Chương 86: Chương 86: Khó cưỡng

Lời nói của Trần Băng hoàn toàn làm xáo trộn nội tâm của vị hoa khôi này.

Hồng Hạnh kinh ngạc đứng ở đó, nàng hoàn toàn không biết cái gã đàn ông này sao lại thần kỳ như thế, lại có thể đoán trúng được tâm sự của nàng, thất không hổ danh với cái uy danh Quái thúc thúc này.

Nhưng, trong lòng nàng mặc dù rối loạn như tơ vò, chuyện của nàng đặc biệt bí mật, tuyệt đối không thể nói cho bất cứ ai nghe. Hơn nữa cho dù nàng có vô cùng tín nhiệm Trần Tiểu Cửu cái gã đàn ông thần bí này đi nữa, cho dù hắn thật sự có ba đầu sáu tay, cũng không thể giúp được nàng cái gì.

Nàng nhìn đôi mắt của Trần Băng, không thể không thừa nhận, ánh mắt chân thành của Trần Băng quả thực có ma lực, có thể khiến người khác kích động mà thổ lộ hết nội tâm ra, nhưng cũng chỉ có một chút đó mà thôi, vẫn không đủ để khiến Hồng Hạnh thổ lộ nội tâm ra, hơn nữa, cả đời này nàng cũng đã cam chịu số phận rồi, bản thân chính là một con chim phượng hoàng bị nhốt trong lồng, vĩnh viễn không thể thoát ra chiếc lồng sắt hoa lệ này.

Đối với những lời nói chân thành mà Trần Tiểu Cửu nói ra, từ trong thâm tâm nàng thấy rất cảm động, chỉ là hàng loạt các việc phức tạp giai giẳng khiến cho nàng không thể nhận sự giúp đỡ của Trần Tiểu Cửu, nếu không thì sẽ xảy ra họa hại người hại mình.

Nội tâm của nàng luôn khép kín, những công tử theo đuổi nàng đếm không xuể, trong đó những người giàu có có chức quyền rất nhiều, thậm chí ngay cả ông chủ Phan An cũng muốn theo đuổi nàng, chẳng qua là hắn phải dựa vào quân bài át chủ là nàng để kiếm tiền, sẽ không dễ dàng mà thôi.

Nhưng những người này đều không ngoại lệ, đều bị nàng không nể tình từ chối từ xa, chỉ có lời nói chân thành của tên gia đinh tép diu này lại mở được chút tâm trạng trong lòng nàng, mặc dù chỉ có một chút như vậy thôi, nàng lại bị làm cho cảm động thất rất là ấm áp.

Nhưng cảm động là một chuyện, nhận hay không nhận lại là một chuyện khác.

Nàng che miệng bật cười nói:

- Công tử, chàng thật thích nói đùa, ta cửa lớn không ra cửa nhỏ không vào, làm gì có nhiều chuyện buồn chứ? Chỉ là gần đây thiếp thấy không được khỏe lắm, cho dù chàng muốn giúp thiếp thì cũng không giúp được.

- Sức khỏe không được tốt?

Trần Băng nghi ngờ hỏi:

- Nàng thấy chỗ nào không khỏe, ta gọi lang trung cho nàng.

Hồng Hạnh mắc cỡ cúi đầu xuống:

- Lang trung cũng không có tác dụng lòng, mỗi tháng đến một lần...Cái ấy đến thôi mà!

- Cái...cái nào?

Trần Băng biết rất rõ đó là kinh nguyệt đến nhưng vẫn giả vờ không hiểu trêu đùa nói.

Nhưng hắn đã kịp định thần lại, đại sự không hay rồi, má mí của nàng tới rồi, vậy chẳng phải mất cơ hội ngàn vàng này rồi sao? Nhưng hắn lại ngẫn nghĩ, mụ má mì của nàng tới đây chỉ là giả, mà cự tuyệt hắn mới là thật.

Cô nàng Hồng Hạnh này thật đúng là lợi hại, cứ lừ lừ thế mà ra tay cũng thật đẹp đó, vừa cự tuyệt tấm lòng tốt của mình vừa làm tan biến mất những suy nghĩ mộng mị của hắn.

