Khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Tử thật mê người, dưới ánh nến tựa như một khối mỹ ngọc hồng nhuận, lộ ra ánh sáng chói mắt, đôi mắt quyến rũ cong như vành trăng khuyết, lông my dài đen nháy, cái mũi thẳng tắp thanh tú, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Chỉ là trong đôi mắt có chứa nước, dường như có việc gì đó không vui đã xảy ra.
Tuyết Tử cũng không để ý tới Song Nhi, Độc Hoàng, Chu Mị Nhi, Hoa Như Ngọc nhiệt tình thật hay là nhiệt tình giả, ánh mắt quét qua mọi người một lượt, hơi phúc lễ, dịu dàng nói:
- Các vị tỷ muội, Tuyết Tử có lễ rồi, đêm khuya mạo muội tới thăm, vẫn mong chớ trách tội Tuyết Tử.
Đám người Hoa Như Ngọc đều từng nhận ân tình của Tuyết Tử, hôm trận chiến xảy ra ở núi Phượng Hoàng đó, Tuyết Tử quần chiến với Ma Vương, giảm bớt gánh nặng cho bọn họ, cuối cùng Tuyết Tử bị đánh xuống vách núi, Tiểu Cửu còn không hề lo tới sinh tử, xông ra cứu giúp, đã xoay chuyển được một sinh mệnh.
Đương nhiên, Y Đằng Tuyết Tử cũng do đó mà có quan hệ da thịt với Tiểu Cửu.
Lúc bắt đầu chỉ cho rằng là duyên phận mong manh, lại không ngờ Tuyết tử là thành viên Hoàng thất Uy quốc, không ngờ đôi mắt trông mong tìm tới tận cửa – dưới con mắt của mọi người, Tuyết Tử là đến để đòi danh phận, ít nhất sẽ yêu cầu hắn cho nàng một câu trả lời hợp lý.
Hoa Như Ngọc về công là Đại tướng quân, lễ ứng với sự nghiêm ngặt của lễ tiết, về tư cũng là nợ tình Tuyết Tử, đương nhiên nói không được lời nói nguội lạnh với Tuyết Tử.
- Nội thân vương Tuyết Tử, đừng khách khí, nàng là hoàng thất Uy quốc, chúng ta tôn trọng lẫn nhau, đối đãi có lễ với nhau.
Hoa Như Ngọc ra vẻ rất khách khí, lại đặt định Tuyết Tử là sứ giả song phương tới tìm hiểu, lại hỏi nói:
- Nội thân vương Tuyết Tử, nàng đêm khuya tới thăm, lẽ nào có việc gì gấp sao?
Nghe ra đều là dáng vẻ của người ngoài xa ngàn dặm.
- À?
Tuyết Tử liếc nhìn, chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt ủy khuất, lắp bắp nói:
- Không có việc gì, ta tới để thăm Trần đại nhân...
Đan Nhi sống lạnh không đố kỵ, không có khí phách, nhưng không cho Tuyết Tử thể diện, nói:
- Nửa đêm canh ba, thăm Trần đại nhân cái gì? Nếu là việc công, ngày mai làm, nếu là việc tư, cô đã gặp qua Tiểu Cửu rồi, bây giờ à.., cô có thể đi rồi.
Tuyết Tử vừa ngồi xuống, lại bị một câu nói của Đan Nhi làm cho cứng ở đó, lại đứng lên, u oán nhìn Tiểu Cửu, quay lại nói với Lan Lan, Không Không:
- Đi! Chúng ta về.
- Đừng! Tuyết Tử, nàng ngồi xuống.
Trần Tiểu Cửu thấy dáng vẻ ủy khuất của Tuyết Tử, cũng không để ý Nguyễn Lương ở đây, chợt đi lên kéo cánh tay Tuyết Tử, ấn vào vai nàng, để nàng ngồi xuống.
Cảnh tượng càn rỡ này, chỉ khiến Nguyễn Lương kinh ngạc – Nội thân Tuyết tử quả nhiên là cùng Trần Tiểu Cửu không rõ ràng, nếu không sao có thể để Trần đại nhân tùy ý kéo tay chứ?
