Ngô Đồng con trai Định Nam Vương, Tả Hiền Vương Tạp Ba của Đột Quyết, Bình Xuyên Kỷ Phu con trưởng của Bình Xuyên Mạc Phủ Uy Quốc, Tả thừa tướng Nguyễn lương của An Nam quốc, một hàng bốn đội ngũ, cuối cùng cũng rầm rập tới kinh thành Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, Hoa Như Ngọc dẫn quân ra ngoài thành nghênh đón, duy chỉ thiếu có Tiêu thừa tướng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m - "Kẻ đến không thiện", không ngờ bọn họ dẫn theo nhiều người tới vậy.
Trần Tiểu Cửu cưỡi ngựa ô nhã, nhìn rất sâu xa, người ngựa bốn phương đều xếp thành đội ngũ hình vuông, rất là hùng tráng, đặc biệt là thế lực hai phía Đột Quyết, Định Nam vương, binh lực cường tráng, chiến lực phi phàm.
Trần Tiểu Cửu mơ hồ nhìn thoáng qua, liền tính toán một chút, trong trận doanh của Định Nam vương có tới hai ngàn kỵ binh, một ngàn bộ binh, Đột Quyết một vạn kỵ binh ba ngàn: Uy quốc một ngàn bộ binh.
Chỉ có quốc sĩ An Nam là ít nhất, chỉ có năm trăm người.
Thông qua trận doanh này, Trần Tiểu Cửu liền hiểu rõ quan hệ giữa bốn nước, giữa Định Nam vương và Đột Quyết là một nam một bắc, hình thành quan hệ liên minh, Uy quốc là vẽ đường cho hươu chạy, muốn nhân cơ hội để tiện lợi, mà An Nam thì rất thuần túy.
Làm rõ mối quan hệ này, trong lòng Trần Tiểu Cửu cũng đã có đối sách.
Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn về phía xa, khoảng cách hai bên là khoảng một trăm mét, hắn vốn mang theo vẻ mặt tươi cười trầm xuống, trong ánh mắt cất giấu sự tàn ác.
Độc Hoàng vẫn ra vẻ là tùy tùng của Trần Tiểu Cửu, thấy ánh mắt gây sự của hắn, kinh ngạc nói:
- Tiểu Cửu, ngươi sao vậy?
Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng:
- Ta thấy một cố nhân.
Ngô Đồng con trai Định Nam vương, cưỡi trên một con ngựa lớn, cả người mặc áo bào đỏ, đứng đầu trong đó, dáng người mập mạp và chiến mã hùng tráng so sánh với y, thậm chí rất buồn cười.
Một nho sinh đứng bên trái giống như là văn nhân, chính là Phòng Linh cố vấn cao cấp của Định Nam vương.
Bên phải của Ngô Đồng có một vị công tử tay cầm quạt lông, đầu chít khăn, bên dưới là một con bạch mã, cả người mặc áo bào trắng, cử động rất là nho nhã.
Người này chính là Thạch công tử Thạch Đầu Trù của Thạch gia Hàng Châu danh tiếng bay xa.
- Thạch Tham nghị, ngươi nhìn phía trước xem, có phải là trong đội ngũ nghênh đón của chúng ta có bóng dáng của Tiêu thừa tướng không.
Ngô Đồng nhìn ra xa, trên trán, lộ ra vẻ đắc ý.
Thạch Đầu Trù cười, nói:
- Hoàng đế Đại Yến vẫn còn có chút sợ hãi đối với Vương gia, ngoại trừ Tiêu thừa tướng, còn ai xứng đáng nghênh đón tiểu Vương gia nữa.
- Ha ha…Thạch Tham nghị, lời này bổn tiểu Vương rất đồng tình.
Ngô Đồng cười ha ha, trên trán càng tỏ rõ sự kiêu ngạo.
Phòng Linh không nói, nhìn Thạch Đầu Trù, trong lòng đầy nghi hoặc: Tiêu thừa tướng chỉ e việc có biến.