Tuy nhiên hắn cũng không thấy thất vọng, bời vì Đan Nhi luon ở đây theo dõi bọn họ, cho dù Hồng Hạnh có ý tình tứ với hắn, hắn cũng không thể lao vào cái cạm bẫy ngọt ngào này được.

Buồn cười, ai mà dám trước mặt chị vợ ôm ấp người phụ nữ khác chứ, đàn ông khắp thiên hạ có mấy người làm được?

- Công tử chàng thật biết đùa, chàng biết rõ nô gia là có ý gì, lại còn trêu chọc nô gia nữa.

Hồng Hạnh đỏ bừng cả mặt, làm bộ con gái nhà lành dịu dàng nói.

Đan Nhi trong lòng vô cùng khinh bỉ, đúng là cái đồ không biết hổ thẹn, chuyện xấu hổ của con gái mà cũng dám nói ra trước mặt đàn ông, không hổ danh là gái lầu xanh, thật là không biết xấu hổ!

Mặc dù Hồng Hạnh khéo léo từ chối ý tốt của Trần Tiểu Cửu, nhưng những ánh mắt cảm kích toát ra từ nàng đã khiến Trần Tiểu Cửu thấy được, trong ánh mắt đó vẫn bao hàm sự chờ đợi khó diễn tả.

Lẽ nào nàng thực sự không cần sự giúp đỡ sao? Trần Tiểu Cửu lắc lắc đầu, hắn biết bước đầu tiên của kế hoạch lấy chân thành cảm động lòng người của mình cũng đã khá thành công rồi, chỉ là không thểăn sống nuốt tươi luôn thôi, cho dù đổi là Khổng Nghi Tần thì cũng chưa chắc làm tốt hơn hắn.

Hắn cảm thấy mình cứ tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì, Đan Nhi lại còn ở trên nóc nhà đang theo dõi, muốn tiến thêm một bước thì tuyệt đối không có khả năng, chi bằng nhân cơ hội này rút lui thôi, có khi còn giữ được nhân chính quân tử, không làm mất thanh danh của mỹ nhân.

Hắn nghĩ đến đây liền nói:

- Hồng Hạnh cô nương, thời gian không còn sớm, cô nương nghỉ ngơi đi, ta xin cáo từ.

Hồng Hạnh cô nương đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Phải...Phải về rồi sao?

Lời nói có chút nuối tiếc.

Diễn xuất của cô nàng này thật là tuyệt, lẽ nào nàng lại muốn diễn bộ " hòn vọng phu" sao? Hắn giả bộ nói:

- Lẽ nào cô nương còn có việc gì? Mời cô nương chỉ bảo.

Hồng Hạnh ngây người, như muốn tiễn khách, lại lắc lắc người nói:

- Lẽ nào công tử đã quên muốn...muốn nô gia hát Thập bát...Thập bát mạc cho công tử nghe sao?

Sau khi nói xong, đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng.

Trần Tiểu Cửu lập tức bị những lời nàng nói ngây ngẩn cả người, hắn thực sự không ngờ Hồng Hạnh cô nương lại chủ động yêu cầu hát khúc Thập bát mạc, từ trước đến giờ đều là những gã đàn ông yêu cầu kỹ nữ hát, nhưng từ trước đến giờ chưa nghe qua kỹ nữ chủ động hát cho đám đàn ông nghe, hôm nay xem như được mở mắt rồi.

Hay là tiểu nha đầu này thật lưu luyến mình không muốn rời xa, hay là tiểu nha đầu vẫn đang định giở âm mưu quỷ kế gì?

Trần Băng hơi có chút mơ hồ, nhưng có Đan Nhi đang theo dõi hắn, mặc kệ là chân thành hay là âm mưu quỷ kế, thế nào Trần Băng cũng không thể đồng ý được, hắn đứng đắn nói:

- Hồng Hạnh cô nương, đó chỉ là lời nói đùa nhất thời của ta, nàng đừng tưởng thật, mạo phạm Hồng Hạnh cô nương rồi.