Nguyễn Lương là người có con mắt tinh tường, nếu không sao có thể ngồi ở vị trí Thừa tướng? Thấy các bà vợ nổi cơn ghen tuông, liền đứng dậy cáo từ.
Trần Tiểu Cửu thấy dáng vẻ u oán của Tuyết Tử, liền biết nàng có chuyện, đích thân tiễn Nguyễn Lương ra ngoài, lại đưa ra nhiều bảo đảm, mới quay lại đại sảnh.
Vừa về tới đại sảnh, liền nghe thấy Đan Nhi bĩu môi lải nhải nói:
- Nội thân vương Tuyết tử, chúng ta đang tổ chức gia yến, cô tới đây làm gì? Chúng ta không mời cô, phải không, Hoa tỷ tỷ? Nội thân vương Tuyết tử nếu không có việc gì lớn, thì để ngày mai thương lượng, cả nhà ta còn muốn uống rượu.
- Đan Nhi.
Trần Tiểu Cửu hừ nặng một tiếng, tức giận nói:
- Nàng cẩn thận không ta dùng gia pháp đấy.
- Chàng dám?
Đan Nhi chu cái miệng lên, nói:
- Nội thân vương Tuyết tử nửa đêm khuya khoắt, lén lén lút lút tới nhà ta làm gì? Còn không phải là tư dục?
Tuyết Tử khụt khịt, trong đôi mắt một giọt nước chảy ra, quay người bảo Lan Lan, Không Không rời khỏi, cũng không để ý tới sự ngăn cản của Tiểu Cửu.
Lan Lan cuối cùng cũng không chịu nổi, thở phì dậm chân nói:
- Tiểu thư, đến nước này rồi, cô còn do dự cái gì mà không quyết? Cô không nói, để tôi nói.
- Đừng…Lan Lan, ngươi đừng nói.
Tuyết Tử vội vàng ngăn cản Lan Lan, lại bị Lan Lan giãy ra, ủy khuất nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi thật vô lương tâm, tiểu thư nhà ta bị tên khốn Bình Xuyên Kỷ Phu kia ức hiếp, khóc lóc chạy tới đây, sao ngươi lại lạnh lùng như vậy? Còn dung túng vợ của ngươi ức hiếp tiểu thư nhà ta?
- Tốt xấu gì tiểu thư nhà ta cũng chung tình với ngươi, tấm thân trong sạch cũng trao cho ngươi rồi, thế nào? Ngươi chơi chán tiểu thư nhà ta rồi, thì mặc kệ sao? Thiên hạ còn có loại tình lang bội bạc như ngươi sao?
Nói xong, gần như khóc không thành tiếng, Tuyết Tử khóc như hoa gặp mưa, đôi mắt quyến rũ hiện ra sự ngượng ngùng, ưu thương.
- Sao cơ? Rút cuộc là có chuyện gì? Nàng mau nói ta nghe.
Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng chán nản của Tuyết Tử, vô cùng đau lòng, bị Lan Lan quở trách một trận, càng thêm hổ thẹn.
Hắn kéo Tuyết Tử ngồi xuống, lau nước mắt cho nàng, an ủi nói:
- Cho dù xảy ra phiền phức gì, có ta đây, nàng không cần sợ.
Tuyết Tử co mũi lại, u oán nói:
- Ta không dám cầu xin huynh, Đan Nhi muội không cho phép ta, ta vẫn nên đi, tránh để huynh khó xử.
Đan Nhi vốn chính là nhỏ nhen, hay ghen tuông. Nhưng thấy bộ dạng khóc lóc nỉ non của Tuyết Tử, không đành lòng, lại phạm phải trái tim thông cảm, nỉ non nói:
- Cô tới cũng tới rồi, còn giả bộ gì nữa? Có gì oan ức mau nói ra đi, cũng tránh để Tiểu Cửu nhà ta cả đêm ngứa ngáy khó chịu, rồi thức trắng, ta không có tâm giúp đỡ.
Hoa Như Ngọc liếc nhìn Đan Nhi, cũng liếc mắt biết Tuyết Tử có khó khăn, về công về tư đều phải tận lực giúp đỡ, vội nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, có chuyện gì khó cứ nói thẳng ra, muội có thể giúp nhất định sẽ giúp tận tình.
