Chương 827: Chương 829: Lùi một bước, tiến ba bước

Phòng Linh đang ở trong Minh Nguyệt lâu trái ôm phải ấp, thằng nhãi này năng lượng tầm hoan trời sinh dũng mãnh, cùng ba nữ nhân chinh chiến đã lâu mà tinh thần vẫn hăng hái như cũ.

Đợi cho Phòng Linh được ba nữ nhân hầu hạ tắm rửa xong xuôi, sắc trời đã tối đen một mảnh.

Gã cuối cùng thỏa mãn từ trong đi ra, đến đại sảnh uống trà, lại phát hiện Tiêu thừa tướng cùng Viên Trác Kiến đang đợi gã đã lâu.

Tiêu thừa tướng cười nói:

- Phòng tiên sinh tình thú thật tốt!

Phòng Linh ngượng ngùng cười nói:

- Nhân sinh trên đời phải tận hưởng lạc thú trước mắt, sau trăm tuổi hóa thành cát bụi, còn có gì để lưu luyến nữa đâu?

Nhìn Tiêu thừa tướng cặp mắt lóe chút do dự, liền cười đầy thâm ý:

- Tiêu thừa tướng chờ ta lâu như vậy, có lẽ gặp phải chuyện gì khó xử chăng?

- Khiến Phòng tiên sinh chê cười.

Tiêu thừa tướng thở dài, liền đem việc mình cùng Trần Tiểu Cửu đánh cuộc, kể lại tỉ mỉ một lần.

Phòng Linh sau khi nghe xong, nhíu mi nói:

- Tiêu thừa tướng vì sao không phái người giám sát nhất cử nhất động của Trần Tiểu Cửu?

Tiêu thừa tướng vẻ mặt đau khổ nói:

- Chính bởi vì không có người thông hiểu tiếng nước ngoài, mới khiến cho Trần Tiểu Cửu đùa bỡn ta như vậy, thật đáng giận.

- Tiếng nước ngoài sao? Ta … thật ra biết một chút!

Phòng Linh cười thần bí.

Tiêu thừa tướng mừng rỡ nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m - Cái gì? Phòng tiên sinh lại có bản lĩnh này? Lợi hại! Lợi hại nha!

Phòng Linh nói:

- Chỉ là thân phận của ta đặc thù, không thể thật sự tham gia vào cuộc giao dịch này. Theo ta thấy, không bằng như vậy, ta lấy thân phận sứ giả cùng người Tây Dương gặp mặt, nhân cơ hội này nói rõ ràng cách làm người gian trá và khắc nghiệt của Trần Tiểu Cửu cho bọn họ biết, đồng thời đem giá cả tơ lụa báo thấp hơn một chút, khiến cho đám người nước ngoài kia ý thức được bộ mặt thật của Trần Tiểu Cửu, khiến cho bọn chúng nghi kỵ lẫn nhau.

Tiêu thừa tướng vừa nghe, vui vẻ ra mặt:

- Có được Phòng tiên sinh xuất mã, việc này nhất định mã đáo thành công.

Phòng Linh nói:

- Tiêu thừa tướng quá mức lạc quan rồi, Trần Tiểu Cửu so với tưởng tượng của ta còn muốn lợi hại hơn nheieuf, cho dù ta có tiếp xúc được với người nước ngoài, cũng chỉ là có một lần cơ hội. Trần Tiểu Cửu biết được tin tức, nhất định sẽ chặt chẽ phòng bị ta, liên hợp cùng Diệp Ngâm Phong chèn ép ta. Đến lúc đó, ta cũng không tránh khỏi phải rời khỏi kinh thành, trở lại thành Phúc Kiến. Ai… Chỉ là ta luyến tiếc mỹ nhân của Minh Nguyệt lâu này.

Tiêu thừa tướng cười ha hả nói:

- Phòng tiên sinh buồn khổ cái gì? Mỹ nhân trong Minh Nguyệt lâu này, ngươi thích người nào cứ việc mang đi người đó. Phòng tiên sinh giúp ta việc lớn như vậy, bản tướng còn để ý vài chuyện nhỏ này sao?

- Ha ha… - Ta biết ngay Tiêu thừa tướng nhiều tiền thế lớn, cũng hiểu rõ tâm tư của ta! Việc này cứ để ta lo.

