Thở dài, cũng không tán gẫu, khiến Độc Hoàng cùng mình trước tiên đi đón Nguyễn Lương, lại đến lầu Thanh Phong đón Phòng Linh. Sau đó thẳng hướng dịch quán, cùng Tạp Ba, Ngô Đồng, Bình Xuyên Kỷ Phu gặp gỡ.
Bình Xuyên Kỷ Phu, Tạp Ba, Ngô Đồng đã đoán được bất kể Trần Tiểu Cửu không có đạo lỹ cỡ nào, ngày gặp Hoàng thượng sứ đoàn ba phương đã thỏa thuận rất ổn, chỉ chờ vào triều cáo trạng hắn, khiến tiểu tử này đầu rời khỏi cổ.
Ngô Đồng xa xa liền nhìn thấy Phòng Linh và Trần Tiểu Cửu đang tiến đến, điều này khiến Ngô Đồng cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Thạch Đầu Trù mặt lạnh hừ giọng nói:
- Tiểu Vương gia, còn nói Phòng tiên sinh là tâm phúc của Vương gia, ta thấy dường như Phòng Linh và Trần Tiểu Cửu tương giao tâm đầu ý hợp như vậy? Ngài xem Phòng Linh kia tinh thần sảng khoái, tối hôm qua nhất định nhận được đãi ngộ tốt của Trần Tiểu Cửu, mà ngay cả tiểu Vương gia, đãi ngộ so ra e rằng vẫn không bằng gã.
- Phòng Linh ngươi được lắm, đợi bản tiểu Vương trở về, tuyệt sẽ không để gã sống tốt.
Ngô Đồng mặt lạnh, oán hận nói.
Trần Tiểu Cửu xa xa nhìn thấy Bình Xuyên Kỷ Phu bày ra vẻ mặt âm u, lại mặt không đỏ, tim không nhảy, bộ dạng giả trang dường như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì, cùng gã chào hỏi một hồi.
Tuyết Tử cũng ở một bên, kính cẩn hướng Trần Tiểu Cửu thi lễ, khuôn mặt xinh đẹp đứng đắn và đoan trang, nhìn không ra một tia cảm xúc mờ ám.
Bình Xuyên Kỷ PHu ở một bên nhìn xem đầy tức giận: đôi cẩu nam nữ này, thật đúng là biết diễn, tối qua còn lăn lộn cùng nhau, hiện tại không ngờ còn có thể giả bộ làm người xa lạ, thực khiến người ta tức giận.
Ngô Đồng tuy rằng âm trầm nghiêm mặt nhìn Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu lại không có tâm tình để ý đến gã, coi như không phát hiện ra gã ở nơi bào. Hắn chỉ hướng tới những người khác tùy tiện chắp tay thi lễ, gọi sứ giả tứ phương, cùng nhau hướng điện Tuyên Đức xuất phát.
Hành động miệt thị của Trần Tiểu Cửu khiến Ngô Đồng nhận phải khuất nhục thật lớn. Đối với việc Trần Tiểu Cửu trò chuyện vui vẻ cùng Phòng Linh gã càng thêm cáu giận.
Chỉ trong chốc lát đã đi tới điện Tuyên Đức, tổ chức kiến trúc đồ sộ và cấu tứ tinh xảo khéo léo khiến sức giả tứ phương nhận thức được sự giàu có và phồn thịnh của Đại Yến. Đối với Trung Nguyên phồn hoa càng nổi lên lòng tham không đáy.
Trong nháy mắt khi rảo bước đến điện Tuyên Đức, hơi thở của bậc bề trên trang nghiêm uy vũ đập vào mặt, khiến sứ giả tứ phương cảm nhận được uy áp vô hình, trong lòng rất bất an. Vốn định dựa vào qu thế liên hợp của tứ phương để chống lại Đại Yến, thoáng chốc cảm thấy tựa như trứng chọi đá.
Trong đại sảnh trang nghiêm túc mục, văn thần võ tướng đứng xếp hàng hai bên chái nhà, không nói không cười, cẩn thận kỹ lưỡng.
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ ở đài cao, từng dãy đái đao thị vệ từ trên đài kéo dài xuống dưới, giống như thiên thần tràn ngập sát khí.
Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng áp lực của sứ đoàn tứ phương, trong lòng chợt cảm thấy muốn cười, một đám tôm tép nhãi nhép, thật lòng chưa từng thấy qua việc đời.
Hoàng thượng nhìn quanh một đoàn người cùng đi tới, trụng khí mười phần, uy nghiêm nói:
- Kẻ tới là người phương nào?
Sứ giả tứ phương không chút phản ứng, Trần Tiểu Cửu nhíu mi, đáp lại:
- Gặp hoàng đế Đại Yến ta, vì sao còn chưa thi hành đại lễ?
Thi hành đại lễ?
Ngô Đồng, Tạp Ba không khỏi lộ ra ý cười không tin nổi. Tạp Ba nói:
- Ta là Tả hiền vương Đột Quyết, sao có thể quỳ lạy hoàng đế Đại Yến?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Ngươi là Tả hiền vương Đột Quyết, vì sao lại ở trên lãnh thổ Đại Yến ta? Nhập gia tùy tục, chính là lễ tục của dân chúng, ngay cả lễ tục trong dân cũng không tuân thủ, tại sao còn nói tới bang giao?
- Lời Trần đại nhân nói rất đúng, đây còn là nghi lễ bang giao, sao có thể phế bỏ?
Nguyễn Lương sớm đã âm thầm đầu phục Trần Tiểu Cửu, vì an nguy của An Nam, há có thể để ý chút khí tiết đó sao?
Anh ta quỳ lạy ba lần, kính cẩn nói:
- Tả thừa tướng An Nam, Nguyễn Lương bái kiến hoàng thượng, mong tình hữu nghị của hai nước được lâu dài.
- Nguyễn Lương, ngươi… Ngô Đồng, Tạp Ba tức giận đến sắc mặt xanh mét, tự nhiên cũng hiểu Nguyễn Lương thằng nhãi này đã đầu phục Đại Yến.
Ngô Đồng trong lòng tức giận giơ chân mắng: chơi con mẹ ngươi, thịt muỗi cũng là thịt. An Nam tuy nhỏ nhưng ngũ tạng cũng đủ, hiện tại không lấy được công chúa lại đánh mất một miếng thịt, thực khiến cho người ta bực tức. Trần Tiểu Cửu tên nhãi khốn kiếp này, quả thực không phải vật gì tốt.
Lão Hoàng đế thấy thừa tướng An Nam quỳ xuống, thật ra có chút bất ngờ, trong lòng vui mừng, vội hỏi:
- Nguyễn Lương thừa tướng mau bình thân! Trẫm nhớ mang máng, sứ giả nước An Nam lần trước đi sứ Đại Yến, vẫn là năm năm trước. Nay ở đây cảnh còn người mất, tất cả chỉ trong thoáng chốc. Mà nay có thể lại nhìn thấy đặc phái viên An Nam, lòng trẫm rất an ủi!
Lão Hoàng đế trong lòng rất hiểu, thừa tướng An Nam nguyện ý hướng mình quỳ xuống, vậy một lần nữa có thể lôi kéo về bên mình. Đây là một rất tốt, quyết không thể coi như không quan trọng.
Trần Tiểu Cửu xẹt qua Tả hiền vương Tạp Ba, nhìn cặp mắt bàng hoàng bất an của Bình Xuyên Kỷ Phu, giống như đầy thâm ý nói:
- Nghe nói Uy quốc lễ nước lễ nghi chi bang, vì sao còn chưa hành lễ với hoàng đế của ta? Nguyễn thừa tướng vẫn là tấm gương rất tốt cho ngươi đó.
- Việc này… Bình Xuyên Kỷ Phu không tiện ra lời, đỏ mặt, phẫn hận nói:
- Đầu gối ta có thương tích, không thể quỳ, đành chắp tay thi lễ.
Trong lúc nói chuyện, liền khẽ khom mình thi lễ.
Y Đằng Tuyết Tử từ phía sau Bình Xuyên Kỷ Phu xông tới, hướng lão Hoàng đế thi hành đủ ba quỳ chín lạy, mềm mại đoan trang nói:
- Nội thân vương Tuyết Tử của Uy quốc, bái kiến hoàng đế bệ hạ Đại Yến.
