngủ cùng mình, muốn học chút kiến thức về dược lý từ mình.

- Được rồi! Không cần gõ nữa, tỷ tỷ nghe thấy rồi, sẽ mở cửa cho muội.

Độc Hoàng mặc chiếc váy ngủ, đôi mắt mê ly, nhìn ra cửa, liền mở toang cửa ra, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu giống như là một cái đầu gỗ, đứng ở đó, cười ngây ngô với mình.

- Tiểu Cửu, sao lại là ngươi?

Độc Hoàng nhìn nụ cười xấu xa của Tiểu Cửu, đang cơn buồn ngủ liền tỉnh ra một chút, cũng ý thức được mình chỉ mặc có một chiếc váy ngủ mỏng tang.

Trần Tiểu Cửu vốn cho rằng Độc Hoàng sau khi ăn mặc chỉnh tề lại, sẽ lại ra mở cửa cho mình, đâu ngờ có cơ hội nhìn thấy cơ thể mềm mại diễm lệ như thế?

Hai gò má Độc Hoàng đỏ ửng lên, mái tóc rối bời, mang theo đôi mi dày, chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, cái cổ trắng mịn như tuyết cùng cái xương quai xanh mê người lộ ra dụ hoặc Tiểu Cửu lòng hươu dạ vượn.

Trần Tiểu Cửu nhìn xuyên qua chiếc váy ngủ, có thể mơ hồ thấy bên trong không mặc quần áo gì, cơ thể trắng mịn như hương, bộ ngực đầy đặn, còn vươn ra, cái rãnh mê người, dưới ánh đèn hành lang chiếu rọi, gần như trần như nhộng.

Trần Tiểu Cửu đâu phải là người thật thà như thế? Hắn vốn có trái tim mơ ước với Độc Hoàng, như thế nào cũng không chịu thu lại ánh mắt tham lam.

Đôi mắt nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy cái bụng bằng phẳng trắng như tuyết của Độc Hoàng, lại xuống chút nữa, mơ hồ có thể thấy một bộ lông đen nháy nồng đậm.

Một cặp đùi tuyết trắng thon dài đẫy đà lộ ra trong chiếc váy ngủ, không sót một điểm gì hiện ra trước mắt Tiểu Cửu. Tiểu Cửu bị hấp dẫn hận không thể tiến lên cắn một miếng mới cam lòng.

Thấy ánh mắt tham lam của Trần Tiểu Cửu nhìn về phần nhỏ đen xoắn trên bụng của mình, Độc Hoàng mới từ từ lui lại, chiếc váy ngủ này của mình thực sự rất trong suốt, đâu thể che được cơ thể mềm mại của mình?

Nàng xấu hổ quay người sang chỗ khác, che mặt gắt giọng:

- Tiểu Cửu, ngươi nhìn gì vậy? Bịt mắt lại cho tỷ tỷ.

Trần Tiểu Cửu nếu có thể nhắm mắt lại, thì há chẳng phải là lương tâm mờ ám sao?

Nhìn cặp mông đầy đặn tròn xoe mềm mại của Độc Hoàng tỷ tỷ, hưng phấn tới mức cái thứ dưới đũng quần kia lại vui vẻ dựng lên.

- Ngươi còn dám nhìn?

Độc Hoàng biết Tiểu Cửu tuyệt không nghe theo lời của nàng, lắc cái mông trắng ngần, chạy lên giường, cầm cái chăn lên, che cơ thể mềm mại của mình lại, liếc mắt thấy Tiểu Cửu đang đi tới, đóng cửa sổ.

- Ngươi…ngươi không được đóng cửa.

Độc Hoàng đỏ mặt…, nóng bỏng, gắt giọng:

- Ngươi đóng cửa làm gì? Ngươi…ngươi lại muốn làm chuyện xấu xa gì? Ngươi đừng có hy vọng.

Trần Tiểu Cửu hơi sửng sốt, mới gãi đầu, chỉ vào cái vách, nhỏ giọng nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, cách vách chính là phòng của Đan Nhi, chúng ta không đóng cửa, bị cái bình dấm chua Đan Nhi kia phát hiện, há chẳng phải bị nàng ấy hiểu lầm sao? Cho dù ta không muốn vụng trộm, cũng giải thích không rõ được.