Phòng Linh sáng sớm ngày thứ hai, lợi dụng thân phận du khách bái phỏng Fack, hai người nói chuyện hơn hai canh giờ, Fack nghe được Phòng Linh nói chút bí mật về giá cả của tơ lụa, đồ cổ. Lại mơ hồ chỉ ra Trần Tiểu Cửu gian trá âm hiểm, hảo cảm trong lòng đối với Trần Tiểu Cửu thoáng chốc bay đi không còn sót lại chút gì.

Khi Phòng Linh đi đến cửa dịch quán, vừa khéo gặp Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phòng vừa vặn chắn ngang.

PHòng Linh muốn lảng tránh, nhưng đã quá muộn, đành phải ngoài cười nhưng trong khoogn cười hướng Diệp Ngâm Phong chào hỏi:

- Diệp đại nhân, nghe nói hôm nay ngài thăng quan tiến tước, thăng nhiệm Tả Đô ngự sử, quan cư nhất phẩm, thật là một chuyện may mắn. Phòng mỗ chân thành cảm thấy thật vui mừng.

Diệp Ngâm Phong vội vàng khiêm tốn, nhưng trong lòng tò mò thằng nhãi Phòng Linh này không cùng Tiêu thừa tướng câu kết làm việc xấu, lại chạy tới dịch quán làm gì?

Khó có bí mật gì không thể cho ai biết được?

Trần Tiểu Cửu vừa nghe đến tên Phòng LInh này, ánh mắt không khỏi nhíu chặt lại. Hắn thông qua tư liệu đối với tên này tựa như sấm bên tai.

Phòng Linh, chính là mưu sĩ bậc nhất dưới tay Định Nam Vương. Tuy rằng chức quan không lớn, nhưng mọi phương châm của Định Nam Vương, đều do Phòng Linh tự mình hiến lên, đối với gã thật rất tin tưởng.

Trần Tiểu Cửu đối với hết thảy mọi việc đều hiểu rõ trong lòng, nhìn Phòng Linh nhìn sang mình, trong mắt cất giấu nụ cười đắc ý, cũng biết được gã đi vào trong dịch quán, gặp người nước ngoài ắt có việc xấu không thể cho người khác biết.

- À? Vị này chính là Phòng tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh sao? Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!

Trần Tiểu Cửu cười hì hì đi lên trước, nhiệt tình dâng cao:

- Tại hạ Trần Tiểu Cửu, là Thượng thư Lễ Bộ mới nhậm chức, tương lai không thiếu được cùng Phòng tiên sinh giao thiệp, kính xin Phòng tiên sinh ủng hộ nhiều hơn.

Phòng Linh khiêm tốn vài câu, liền muốn nhanh rời khỏi nơi này, Trần Tiểu Cửu lại một phen lôi kéo tay áo gã, cười hì hì bảo:

- Phòng tiên sinh, không biết ngài tới dịch quán làm gì?

Phòng Linh ngượng ngùng cười nói:

- Ta chưa thấy qua người nước ngoài, cố ý hiếu kỳ tới đây, xem bọn họ rốt cuộc có đôi mắt xanh, sống mũi cao như thế nào. Trở về Phúc Kiến cũng có dịp cùng bằng hữu nói khoác một phen.

- À ? Thì ra là như thế ! Vậy Phòng tiên sinh cùng người nước ngoài giao lưu như thế nào vậy ?

Trần Tiểu Cửu lợi hại chỉ ra điểm mấu chốt trong đó.

Phòng Linh đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chính mình biết tiếng nước ngoài, vội kinh ngạc nói :

- Trần đại nhân nó cái gì thế ? Ta không hiểu tiếng nước ngoài, như thế nào có thể giao lưu ?

- Ồ ! Ồ ! Như vậy sao… Trần Tiểu Cửu cười nhìn Phòng Linh, đột ngột nói một câu :

- Phòng tiên sinh, ** you !

- A ? Ta, ngươi...

Phòng Linh bị một câu của Trần Tiểu Cửu nhục mạ khiến sắc mặt biến đổi, liền mắng trở lại. Bỗng nhiên ý thức được chính mình giả bộ không biết tiếng nước ngoài, như thế nào lại có thể mắng ngược lại như vậy ? Đây không phải vạch áo cho người xem lưng sao ?

Phòng Linh nén giận trong lòng, sắc mặt đỏ lên, cười nói:

- Trần đại nhân, ngài đang nói gì vậy? Ta thế nào một câu nghe cũng không hiểu?