Nội thân vương Tuyết Tử?
Các đại thần sắc mặt đều biến đổi – Bọn họ cũng biết Nội thân vương đại biểu chính là thành viên hoàng thất, thành viên hoàng thất của Uy quốc hướng hoàng đế Đại Yến quỳ lạy, chuyện này nghe thật không thể tin nổi.
Hoa Như Ngọc một thân giáp trụ, nhìn Tuyết Tử duyên dáng quỳ gối, trong lòng chợt cảm thấy ghen tị: xem ra Tiểu Cửu tối qua đã hầu hạ nàng ta vô cùng thoải mái, bằng không sao Tuyết Tử ủng hộ hắn như thế kia? Nữ nhân ham hưởng lạc, không ngờ không biết xấu hổ đến nước này, thật khiến người ta tức giận.
Lão Hoàng đế biết Uy quốc bề ngoài khiêm cung, nội tâm dã man, kiên quyết không ngờ thành viên hoàng thất sẽ thăm viếng mình, cao hứng đón nhận Tuyết Tử kêu nàng bình thân, ngược lại càng không thể nghĩ ra mưu mẹo trong đó – Bản lĩnh Tiểu Cửu thật lợi hại, hắn rốt cuộc làm sao mà được thế này?
Bình Xuyên Kỷ Phu tức giận sắc mặt xanh mét, lại phát tác không được, nhìn Tuyết Tử và Tiểu Cửu còn đang lén lút đầu mày cuối mắt, ánh mắt gã bốc hỏa.
Trần Tiểu Cửu căn bản không rảnh để ý tới gã, cười nhìn Ngô Đồng, xem thường nói:
- Tiểu Vương gia, ngài là Vương gia Đại Yến, tuy rằng cắt đất phong vương, nhưng lễ không thể bỏ, còn không khẩn trương hướng Thiên tử hành lễ?
- Việc này… Ngô Đồng làm sao nghĩ đến Trần Tiểu Cửu sẽ bức bách mình, gã đã quen không tập trung, trong lòng mơ hồ nhưng với việc mình là Thái Tử, đương nhiên không thể không hướng lão Hoàng đế mà quỳ xuống.
Trần Tiểu Cửu mày nhíu chặt, lời nói mãnh liệt sắc nhọn:
- Như thế nào? Tiểu Vương gia là thần tử Đại Yến, không ngờ trong lòng bướng bỉnh, không muốn hướng Hoàng đế quỳ xuống? Cho dù là Định Nam Vương đích thân tới, gặp Hoàng đế cũng phải quỳ xuống, huống chi ngươi?
- Lại nói nhỏ, ngươi đây là không tuân thủ lễ nghĩa quân thần, nói lớn hơn là ngươi đang coi rẻ triều đình, có động cơ mưu nghịch soán quyền, Tiểu Vương gia, ngươi nói cho ta biết trước, ngươi rốt cuộc là bởi vì muốn làm lớn sao? Ngay trước mặt quần thần, ngươi nói rõ ràng cho ta.
Cả triều thần văn võ, người nào không biết Định Nam Vương sớm có lòng mưu nghịch, thậm chí thực sự bí mật có âm mưu làm phản.
Tuy rằng sự thật xảy ra trước mắt, nhưng không ai dám đem lời nói ra.
Duy chỉ có Trần Tiểu Cửu này sợ trời không loạn, kẹp thương đeo gậy trực diện truy vấn Ngô Đồng, cũng không quản Ngô Đồng rốt cuộc khó chịu đến cỡ nào.
Ngô Đồng bị ánh mắt nghiêm nghị của Trần Tiểu Cửu nhìn chăm chú, cả người nổi một tầng da gà. Gã lúc này đã hoàn toàn cảm nhận được, gió triều đình đã chuyển hướng, triều đình Đại Yến đã từng có thể hòa thì sẽ hòa, sợ chiến tranh, chun quy chọn việc ngắn.
Nhưng, Trần Tiểu Cửu thái độ lại biểu thị cho thái độ của Đại Yến, lão Hoàng đế căn bản không có ý tứ áp chế Trần Tiểu Cửu, ngược lại là vẻ lạc quan. Đây rõ ràng là cấp tín hiệu cho mình! Chẳng lẽ lão Hoàng đế không sợ chiến tranh rồi sao?