Độc Hoàng nghe Tiểu Cửu nói có lý, lo lắng thè cái lưỡi ra, đỏ mặt gật đầu, dịu dàng nói:

- Vậy ngươi mau đóng cửa vào đi, đừng để bị Đan Nhi phát hiện.

Trần Tiểu Cửu đóng cửa xong, ngồi trên ghế, nhìn dáng vẻ xấu hổ của Độc Hoàng, tán thưởng nói:

- Cơ thể của tỷ tỷ thật đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với Đan Nhi.

- Đi đi. Ngươi ít tới thôi.

Độc Hoàng bị Tiểu Cửu khen một câu, trong lòng vui thích, che mặt nóng bỏng, ánh mắt di chuyển, nhìn cái đồ dưới đũng quần của Tiểu Cửu, nghĩ tới cảm giác đêm đó ở hoa viên bị cắm vào khe mông, tâm hoảng ý loạn, đỏ mặt, xấu hổ sẵng giọng:

- Nửa đêm canh ba ngươi tới đây làm gì? Không phải tới để…chứ? Lúc tối ngươi uống nhiều rồi, thần trí không minh mẫn, ngươi đừng cho rằng đêm nay ta có thể để ngươi đạt được.

- Thế khi nào để cho ta giành được?

Trần Tiểu Cửu cười trêu ghẹo.

- Đợi lần sau ta uống say.

Độc Hoàng nói xong, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng thề thốt phủ nhận nói:

- Lần sau uống say cũng không được, Tiểu Cửu ngươi thật tệ, đều đưa tỷ tỷ vào trong bẫy rồi.

- Là tỷ tự nghĩ sai, không thể trách ta.

Tiểu Cửu nhìn bộ dạng diễm lệ đẹp như hoa hồng của Độc Hoàng, môi hơi vểnh lên, thẹn thùng mà thuần mỹ, mê ngươi vô cùng, đôi mắt mê ly vụt sáng dưới ánh nến mê tình, nghĩ tới cơ thể nóng bỏng trắng nõn đẫy đà dưới chiếc váy ngủ kia đặt dưới thân mình, liền nghĩ cái mông mềm mại đó của Độc Hoàng, thật khiến Trần Tiểu Cửu tà hỏa xông tới, miệng đắng lưỡi khô, thầm nghĩ nếu không phải đêm nay có việc, nói gì cũng phải đem Độc Hoàng bổ nhào lên giường.

- Đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa ta móc mắt ra đấy.

Độc Hoàng ngượng ngùng, cũng không biết Tiểu Cửu nếu thật sự chẳng may xông lên, mình phải làm thế nào mới được? Ôi…, cho dù là phản kháng, cũng mềm mại vô lực.

Trần Tiểu Cửu cổ họng khô khốc, sau đó cầm lấy chén trà trên bàn, uống một ngụm, thưởng thư hương vị, mới cười nói:

- Trên chén trà có mùi, thật lạ.

Độc Hoàng thuận tay lấy gối gối đầu, ném vào mặt Tiểu Cửu, gắt:

- Lạ cái gì? Đó là lúc tối ta uống, ngươi cũng không ngại bẩn.

- Ồ, hóa ra là hương môi của tỷ tỷ, thích còn không kịp, đâu có bẩn chứ?

Trần Tiểu Cửu nghe Độc Hoàng giải thích, trong lòng càng vui, uống một hơi cạn cốc nước chè, thưởng thức hương môi kia, vẫn chưa thỏa mãn.

Độc Hoàng vốn cho rằng Tiểu Cửu tới là để trêu ghẹo mình, nhưng thấy hắn thật thà ngồi ở đó, không có ý câu dẫn mình, liền biết là hắn có việc thật tìm mình thương lượng – đã biết được bản chất của Tiểu Cửu, cảm thấy an tâm, lại thấy vô cùng mất mát.

- Nói đi, nửa đêm canh ba tìm tỷ tỷ có việc gì?

Độc Hoàng thở dài, nhìn cái thứ kia phồng lên dưới háng của Tiểu Cửu, buộc mình phải cố gắng không được nghĩ xấu.

- Không ngờ Độc Hoàng tỷ tỷ cũng mặc quần chữ T? Là Mị Nhi tặng cho tỷ tỷ sao?