Nhìn Phòng LInh vẻ mặt xúc động phẫn nộ, khí sắc đỏ bừng, nhưng ẩn nhẫn không phát, cũng biết thằng nhãi này thật ra rất hiểu tiếng nước ngoài.

Lĩnh hội được điều này, Trần Tiểu Cửu trong lòng có chút không yên: thằng nhãi này đến dịch quán, không có việc gì tốt, nhất định là do Tiêu thừa tướng phái tới làm rối chuyện.

Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói:

- Phòng tiên sinh, ngài không hiểu ý tứ của những lời này sao? * you chính là ý nói "Phòng tiên sinh", nói cách khác là tên tiếng Anh của ngài đọc là "* you"!

Diệp Ngâm Phong trong lúc rảnh rỗi, cũng theo Trần Tiểu Cửu học qua những lời này, nhìn Phòng Linh kia trương lên bộ mặt thối hoắc, cũng liền theo đó tiếp lời:

- Phòng tiên sinh, * you! Tên rất hay, sáng sủa lưu loát, khí thế không tầm thường! Thật sự là cái tên rất hay, ha ha… * you!

Phòng Linh mang một bộ mặt đỏ bừng xấu hổ, biết rõ hai kẻ kia đang nhục mạ mình, lại không thể thừa nhận, phải nén giận trong lòng.

Gã sa sầm nét mặt, không rên một tiếng cùng Diệp Ngâm Phòng thi lễ, liền ngồi lên kiệu rời đi.

Diệp Ngâm Phòng nhìn cỗ kiệu lao đi mất dạng, do dự nói :

- Tiểu Cửu, ngươi nói xem Phòng Linh đến đây làm gì? Nhất định không có chuyện gì tốt lành.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu:

- Đợi đến khi chúng ta gặp Fack, hết thảy mọi chuyện đều sẽ rõ ràng. Tuy nhiên, đại ca phải nhanh chóng làm một việc.

- Chuyện gì ?

Diệp Ngâm Phong nhìn ra quyết tuyệt trong mắt Trần Tiểu Cửu, kinh nghi hỏi.

Trần Tiểu Cửu rành rọt từng chữ nói:

- Trong vòng ba ngày, nhất định phải bức bách Phòng Linh rời khỏi kinh thành. Bằng không, giao dịch cùng người nước ngoài, ắt sẽ bị ảnh hưởng.

Diệp Ngâm Phong nhíu mi nói:

- Một khi đã vậy, muốn hay không...

Diệp Ngâm Phong sắc mặt chuyển lạnh, một tay giơ lên làm thế chém xuống.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu:

- Bây giờ chưa phải lúc, chỉ cần đuổi gã đi là được rồi. Hơn wnax, nghe qua người này không màng danh lợi, duy chỉ háo sắc mà thôi. Chỉ cần một khuyết điểm này, ta vừa vặn lưu lại để trọng dụng.

Fack vẫn nhiệt tình như mọi khi, cặp mắt màu lam phóng ra ánh sao, làm người ta cảm thấy vạn phần thân thiết!

Nhưng, sau khi bắt vào chủ đề chính, Trần Tiểu Cửu vẫn bị sự chuyên nghiệp của Fack làm cho hoảng sợ.

Fack nói một hơi tiếng nước ngoài trôi chảy:

- Trần đại nhân, chúng ta tuy rằng quen biết lẫn nhau, nhưng kinh doanh là kinh doanh, ân tình thuộc về nhân tình. Ta mấy ngày nay cũng đã cẩn thận nghe ngóng về giá cả thị trường tơ lụa, đồ sứ. Nhưng giá thật so với giá Trần đại nhân cấp cho ta còn thấp hơn một nửa. Điều này khiến cho ta cảm thấy rất nghi ngờ đối với thành tâm của Trần đại nhân.

- Cho nên, Trần đại nhân, ngươi bán cho ta tơ lụa và đồ sứ, giá cả cũng phải hạ xuống một nửa. Bằng không, vụ giao dịch này của chúng ta căn bản không có khả năng thành công.

Trong đôi mắt Fack tràn đầy vẻ quyết tuyệt, chén trà trong tay còn đặt mạnh trên bàn, dùng việc này để biểu hiện sự phẫn nộ và kiên quyết của y.

Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt Fack tuy rằng nhàn nhạt, nhưng lộ ra ánh giảo hoạt. Hắn biết Fack đã bị Phòng Linh chuốc say thuốc, không ngờ thật sự đã tin rồi.

