- Hoa muội muội, nàng phải chăng cố ý giúp Mị nhi tới tránh ta chăng?
Trần Tiểu Cửu nhìn Mị nhi chạy trối chết, rốt cuộc trầm tĩnh lại.
Hắn một đôi tay tham lam, dán vào dưới cổ trắng nõn của Hoa Như Ngọc thăm dò tới, từ cánh tay tới xương quai xanh, làn da trăng như ngọc. Da thịt mềm mại khiến Trần Tiểu Cửu tâm thần hoảng loạn, hận không thể ngay lập tức hé miệng, đem mỹ nhân trước mặt một ngụm nuốt trọn vào bụng.
- Ai cùng nàng ấy liên thủ để đối phó chàng? Nàng ấy vô lại ở trong này cả đem, vì muốn trêu chọc ta, về điểm này tiểu tâm tư ta sẽ đoán không ra sao?
Hoa Như Ngọc đem tay của Trần Tiểu Cửu đẩy ra một chút mới u oán nói:
- Ta cuối cùng không tốt đuổi nàng đi, bằng không dường như ta và chàng muốn nóng vội thế nào, chàng cũng chẳng buồn quan tâm ta. Thế nào đêm hôm khuya khoắt mới chạy trở lại?
- Phải chăng cùng Diệp Ngâm Phong thương lowngj công việc xong, lại đi tìm Lý Nhạc Thanh kia? Chàng nói rõ ràng cho ta.
Nàng một bên oán hận nói, đã bị bàn tay tham lam của Trần Tiểu Cửu sờ tới, xoa rất nhẹ nhàng, hôn thật say lòng người, từ xương quai xanh một đường trượt xuống, men theo áo ngực màu đỏ thấp thoáng khe rãnh mê hoặc lòng người tham lam tiến đến. Ở trên bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất nghiêng trái quẹo phải quyến luyến toàn bộ hương thơm cùng ôn nhu mềm mại, khiêu khích đến cực độ.
Bàn tay to chạm đến bộ ngực sữa khiến Hoa Như Ngọc bị xa rời đã lâu trở nên vô cùng mẫn cảm. Vốn lòng tham không đáy, sao còn có thể chống lại sự khiêu khích ôn nhu như vậy?
Bàn tay to ở trên bộ ngực sữa chậm rãi vân vê thành vòng tròn, Hoa Như Ngọc thân thể trở nên tê dại nóng bỏng, chỉ muốn bàn tay kia có thể ở trên bộ ngực của mình hung hăng vuốt ve, mới có thể khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút, có thể giảm bớt cảm giác ngứa ngáy trên người mình.
- Tiểu Cửu, chàng không thể cùng ta nói chuyện đàng hoàng một chút sao? Cứ sờ loạn như vậy, có tin ta sẽ đá chàng xuống giường hay không?
Đôi mắt Hoa Như Ngọc quyến rũ mê ly, miệng nói lời ngoan độc, thân thể lại mềm mại dán tới, hận không thể lập tức tiến vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, cảm nhận cỗ hơi thở của nam nhân kia.
- Hoa muội muội, nàng dán tới làm gì? Không phải muốn đá ta xuống hay sao? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu dịu dàng cười, đem nút thắt của áo ngực từng hạt cởi bỏ, giải phóng cho khối đàn hồi mềm mại kia.
Tuy rằng đang đắp chăn, nhìn không được xuân sắc tuyết trắng mê người, nhưng cảm giác bàn tay to lớn lướt qua ngực sữa, bụng cho tới cặp đùi trắng mịn, khiến Tiểu Cửu muốn ngừng mà không được.
- Tiểu Cửu, chàng thành thật một chút!
Hoa Như Ngọc yêu kiều, khẽ ngâm nga, tay ôm lấy Tiểu Cửu xoa nhẹ, cũng không muốn đầu hàng nhanh như vậy, khiến Tiểu Cửu chê cười chính mình, nói sang chuyện khác:
- Chàng để ta vội vã trở về như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
Bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc mềm mại vô lực, Trần Tiểu Cửu dễ dàng giãy ra, ngón tay linh hoạt thăm dò đi xuống, nhắm ngay tới miệng suối Đào Nguyên của nàng, chậm rãi nhẹ nhàng âu yếm.