Trầm mặc rất lâu, Phòng Linh dặn dò:
- Tiêu Vương gia, lần này vào Kinh, vạn sự đều nên cẩn thận mới được, hiện nay triều đình Đại Yến không hề tầm thường, quả nhiên có mấy nhân vật rất lợi hại, cho dù là Tiêu thừa tướng cũng không có địch thủ.
Ngô Đồng nghe vậy, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo:
- Phòng tiên sinh, tại sao ông cứ luôn coi trọng chí khí của người khác, hủy diệt uy phong của mình, cả đường đi đều nói những lời ủ rũ, bản tiểu Vương không thích nghe.
Đôi mắt Thạch Đầu Trù quay tròn, cười nói với Phòng Linh:
- Phòng đại nhân, ngài lo lắng quá rồi, tháng trước không phải ngài đi sứ kinh đô sao? Lẽ nào không giúp tiểu Vương gia lôi khéo quan hệ trong triều đình. Dựa vào trí tuệ của ngài, còn có gì mà ngài không làm được sao?
Ngô Đồng hừ một tiếng:
- Phòng tiên sinh, ông không phải là tâm phúc túc trí đa mưu của cha ta sao? hừ… cục diện vốn có của triều đình là có lợi cho bên ta, hẳn không phải ông đi sứ kinh đô một lần, chỉ e cục diện trở nên hỗn loạn rồi chứ.
Sắc mặt của Phòng Linh không hề tỏ ra bận tâm, chắp tay, nói:
- Thần vô dụng, hi vọng tiểu Vương gia bao dung, nhưng bất luận thế nào, vẫn mong tiểu Vương gia cẩn thận làm đầu, cục diện của triều đình hiện nay có đột biến, xuất hiện nhiều người có năng lực, có mưu đồ lớn, tuyệt không tầm thường.
Thạch Đầu Trù cười nói:
- Phòng tiên sinh quá lo lắng rồi, cho dù Tiêu thừa tướng không thể "xe chỉ luồn kim" cho chúng ta, vậy bằng sự đa mưu túc trí của tiểu Vương gia, tâm cơ đầy bụng, đâu so sánh với người thường được. Lần này tiểu Vương gia ra sức gạt bỏ lời khuyên của mọi người, đường xa tới đón dâu, ngoại trừ thể hiện sự thần vũ anh minh của tiểu Vương gia, càng thể hiện rõ tiểu Vương gia trí tuệ hơn người.
Thạch Đầu Trù chỉ vào binh mã ba bên trái phải, đắc ý nói:
- Ba nước Đột Quyết, Uy quốc, An Nam đều là đồng minh của tiểu Vương gia, mang theo binh mã tinh nhuệ, trợ uy cho tiểu Vương gia, có sự giúp đỡ của ba bên, cùng phát uy với triều đình, cho dù là lão Hoàng đế giảo hoạt hơn nữa, triều thần đó có trí tuệ hơn nữa, e cũng phải ngoan ngoãn giao Thiên Vũ công chúa ra.
Ngô Đồng nghe vậy, cười lớn, nhìn tán dương Thạch Đầu Trù, cười nói:
- Thạch Tham nghị không cần khoe quá mức, đây chỉ là một chút mưu nhỏ của bổn Vương, tính gì là chuyện lớn.
Y biết rõ, mưu kế này thực ra là Thạch Đầu Trù nghĩ ra: thằng nhãi này không kể công, lại mang danh tiếng lên người mình, chính là một tâm phúc đáng bồi dưỡng, nhưng so với Phòng Linh chỉ hiểu dược răn dạy lão đầu mình nhiều hơn chút.
- Tiểu Vương gia trí tuệ phi phàm, thần làm người tuyệt đối không theo kịp.
Phòng Linh thêm vào một câu, rồi liếc nhìn Thạch Đầu Trù, trên trán có sự lo lắng và bất đắc dĩ.
Tiểu Vương gia thông minh gì đó, Phòng Linh lòng dạ biết rõ, tuy không phải là thiểu năng trí tuệ, nhưng quan sát thế cục đại quốc không giống bình thường.
Còn tập kết liên minh ba nước tương trợ, đương nhiên là một chiêu thức tuyệt diệu, mà đây không phải là tiểu Vương gia có thể nghĩ ra, người cầm bàn chân chính, hẳn là Thạch Đầu Trù.