Hắn làm bộ làm tịch như vậy, thứ nhât là đáp lại ý tốt của Hồng Hạnh, thứ hai ;à nói cho Đan Nhi đang nấp trên nóc nhà nghe.

Đan Nhi trên nấp trên nóc nhà nghe thấy lời nói này cảm thấy vô cùng hài lòng, như vậy còn có thái độ thành khẩn nhận sai, bằng không bổn cô nương không tha cho ngươi.

Trần Tiểu Cửu cho rằng bản thân cũng đã nói như thế, Hồng Hạnh cô nương liền có thể thấy thoải mái hơn, không miễn cưỡng bản thân nữa.

Hắn xoay người định bước đi, không ngờ Hồng Hạnh lại nắm lấy cánh tay của Trần Băng nói:

- Công tử, xin đừng vội bước đi, nô gia đã nhận lời công tử, nhất định không dễ dàng thay đổi, Hồng Hạnh không phải là cô nương nói lời không giữ lời, nói được làm được, kính mong công tử cho nô gia cơ hội này.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại nhỏ bé của Hồng Hạnh nắm chặt cánh tay mình, Trần Băng thầm cảm thấy sảng khoái, khó cự tuyệt nhất đó là ân huệ của người đẹp ban xuống, hắn khó xử nói:

- Hồng Hạnh cô nương, ta thực sự chỉ là đùa vui nhất thời thôi, nàng là hoa khôi của Túy Hương Lầu, hát Thập bát mạc sẽ làm mất đi thân phận của nàng, vạn ngàn lần đừng thấy khó xử.

- Công...tử...

Hồng Hạnh lắc lắc người, kéo Trần Băng ngồi lên ghế oán trách nói:

- Chuyện này có gì mà khó xử? Thân phận hay không thân phận gì chứ, nô gia là một cô nương của Túy Hương Lầu, các tỷ muội khác có thể hát, thiếp lại không thể hát sao? Công tử người thuận theo ý ta đi mà.

Trần Băng thực sự có chút mơ hồ rồi, với trí thông minh tuyệt đỉnh của hắn, hiện tại hắn cũng không rõ Hồng Hạnh cô nương đâng diễn vở kịch gì nữa? Khi hắn thấy trong ánh mắt của Hồng Hạnh có chút lưu luyến không rời liền hiểu ra ý của nàng, rồi nhẹ nhàng nói:

- Nếu đã như vậy thì ta ngồi lại lúc nữa, Hồng Hạnh cũng không cần phải hát bà đó nữa đâu, cứ hát đại một bài nào khác là đwojc, ta không trách nàng đâu.

- Như vậy sao được? Công tử đã muốn nghe khúc Thập bát mạc, thiếp nhất định hát cho công tử nghe, không thì không phải là đã phụ tấm lòng của công tử sao?

Hồng Hạnh chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Chẳng nhẽ mặt trời mặc từ hướng tây? Trần Băng lén lút nhìn lên nóc nhà một cái, trong lòng bất đắc dĩ, ngay trước mặt chị vợ nghe khúc Thập bát mạc, quả thực là chưa từng có ai, quả là kích thích.

Ngay lúc hắn lắc đầu không biết làm thế nào, lại phát hiện không thấy bóng dáng Hồng Hạnh đâu, thầm nghĩ có khi nào cô gái nhỏ này lại đùa giỡn ta phải không? Đang lúc ngây người, lại thấy Hồng Hạnh mặc chiếc váy ngủ từ trong bước ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Chỉ thấy nàng mặc chiếc váy ngủ màu đỏ mềm mại, cổ rộng tới mức có thể nhìn thấy bộ ngực đẫy đà qua làn áo mỏng, thân hình mơn mởn trong chiếc váy ngủ rộng rãi càng làm nổi bật vẻ sung mãn tràn đầy sức sống.

Bộ mông đầy đặn đó thật đẹp mắt, giống như quả táo tách làm đôi vậy, khiến người ta không kìm nổi muốn cắn một miếng.

Trần Băng kinh hãi chảy cả máu mũi.