Ngô Đồng ngẩn người, thế khó xử, gã nếu không thi hành lễ, tội danh một lớn một nhỏ kia liền an bài lên người mình.
Chỉ cần nhìn ánh mắt kiệt ngạo của Trần Tiểu Cửu, dường như muốn giết mình không phải bình thường.
Ghé mắt vừa nhìn, phát hiện Tiêu thừa tướng liều mạng hướng mình ra hiệu, cũng biết việc quỳ xuống là tránh không khỏi, mím môi cắn răng, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngoan ngoan hành lễ ba quỳ chín lạy.
Lão Hoàng đế nhìn Ngô Đồng thi lễ với mình, trong lòng có một cỗ chua xót – đây rõ ràng là lễ tiết cực kỳ bình thường, nhưng lúc này có được cũng không dễ dàng. Nếu không có Trần Tiểu Cửu trí tuệ hơn người, nơi này sẽ xảy ra cục diện thế nào?
Hiện tại chỉ còn Tả hiền vương Tạp Ba chưa hành lễ, lúc này y vẫn ngẩng cao đầu, một bộ coi thường không thèm để ý, thầm nghĩ bảo ta quỳ ư? Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
- Tạp Ba vương gia, chân của ngươi chắc không bị thương giống Bình Xuyên Kỷ Phu khiến không thể hành lễ chứ?
Trần Tiểu Cửu trong con ngươi lộ ra vẻ cười lạnh, câu câu trực trực nhìn thẳng Tạp Ba.
Tạp Ba ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Lễ nghi Đột Quyết của chúng ta là tôn sùng kẻ mạnh, cả đời chỉ cúi đầu trước kẻ mạnh, ngoài ra tuyệt không quỳ lạy trước bất kỳ ai.
- Hả?
Trần Tiểu Cửu đối với những lời này vội vàng dụ dỗ nói:
- Như thế nào là kẻ mạnh? Cũng muốn hỏi ngươi để hiểu rõ thêm một chút.
- Cái này thật đơn giản!
Tạp Ba hung hăng đưa quyền, tự tin nói:
- Chỉ cần có thể ở trên chiến trường đánh bại ta, ta tự nhiên sẽ chịu phục, cũng tam tâm tình nguyện quỳ gối trước Đại Yến. Nhưng, quân đội Đại Yến chiến lực như thế nào, ta trong lòng biết rõ, nhắm mắt ta cũng không phục.
Trần Tiểu Cửu hướng Đại tướng quân Viên Trác Kiến cười cười:
- Viên tướng quân, ngươi nghe có hiểu được ý tứ trong câu nói của Tả hiền vương không?
Viên Trác Kiến tổng lĩnh chức Đại Tướng quân, Tạp Ba dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, đem Viên Trác Kiến hạ nhục nét mặt già nua đỏ bừng, ngượng ngùng cái:
- Tả hiền vương chớ nói lời ngông cuồng, Đại Yến ta binh hùng tướng mạnh, sĩ khí như cầu vồng, kỵ binh Đột Quyết các ngươi làm sao là đối thủ của chúng ta? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m - Binh hùng tướng mạnh? Ngươi thân là Đại tướng quâ, sao có thể trợn mắt nói lời bịa đặt như thế?
Tạp Ba căm tức Viên Trác Kiến, hồn nhiên không để gã vào trong mắt.
- Ai… ai trợn mắt nói lời bịa đặt hả?
Viên Trác Kiến mặt đỏ tai hồng, không thể không kiên trì đáp trả.
- Được! Đại tướng quân có khí phách!
Tạp Ba vẻ mặt nhe răng cười độc ác:
- Nếu Đại tướng quân khoe khoang khoác lác, vậy ngươi cùng ta liền đao thật thương thật trình diễn một hồi quyết đấu được chăng? Đại tướng quân có dám đáp ứng không?
Viên Trác Kiến vừa nghe phải ra sàn quyết đấu, sợ tới mức làm rùa đen rụt đầu, liền thấy Trần Tiểu Cửu động thân mà ra, nhìn thẳng Tạp Ba cười lạnh:
- Có gì không dám?