Nhưng, Thạch Đầu Trù này không ngờ lại đặt công lao lên đầu tiểu Vương gia, vừa lừa tiểu Vương gia vui vẻ, lại thầm làm bất hòa quan hệ giữa mình và tiểu Vương gia, thật có thủ đoạn kiêu hùng.
Nghĩ tới đây, Phòng Linh cảm thấy một sự bi ai sâu sắc: tiểu Vương gia, so với Định Nam vương cha gã, kém xa lắm.
Phòng Linh trầm ngâm rất lâu, vẫn không thuận theo tâm tư của tiểu Vương gia, đã đưa ra kế dự phòng:
- Tiểu Vương gia, cũng không phải Phòng Linh nhiều lời, triều đình hiện nay phức tạp, có thể mới xuất hiện, con trai của Diệp các lão Diệp Ngâm Phong có chí lớn, dốc hết sức chủ chiến, là nhân vật rất lợi hại.
Thạch Đầu Trù nói:
- Diệp Ngâm Phong sao? gã tuy lợi hại, nhưng vẫn là dựa vào cha gã, tuy có trí lớn, nhưng tay không nắm quyền, sao có thể là đối thủ của tiểu Vương gia, nói chung triều đình Đại Yến cũng coi như là một nhân vật Diệp Ngâm Phong.
Phòng Linh cười:
- Còn có một người, tính toán tường tận, trí tuệ tuyệt trác, chém Viên Hải, giết Dương Mạc Phong, thu nạp quyền của nội kho, dánh cho Tiêu thừa tướng không thở nổi, ngay cả ta cũng theo đó mà rất đau đầu, giao đấu một hiệp, cũng phải bái phục.
Thạch Đầu Trù cười:
- Phòng tiên sinh nghiêm trọng vấn đề, ta chưa từng nghe nói triều đình có một nhân vật lợi hại như vậy, ngài nói cho ta xem, rút cuộc là ai.
Phòng Linh cười nói:
- Nói đúng lúc, người này Thạch công tử rất là quen thuộc.
- Ồ Thạch Đầu Trù sửng sốt, nhíu mày:
- Ai?
- Trần Tiểu Cửu.
Phòng Linh cười như mây trôi nước chảy.
- Cái gì lại là hắn.
Thạch Đầu Trù nghe thấy ba chữ kia, đột nhiên biến sắc, gương mật vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn trở nên trắng bệch, đôi mắt mở to, vừa đầy sự sợ hãi, lại hàm chứa sự oán hận sâu nặng, tất cả chuyện cũ hiện ra rõ mồn một.
Nhất thời, Thạch Đầu Trù trở nên hồn bay phách lạc.
Thạch gia lúc đầu là một trong tứ đại thương gia của Hàng Châu, gia tài sự nghiệp đều lớn mạnh, nhiều người ủng hộ, còn là nghĩa tử của Tào công công, thân phận càng thêm tôn quý.
Nhưng, dưới cục diện lớn mạnh như vậy, không ngờ bị Trần Tiểu Cửu làm cho gia nghiệp suy bại, phải trốn tới Phúc Kiến, ăn nhờ ở đậu.
Sự nhục nhã này, như khắc vào trong lòng, không bỏ đi được.
Hiện nay mình trở thành tâm phúc của tiểu Vương gia, vốn tưởng có thể dần dần tích lũy thế lực, giết chết Trần Tiểu Cửu, nhưng không ngờ Trần Tiểu Cửu lại một bước phát triển nhanh hơn, trở thành đại nhân vất nóng hổi trong triều đình, hai bên nhà không đúng, vẫn là kém hắn rất nhiều, dù sao Trần Tiểu Cửu là đại sứ đường đường chính chính của triều đình, còn mình tuy giành được sự tan thưởng của tiểu Vương gia, cũng chẳng qua chỉ là con đường không lên được mặt bàn.
Trong lòng Thạch Đầu Trù cảm thấy hoang mang: Mình còn chưa chuẩn bị xong, không ngờ lại giao thủ với Trần Tiểu Cửu, hung hiểm trong đó, có thể nghĩ mà biết.