- Không cần… Sự âu yếm đúng lúc vào nụ hoa ẩm ướt khiến thân thể Hoa Như Ngọc trong nháy mắt sợ run, chân ngọc kẹp chặt, vừa khát vọng được bàn tay kia vuốt ve, vừa cảm thấy ngượng ngùng, sợ hãi, khẩn trương.
Mặt nàng như nước, tay nhỏ ở trên ngực Trần Tiểu Cửu vẽ vài vòng, sẵng giọng:
- Chàng đây là học của ai? Dùng chiêu này đến tra tấn ta ư?
Trần Tiểu Cửu đưa tay rút ra, để Hoa Như Ngọc thấy rõ chất lỏng nhu thuận trên ngón tay mình, cười nói:
- Hoa muội muội, nàng vừa rồi chẳng phải hỏi mục đích ta gọi nàng trở về sao? Ta hiện tại cũng muốn cùng nàng nói chuyện rõ ràng một phen.
- Chàng dám? Chàng còn dám nói một câu, ta liền thực đem chàng ném xuống.
Hoa Như Ngọc bị Tiểu Cửu kích thích tâm thần tê dại, cảm giác ở chốn Đào Nguyên kia thực khiến nàng không thể tự kiềm chế, liền kéo cánh tay của hắn, không ngượng ngùng để ý, muốn cưỡi lên trên người của Tiểu Cửu.
- Hoa muội muội, nàng muốn làm gì?
Trần Tiểu Cửu biết rõ còn cố hỏi.
Hoa Như Ngọc vừa tức vừa thẹn, nắm lấy cằm hắn, cắn lỗ tai của hắn, ngoan độc ngơ ngác cáu giận nói:
- Làm. Chàng! Đương nhiên là làm! Chàng.
Trần Tiểu Cửu ha hả cười, xoay người đem Hoa Như Ngọc đè xuống dưới thân, dùng cây cọc gỗ đã trướng phồng của mình nhắm vào tiểu phúc của Hoa Như Ngọc, từng chữ một nói:
- Vẫn là ta làm trước. Nàng đó, một lát sẽ để nàng phát uy.
Hai người đảo loạn trời đất điên cuồng nửa đêm, thẳng tới sáng sớm hôm sau, mới thỏa mãn chìm sâu vào giấc ngủ.
Mặt trời lên cao, Trần Tiểu Cửu miễn cưỡng rời giường, khẽ mắng tiểu đệ của hắn, liền chạy đi rửa mặt. "Tên nhãi" kia phấn đấu một đem, buổi sáng vẫn sinh long hoạt hổ như vậy.
Đan Nhi, Song Nhi, Chu Mị Nhi lại líu ríu tràn vào, vây quanh Hoa Như Ngọc trò chuyện.
- Hoa, ngươi thế nào vẫn chưa chịu dậy vậy? Này đều đã ăn cơm trưa rồi… Đan Nhi kéo Hoa Như Ngọc muốn kéo nàng dậy, lại phát hiện nàng không mặc quần áo, lộ ra một mảng ngực sữa trắng lóa mê người, thực đầy đặn.
Đan Nhi cười khẽ tâm dâng lên, tay nhỏ đưa lên ngực sờ soạng một cái, trêu đùa nói:
- Hoa tỷ tỷ, sờ vậy so với Tiểu Cửu sờ có giống nhau không?
- Muội nói đi đâu vậy?
Hoa Như Ngọc biết mấy người này muốn nhìn bộ dạng ngượng ngùng của nàng, nhưng đấu miệng so với khi đánh giặc, tuy rằng thẹn thùng, cũng muốn giả trang bày ra bộ dạng không xấu hổ, sang sang nói với Đan Nhi:
- Tiểu Cửu nói ngực của ta so với Đan Nhi lớn hơn, sờ tới sờ lui cảm thấy thoải mái vô cùng.
- Hoa tỷ, Tiểu Cửu nói lung tung, ai nói… ai nói ngực của tỷ so với ngực ta lớn hơn?
Đan Nhi đỏ bừng cả khuôn mặt, bày ra dáng vẻ bất phục.
- Vậy muội cởi ra, để tỷ tỷ nhìn một chút?
Hoa Như Ngọc liền buông một câu.