Tuyết Tử thở dài, u oán nói:
- Hôm nay, Bình Xuyên Kỷ Phu bị Hoa tướng quân đánh cho hoa trôi nước chảy, mất mặt, quay về tâm trạng không tốt, liền nổi giận với ta, nói cái gì mà ta cố hết sức ra ngoài, tất nhiên là để lộ việc quân sự cơ mật cho Hoa tướng quân, mới trở nên bị động như vậy.
Hoa Như Ngọc nghe vậy, cười lạnh một tiếng:
- Đây cũng coi là lời nói của đàn ông sao? Thua không nổi thằng hề mà thôi.
Đan Nhi bĩu môi, tiếp lời nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Trong thiên hạ có mấy người đàn ông có thể chân đội trời đầu đạp đất như Tiểu Cửu chứ?
Nàng vừa làm việc sai, muốn tìm cớ để tìm lại thể diện, liền lấy lòng Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lòng dạ biết rõ: cô gái này ý thức nhận ra sai lầm mạnh hơn trước rất nhiều, dùng chân nghéo chân Đan Nhi, ra hiệu mình tha thứ cho nàng.
Đan Nhi cảm nhận được chân của Tiểu Cửu nghéo tới, biết Tiểu Cửu tha thứ cho mình, vội vàng nghéo lại chân Tiểu Cửu, dùng chân của mình cọ sát lại.
Tuyết Tử lại tiếp lời thở dài nói:
- Hoa tướng quân, các vị muội muội, Độc Hoàng tỷ tỷ, thực không dám dấu, ta và Tiểu Cửu đã từng đề cập qua, tuy ta là Hoàng thất, nhưng lại là con rối trong tay Bình Xuyên Mạc Phủ, đệ đệ ta bị Bình Xuyên mạc phủ truy sát, lang thang vất vưởng… Tuyết Tử lại kể lại một lần việc mình gặp phải cho mọi người nghe, đã khóc tới sưng mắt.
Đan Nhi tuy nhỏ nhen, nhưng tâm địa cũng mềm yếu, nghe Tuyết Tử nói ra việc khó của mình, mắt đỏ hoe, thấp giọng nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, vừa rồi…thật xin lỗi! Ta chính là nhỏ nhen như vậy, nhanh mồm nhanh miệng, tỷ cũng biết… Lại chạy tới, ôm lấy tay Tiểu Cửu, năn nỉ nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ đáng thương như vậy, không có chỗ nương tựa, huynh phải giúp tỷ ấy mới được.
Nàng cầu tình cho Tuyết Tử như vậy, khiến Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Mị Nhi, Song Nhi đều ngẩn người.
Tuyết Tử hồi lại tinh thần từ sự ghen tị và khiếp sợ, thấy đôi mắt đỏ hoe của Đan Nhi, cảm kích nói:
- Đan Nhi muội, cảm ơn muội đối xử tốt với ta, ta rất cảm động.
Đan Nhi cười cười, ngượng ngùng nói:
- Coi các tỷ đều nhìn ta làm gì? Ta tuy tính tình hẹp hòi, lại không phải người phụ nữ máu lạnh vô tình, không phân biệt thị phi, hừ…, đừng có xem thường ta.
Các cô gái đang đau buồn liền bật cười, coi như là xóa đi bầu không khí lúng túng.
Không Không thong thả tới, thúc giục nói:
- Tiểu thư, cô mau nói đi, thời gian không còn nhiều nữa.
Tuyết Tử đang suy nghĩ, lại nhẹ nhàng nói:
- Đệ đệ của ta vốn được ta giấu rất kỹ, ai biết lại để lộ phong phanh, bị tâm phúc của Bình Xuyên Kỷ Phu khống chế trong tay! Tên khốn Bình Xuyên Kỷ Phu đó mượn men rượu, dựa và việc khống chế đệ đệ ta mà muốn cưỡng hiếp ta… Đan Nhi nổi giận, vỗ bàn, nói:
- Trên đời này còn có loại đàn ông vô liêm sỉ như vậy sao? Cái đó…Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ không phải liền thỏa hiệp, ngốc nghếch nghe theo y chứ?