Tuy nhiên, Tiểu Cửu đối với chuyện này cũng chẳng để ý. Hắn thông qua Paco đã nắm giữ quân bài bí mật của Fack, cũng hiểu sâu sắc Fack đối với tơ lụa đồ sứ của Đại Yến thèm chảy nước miếng, chỉ hận không thể một hơi nuốt trọn toàn bộ vào bụng, sau đó đem về Tây Dương bán với giá trên trời kiếm một món tiền lớn!

Tất cả, bây giờ cò kè mặc cả, cũng chỉ là muốn tranh thủ lấy lợi ích lớn nhất mà thôi.

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ nửa ngày mới thở dài, cười nói:

- Fack tiên sinh, việc đó thật đáng tiếc, giá cả ngài nói ta không thể nhận, vụ giao dịch này của chúng ta không làm được.

Hắn hướng Diệp Ngâm Phong nháy mắt, liền đứng dậy muốn đi.

Cứ như vậy gọn gàng linh hoạt mà cự tuyệt khiến Fack kinh ngạc hoảng hốt – Vừa rồi vị Phòng Linh tiên sinh rõ ràng nhắc tới triều đình rất coi trọng vụ giao dịch này, rất để ý việc kết giao cùng Tây Dương, giật dây cho mình đè thấp giá tiền xuống, đạt lấy lợi ích lớn nhất.

Nhưng, tình huống thực tế nếu không đúng như vậy, Trần Tiểu Cửu này sắc mặt thong dong, không kiêu không vội, tựa hồ như đối với cuộc giao dịch này cũng không chút để tâm.

Chẳng lẽ, trong này có dối gạt?

Fack vội ngăn Trần Tiểu Cửu, khóe miệng nặn ra một nụ cười:

- Trần đại nhân, tại sao muốn vội vã đi đâu? Về vấn đề giá cả, chúng ta có thể ngồi xuống hảo hảo đàm phán.

Trần Tiểu Cửu phất tay, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt nói:

- Fack tiên sinh, việc này còn gì để đàm phán? Ngài nếu nghe được chỗ nào có tơ lụa, đồ sứ giá rẻ hơn so với triều đình, vậy ngài chỉ đến đó mua của họ là tốt rồi. Triều đình liền không cần phải làm trung gian nữa.

Lại dường như nhớ ra chuyện gì, liền chỉ vào cửa lạnh nhạt nói:

- Đúng lúc, ta đi ra cửa đụng phải vị Phòng tiên sinh kia, giữa chúng ta có một cuộc giao dịch tơ lụa lớn cần làm, lúc trước ta vẫn bỏ không ra thời gian cùng Phòng tiên sinh trao đổi. Hơn nữa triều đình cũng có ý tứ ưu tiên Fack tiên sinh, cho nên chúng ta đã quá lâu không có cùng gặp mặt.

- Nhưng hiên tại nếu Fack cự tuyệt ý tốt của triều đình chúng ta, ta vừa vặn lui và cầu tiếp, cùng Phòng tiên sinh từ Phúc Kiến xa xôi đến mà hảo hảo trao đổi công viêc! Fack tiên sinh, chúng ta cáo từ!

Trần Tiểu Cửu nói đi là đi, lôi Diệp Ngâm Phong liền đi ra ngoài. Không ngờ không dây dưa chút nào, mặc cho Fack tìm mọi cách níu giữ cũng không chút động lòng.

Fack đứng ở cửa lớn, nhìn Diệp Ngâm Phong và Trần Tiểu Cửu đánh ngựa rời đi, không kìm hãm được chửi lớn:

- Phòng! ** you!

Adrian ở trong chạy tới, nhẹ hỏi:

- Fack đại nhân, thế nào lại mắng Phòng tiên sinh? Ngài không phải vừa khen hắn là bạn tốt của chúng ta sao?

Fack siết chặt nắm tay, thở dài nói:

- Phòng là tên bại hoại xấu xa, gã vốn mục đích là đến châm ngòi ly gián, chúng ta mắc mưu gã rồi.

- Hả? Việc đó hiện tại phải làm thế nào đây?

Adrean vẻ mặt đau khổ nói.

Fack nhún vai thở dài:

- Ta cũng không biết, có lẽ.. chỉ có thể khẩn cầu xin Trần đại nhân mở cho một con đường nữa mà thôi.