Trần Tiểu Cửu cười trêu ghẹo, nhìn chằm chằm vào cái quần chữ T" trên đệm tuyết trắng, bật cười.

Độc Hoàng quẫn bách, khuôn mặt đỏ ửng như rướm máu, nhìn đôi mắt Tiểu Cửu đang quét qua bụng mình, đoán là phần dưới của mình không mặc gì cả, trong lòng ngứa ngáy, nàng che bụng, gắt:

- Ngươi quản ta mặc quần chữ "T" không, ngươi có gì nói mau, nếu không, ta đuổi người đó.

Bị Tiểu Cửu nhìn chằm chằm "tiểu phúc", Độc Hoàng cảm thấy ngứa ngáy giữa hai chân, giống như là bị con kiến chui vào, khiến mình liền đứng lên.

Trần Tiểu Cửu không dám mờ ám nữa, nói:

- Ta đêm cũng tới, là muốn xác định một việc.

- Việc gì, ngươi mau nói, cái đó…, ngươi đưa mắt đi chỗ khác trước, nhìn chằm chằm đùi ta làm gì? Ta không chịu nổi sự chà đạp của ngươi.

Độc Hoàng giận dữ liếc nhìn, lấy gối đặt lên đùi, ngăn cản sự xâm nhập của Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu thầm kêu đáng tiếc, mới nói với Độc Hoàng:

- Độc Hoàng tỷ tỷ không phải cho Bình Xuyên Kỷ Phu uống thuốc liệt dương rồi sao? Đêm nay ta muốn để Khang Thiết tặng cho y bốn mỹ nữ, muốn thử công dụng của thuốc! Sáng mai y đi rồi, ta muốn cùng Độc Hoàng tỷ tỷ đi nhìn trộm một chút, chẳng may dược liệu không ổn, Độc Hoàng tỷ tỷ cũng có thể cả đêm chế lại, cần phải để hắn trở thành một thái giám sống mới dược.

- Ồ! Vậy à! Tiểu Cửu, ngươi thật không đứng đắn, ngươi muốn tỷ tỷ coi Bình Xuyên Kỷ Phu làm chuyện đó sao?

Độc Hoàng hai má càng đỏ, nhìn cái đồ dưới háng kia của Tiểu Cửu vẫn cao vút, nổi giận nói:

- Ngươi đầy ý xấu trong đầu, đợi ta cho ngươi uống thuốc rồi, để ngươi cũng liệt dương luôn, ngươi sẽ không còn ý nghĩ xấu xa với tỷ tỷ nữa.

- Đừng, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ tha cho ta đi, ta đi trước, tỷ từ từ thay quần áo.

Trần Tiểu Cửu thật bị Độc Hoàng dọa sợ, cuối cùng lén nhìn cơ thể mê người của Độc Hoàng, mới chạy vội ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ Độc Hoàng tỷ tỷ thật mê người, sớm muộn cũng phải ăn mới được.

Độc Hoàng thay xong y phục đi đêm, đi ra, Trần Tiểu Cửu liếc nhìn, khó chịu nói:

- Ôi, không nhìn thấy gì nữa rồi.

- Tiểu Cửu, ngươi lại không đứng đắn.

Độc Hoàng ấn trán Tiểu Cửu, mới bay ra ngoài cùng hắn.

Trần Tiểu Cửu kéo tay Độc Hoàng, Độc Hoàng hơi giãy ra, rồi tùy hắn kéo, bay trong đêm trăng cùng với người mình yêu, thật là một hương vị lãng mạn.

Trần Tiểu Cửu đuổi tới doanh trại cùng với Độc Hoàng, gặp quân đoàn Anh Mộc, thần bí nói:

- Mọi người biết mục đích của chuyến đi lần này là gì không?

Anh Mộc cao giọng nói:

- Đương nhiên là cứu đệ đệ của Tuyết Tử, Nội thân vương Thế tử về.

- Đây chỉ là một trong những nhiệm vụ, nhiệm vụ thực sự không chỉ có chừng đó.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu:

- Các ngươi phải nhớ, thân phận quan trọng nhất của các ngươi là thám tử, phải nghe ngóng phong thổ con người trong nước Uy quốc, còn phải tìm hiểu thế cục triều đình, phải thông thuộc địa lý, vẽ bản đồ, còn phải vẽ bản đồ pháo đài, phải học được tiếng của họ, hiểu không?