Lão cáo già Phòng Linh, đương nhiên biết quá tường tận về Thạch Đầu Trù, thấy bộ mặt nhợt nhạt của Thạch Đầu Trù, cũng biết là cực sợ Trần Tiểu Cửu.
Nhóc con, để ngươi kiêu ngạo.
Trong lòng Phòng Linh mắng một câu, vì lấy đại cục làm trọng, vẫn nói với Thạch Đầu Trù và tiểu Vương gia:
- Tuy Trần Tiểu Cửu lợi hại vô cùng, nhưng nhiều nhất chỉ có thể thay đổi thái độ của quần thần trong triều, dù có thủ đoạn thông thiên, nhưng khó mà bột gột nên hồ, cũng chắt chắc là làm nhiều công ít, chỉ cần tiểu Vương gia, Thạch công tử, Phòng mỗ, ba người liên thủ lại, nhất định có thể đánh được tên Trần Tiểu Cửu kiêu ngạo kia, Thạch công tử, ngươi thấy thế nào?
Thạch Đầu Trù nghe được ý trong lời nói của Phòng Linh, trong lòng trấn an nhiều, cũng biết lúc này không phải là lúc mình tranh giành sủng ái, thời khắc quan trọng, tên cáo già Phòng Linh này vẫn rất lợi hại, vội cưỡng bẩn thân lộ ra vẻ mặt mây trôi nước chảy, không sợ hãi nói:
- Có trí tuệ của tiểu Vương gia, Phòng tiên sinh, có sự tương trợ của ba nước, tất nhiên có thể mã đáo thành công.
Thạch Đầu Trù đang lúc miệng đầy lời khen, liền phát hiện đội ngũ triều đình nghênh đón mình của chỉ còn cách có ba trượng.
Một tiếng ngựa hí uy vũ, truyền đến, chấn động mọi người.
Gã nghe tiếng nhìn lại, lại thấy một con chiến mã rất là hùng tráng uy vũ, đang ngửa đầu hí dài, khí thế khiến người ta sợ hãi, còn một nam nhi ngồi trên ngựa, vẻ mặt thanh nhàn, không hề bận tâm, đang nhìn chằm chằm sang mình, không phải Trần Tiểu Cửu, còn có một người khác.
Trong khoảnh khắc đó, toàn thân Thạch Đầu Trù không khỏi run rẩy, trong lòng bách vị tạp trần, chưa từng giao thủ, đã thấy sợ.
Người ngựa hai bên còn cách nhau khoảng ba trượng thì đứng lại.
Ngô Đồng ra hiệu một chút, ba bên Uy quốc, Đột Quyết, An Nam đều vội tập hợp lại, cũng không xuống ngựa, giơ roi ngựa lên, chỉ về phía người ngựa Trần Tiểu Cửu, vênh mặt hất hàm nói:
- Tiêu thừa tướng ở đâu, còn không mau ra nghênh đón bổn Vương gia.
Chờ rất lâu, không một tiếng động.
- Tiêu thừa tướng ở đâu, còn không mau ra đón bổn Vương gia.
Trong lòng Ngô Đồng căm tức, lại hỏi một lần.
Trần Tiểu Cửu kẹp chặt Ô Nhã, điên cuồng xông lên, dừng trước mặt Ngô Đồng.
Ô Nhã đứng thẳng lên, lớn tiếng hí dài, thanh âm chấn động trời cao.
Ngô Đồng ngồi trên ngựa tuy là ngựa tốt, nhưng thấy Ô Nhã, giống như là thấy chủ, run rẩy tứ chi, bùm một tiếng, nằm trên mặt đất.
- Ai dà.
Ngô Đồng đâu ngờ có thể có sự quẫn sự trong lúc bối rối này, lăn xuống từ trên lưng ngựa, cả thân toàn bụi đất, hết sức chật vật.
Trần Tiểu Cửu sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Ngô Đồng, chậm rãi hỏi:
- Vị nào là tiểu Vương gia còn không mau xuất hiện.