Đan Nhi nào dám cởi quần áo? Ôm lấy ngực mình, sẵng giọng:
- Hoa tỷ cũng dám xem thường ta, tỷ nếu dám cùng tiểu Đường muội muội so xem, ta liền phục tỷ đó.
Hoa Như Ngọc quả nhiên không dám lần nữa so cùng tiểu Đường muội muội. Tuy rằng gầy yếu, trên người vẻn vẹn chỉ có chút thịt như vậy nhưng quả thật đều dồn hết ở ngực rồi. Thật khiến cho người ta ghen tị cùng hâm mộ.
- Ai da!
Hoa Như Ngọc hôm qua cùng Tiểu Cửu vừa trải qua một phen kịch liệt, hơi động một chút, liền cảm giác đau nhức khó chịu.
Nàng vén chăn lên, ló đầu muốn nhìn xem rốt cuộc mình đã bị tàn phá thành bộ dạng gì.
Mị nhi kinh nghiệm phong phút, rốt cuộc chờ được cơ hội, liền nói:
- Như thế nào? Hoa tỷ tỷ, có phải đau nhức hay không?
Hoa Như Ngọc đỏ mặt lên cãi:
- Không đau! Rất thoải mái.
Chu Mị Nhi, Đan Nhi, Song Nhi cũng không nhịn được cười.
Chu Mị Nhi quan tâm xuất ra một ống dầu thuốc, đưa cho Hoa Như Ngọc nói:
- Xoa cái này đi, giúp tiêu sưng! Bằng không đêm này tủ và Tiểu Cửu làm thế này điên cuồng nữa?
Hoa Như Ngọc tiếp nhận ống dầu thuốc, trong lòng rất ái ngại, nhưng bị Chu Mị Nhi trêu chọc mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói lại được câu nào, bại tại trận.
Chu Mị Nhi, Đan Nhi, Song Nhi nhìn Hoa Như Ngọc cầm dầu thuốc ngẩn người, Chu Mị Nhi nói:
- Thế nào? Còn muốn tỷ muội chúng ta giúp tỷ thoa sao?
- À! Không cần! Không cần! Cảm ơn hảo ý của Mị Nhi.
Hoa Như Ngọc nặn ra một chút dầu thuốc, tay nhỏ tiến vào phía nụ hoa sưng đỏ xoa loạn, hai má ửng đỏ, dịu dàng nói:
- Các muội ở trong này nhìn, tỷ không tiện xức thuốc, mắc cỡ chết người ta rồi… Trong khuê phòng, vang lên một trận cười duyên du dương.
Trần Tiểu Cửu rửa mặt xong đi về tới nơi, liền nhìn thấy Độc Hoàng đừng ở cửa phòng Hoa Như Ngọc ngẩn người, hai má có một tia ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ như nước, đẹp không sao tả xiết.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, nàng như thế nào không đi vào?
Trần Tiểu Cửu có lỗ tai cực thính, cũng có thể nghe được tiếng nói cười bên trong.
Độc Hoàng thoáng che mặt, lại bỏ xuống, đôi mắt quyến rũ như tơ, liếc nhìn Tiểu Cửu một cái, cười nói:
- Trong phòng đó đều là lão bà của ngươi, cười cười nói nói, ta đi vào tính thành cái gì?
- Nàng cũng xem như là … của ta.
Hai tiếng "lão bà" Trần Tiểu Cửu vừa phun đến miệng, vội vàng rụt trở lại. Kiểu đùa vui đắm đuối này, cũng không dễ mở miệng được.
Độc Hoàng thấy Tiểu Cửu giơ lên nụ cười xấu xa, bỡn cợt nói:
- Nói nha, ta cũng xem như là cái gì của ngươi?
- Không thể! Không thể!
Trần Tiểu Cửu nhướn mày nháy mắt nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ trong lòng hiểu được, ta thì không thể nói trắng ra như vậy rồi.
- Hứ! Ta nhưng vẫn không hiểu.
Độc Hoàng xoay người muốn đi.
Trần Tiểu Cửu ngăn nàng lại, hỏi:
- Tỷ tỷ nghe đã nửa ngày, có biết các nàng nói cái gì không?
Độc Hoàng cười cười rất ý tứ:
- Các nàng nói gì ta nghe cũng không hiểu?