Anh Mộc biết sự việc rất lớn, gật đầu nói:

- Ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Trần Tiểu Cửu lại dặn dò Anh Mộc nói:

- Rất nhiều thứ, không cần phải rườm rà, Lan Lan, Không Không hai nha đầu đó hiểu rất nhiều, các ngươi chỉ cần dùng đầu óc vào bọn họ, tất có hiệu quả lớn, hai nha đầu đó xinh đẹp đoan trang, chỉ cần các ngươi đủ bản lĩnh đàn ông, cả đường nhất định sẽ có nhiều việc xảy ra, các ngươi phải cố gắng.

Anh Mộc gãi đầu:

- Cửu ca, tổ năm người Anh Mộc bọn ta có năm người, Lan Lan, Không Không chỉ có hai người, hình như không đủ chia, không thể các huynh đệ giành nhau một người phụ nữ chứ? Đó không phải là sẽ tổn thương hòa khí sao?

Độc Hoàng phù một tiếng cười rộ lên, liếc nhìn Tiểu Cửu, sẵng giọng:

- Cũng tại tên vô lại này, muốn lợi dụng phụ nữ.

- Các ngươi thật ngốc, không học được gì từ Cửu ca a?

Trần Tiểu Cửu thở phì nói:

- Tỷ muội sư môn của Lan Lan, Không Không rất nhiều, gần như đều xinh đẹp như họ, chỉ cần năm người các ngươi thể hiện hấp dẫn một chút, đến một mẫu ruộng của họ còn có ba phần đất, hòa với họ, còn sợ không có phụ nữ sao? Chỉ sợ các ngươi rơi vào hang mỹ nhân, cơ thể ăn không hết ấy chứ.

Quân đoàn Anh Mộc vừa nghe, không khỏi cười rộ lên, chợt lại trịnh trọng nói:

- Cửu ca yên tâm, chúng tôi cũng học được Cửu ca, cho dù chúng ta có phong lưu đa tình, cũng sẽ không bị lạc lòng.

- Ừ! Các ngươi có thể hiểu điều này, ta yên tâm rồi. Chúc các ngươi chiến thắng trở về, sáng sớm mai, ta ngủ muộn, không tiễn các ngươi… Trần Tiểu Cửu vỗ vai họ, cổ vũ một chút, mới rời khỏi quân doanh cùng Độc Hoàng.

- Tiểu Cửu, ngươi nghĩ có phải quá xa rồi không? Ta gần như không nhận ra ngươi rồi.

Độc Hoàng thở dài một tiếng, u oán nói:

- Từ bao giờ ngươi học được cách lợi dụng phụ nữ, lợi dụng tình cảm? Ta thật sợ.

Trần Tiểu Cửu nheo khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Hoàng, bất đắc dĩ nói:

- Tỷ biết sự lợi hại của Thôi lão tổ không? Tỷ tin lời Thôi lão tổ không?

Độc Hoàng gật đầu:

- Ta hoàn toàn tin vào lời của Thôi lão tổ, ông ấy như thần tiên, không có gì không biết.

Trần Tiểu Cửu thở dài nói:

- Thôi lão tổ phỏng đoán được việc trong vòng một trăm năm, Uy quốc sẽ quật khởi, nhất định sẽ xâm lược Đại Yến, còn bảo ta nhất định phải ngăn cản, nếu không đại họa không thể tránh, ta nếu không sớm bố trí, há chẳng phải là tổn hại đại nghĩa sao?

Độc Hoàng gật đầu, cơ thể mềm mại dựa vào người Tiểu Cửu, nỉ non nói:

- Thật khó xử cho ngươi..

Ngửi thấy mùi thơm trên người Độc Hoàng, tâm tư tham lam của Tiểu Cửu lại linh hoạt lên, bàn tay to nâng lên vuốt nhẹ eo Độc Hoàng.

Ai dà.

Độc Hoàng một cước dẫm trên người Tiểu Cửu, bay ra xa, nghe tiếng kêu thống khổ của Tiểu Cửu, nỉ non nói: Nguồn: http://truyenfull.vn - Ngươi thật thà chút đi, muốn lợi dụng ta? Đợi lần sau tỷ tỷ say đã nhé.