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, ấn vào trán Đan Nhi, hừ nói:
- Nàng đừng có ăn nói lung tung, nàng muốn dọa chết ta sao.
Tuyết Tử đỏ mặt, nhu mì nói:
- Ta sao có thể bị y làm nhục chứ? Ta thề chết không chịu, y liền chửi ầm lên, mắng ta… Nói tới đây, lại không nói thêm được nữa.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Mắng nàng cái gì?
Tuyết Tử do dự, không dám nói thêm, Đan Nhi nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ đừng sợ, chúng ta đều là người một nhà, tỷ phải mạnh dạn nói ra.
Tuyết Tử hai má đỏ như mật đào, trầm ngâm một lát, cúi đầu, cắn chặt môi, từng chữ một nói:
- Bình Xuyên Kỷ Phu mắng ta là kỹ nữ thối, là thứ hàng nát nghìn người cưỡi vạn người đâm, còn nói có thể cho tên khốn khiếp Trần Tiểu Cửu, không thể để hắn thoải mái một chút….
Nói tới đây, lại không nói được nữa.
- Mẹ nó, bà nó.
Trần Tiểu Cửu tức tới hai mắt đỏ ngầu, đầu óc như sấm cuộn, cũng không khống chế nổi cảm xúc của bản thân, bàn tay nắm chặt, bốp một cái, đập mạnh xuống bàn.
Bàn bị Tiểu Cửu đánh nát, thức ăn chảy xuống theo người hắn, hắn cũng hoàn toàn không né tránh.
Đan Nhi là người tính nóng như lửa, nghe lời nói của Tuyết Tử, tức tới mặt phát tím, răng rắc một cái rút bảo kiếm ra, kéo kiếm hoa, ngoan độc nói:
- Dám cướp người phụ nữ của Tiểu Cửu sao? Dám kiêu ngạo trên địa bàn Đại Yến sao? Đi! Tuyết Tử, muội giúp tỷ, chặt y thành tám mảnh cho chó ăn.
Tuyết Tử u oán thở dài một cái, nói:
- Ta đâu dám giết y chứ? Đệ đệ ta còn nằm trong tay y! Ta chỉ còn lại một người thân duy nhất này thôi ...
Hoa Như Ngọc đã trầm mặc một lát, mới hỏi Tuyết Tử nói:
- Tuyết Tử tỷ tỷ, vậy rút cuộc tỷ có dự định thế nào?
Tuyết Tử ngẩng đầu nhìn, dịu dàng nói:
- Vậy còn phải xem Tiểu Cửu có muốn giúp ta không đã! Nếu Tiểu Cửu có thể nghĩ ra cách, cứu đệ đệ ta ra, đương nhiên như vậy là được giải thoát rồi. Nếu Tiểu Cửu không có cách gì, hoặc là không quản, ta nghĩ đi nghĩ lại, vì đệ đệ cũng đành chịu khuất nhục thôi, mặc y làm càn.
- Tên đó dám, người phụ nữ của Tiểu Cửu ta, ai dám trêu chọc?
Trần Tiểu Cửu bị Tuyết Tử làm cho kích động, giận tím mặt, gần như đánh mất lý trí.
Tuyết Tử dịu dàng nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn - Bình Xuyên Kỷ Phu đương nhiên không dám làm càn ở Đại Yến, sau khi ta chạy ra, y biết ta nhất định tới chỗ Tiểu Cửu, lúc đó rượu đã tỉnh lại mấy phần rồi, hồi phục lại thần trí, ta đi xa xa còn nghe được tiếng điểm binh điểm tướng của y, ngay trong đêm cũng muốn chạy ra khỏi kinh thành.
- Chạy ra khỏi kinh thành? Y có mấy cái chân chứ? Lần này ta cho y xem sự lợi hại của ta, cho y biết biết thủ đoạn nho nhỏ của Trần Tiểu Cửu ta.
Trần Tiểu Cửu nắm chặt tay, nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa muội muội, ngay đêm điểm binh, truy sát Bình Xuyên Kỷ Phu.
Tuyết Tử nghe vậy, sự bất an cũng ổn lại, đôi mắt quyến rũ hàm chứa nhu tình, nhìn Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Ta biết, huynh không nỡ bỏ mặc ta.