- làm sao nghe không hiểu?
Trần Tiểu Cửu hiếu kỳ nói.
- Ai da! Ngươi thế nào lại muốn hỏi ta?
Độc Hoàng bị Tiểu Cửu ngăn lại, không ra được, nhưng không thể thu thân mình lại, lập tức đánh vào ngực hắn.
Nàng không cam lòng, muốn chen ra, vừa gạt ra vừa u oán nói:
- Đám lão bà của ngươi ở bên trong thảo luận xem ngực ai lớn hơn.
Trần Tiểu Cửu bị Độc Hoàng đem bộ ngực đầy đặn chen qua thực thoải mái, ngửi được hương thơm từ cơ thể nàng làm dịu tới tận phế phủ, không kìm nổi lòng đùa giỡn nói:
- Ta thật ra cảm thấy ngực Độc Hoàng càng lớn hơn nữa, càng mềm mại và đàn hồi hơn.
- Tiểu Cửu, ngươi nói cái gì đó?
Lúc này nàng mới ý thức được mình bị Trần Tiểu Cửu chiếm tiện nghi, vội vàng lui về, nét mặt vẫn sa xuống, dường như muốn răn dạy Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười cười:
- Ta nói rất thực! Độc Hoàng tỷ tỷ lại không thích nghe.
- Hứ! Ai nói ta không thích nghe?
Độc Hoàng bỗng nhiên đổi lại một bộ mặt tươi cười, ép buộc nói:
- So với Tiểu Đường muội muội đó? Ai lớn hơn? Ngươi dám nói thật không?
- Dám! Thế nào không dám?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vẫn là ngực Tiểu Đường muội muội lớn hơn, tuy nhiên ngực tỷ càng mềm, càng mê người hơn.
- Phì, cái gì càng mềm càng mê người, đó là bởi vì ngươi chưa sờ qua.
Độc Hoàng hung hăng gắt một cái, mới phát hiện đề tài này càng lúc càng đi sâu xuống, liền không dễ thu lại, vội vàng ngậm miệng không nói.
Nhưng trầm mặc không tiếng động, lại phát hiện đôi tròng mắt của Tiểu Cửu lại chằm chằm rơi trên đôi phong nhũ đầy đặn của mình, càng cảm thấy khó chịu nổi.
Trầm ngâm nửa ngày, Độc Hoàng mới xấu hổ sẵng giọng:
- Tuy nhiên vừa rồi các nàng có nói một câu, ta quả thật nghe không hiểu.
- Câu gì vậy?
Trần Tiểu Cửu kinh nghi hỏi.
Độc Hoàng nói:
- Các nàng nói Ngọc Nhi buổi sáng tỉnh lại, có chỗ nào đó bị đau nhức, sưng. Ta đoán nửa ngày, lại cũng không biết rốt cuộc đó là chỗ nào sẽ đau! Tiểu Cửu, ngươi có biết chỗ nào đau hay không?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên biết là chỗ nào, đỏ mặt, cười không đáp.
Độc Hoàng ngẩng lên, đôi mắt trong suốt nhìn Trần Tiểu Cửu, ép hỏi:
- Ngươi cười cái gì? Ngươi khẳng định biết, ngươi nhanh nói cho ta biết, bằng không trong lòng ta rất tò mò.
- Cái này… khó mà nói… Tiểu Cửu lắp bắp.
- Có cái gì khó mà không thể nói? Ngươi nói, ta nghe!
Độc Hoàng sa sầm mặt, truy hỏi không ngừng.
Trần Tiểu Cửu đỏ mặt, liền ghé tai Độc Hoàng nói nhỏ một phen.
- Ai da, Tiểu Cửu thối, loại sự tình này ngươi nói cùng ta làm gì? Ngươi si ngốc à? Ta mới không thèm nghe đâu.
Độc Hoàng hung hăng nhéo cánh tay hắn một chút, lúc này hai má đỏ lựng, đụng hắn cướp đường mà đi.
Đi được vài bước, lại quay đầu hướng Tiểu Cửu cáu giận nói:
- Không nghĩ tới ngươi vẫn rất lợi hại! Lại còn bị ngươi làm cho sưng lên? Ta nhổ vào…