Chương 813: Chương 815: Gần trong gang tấc, xa cách ngàn trùng
  • Muốn bắt tên này về thẩm vấn?

Độc Hoàng không tiếng động dùng khẩu hình môi hỏi lại.

Tiểu Cửu gật đầu chỉ vào khẩu súng kia dặn dò:

- Tên kia có một cái ống sắt đen tuyền, phải cẩn thận với vật này, sau khi đánh ngất y, vật đó cũng cầm ra luôn.

Độc Hoàng lộ ra nụ cười tự tin, nhún người lẻn vào trong!

Tiểu Cửu dán người trên cửa sổ xem chừng, liền thấy tên nam nhân kia vô cùng cảnh giác, không ngờ dùng súng nhắm ngay Độc Hoàng, Tiểu Cửu thấy vậy liền xông vào yểm trợ.

Trong tay Độc Hoàng vẩy ra một thứ phấn như sương mù, tên kia trong thoáng chốc liền ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Độc Hoàng để ý Trần Tiểu Cửu tiến vào, chỉ tên người nước ngoài đã ngất, bịt mũi, u oán nói:

- Ngươi đỡ tên đầu heo này! Tên này thối quá, trên người có mùi lạ, thật khó ngửu, tự ngươi đỡ y đi. Hì hì … Ống sắt đen này, ta cầm.

Tiểu Cửu bất đắc dĩ đành phải tự mình đỡ tên người nước ngoài to béo, hương vị đập vào nũi, cực kỳ khó chịu – béo ngấy lại tanh hôi.

Người nước ngoài ăn thịt dê thịt bò, uống rượu mạnh, ít tắm rửa, liền có mùi vị như vậy.

Vác y về liền ném tới chuồng phân, so ra hương vị vẫn còn dễ ngửi hơn!

Độc Hoàng nhìn Tiểu Cửu không chê tên kia bẩn, giơ tay nhỏ bé đánh hắn, sẵng giọng:

- Về sau không cho ngươi chạm vào ta, thối chết được… Trần Tiểu Cửu cười ha hả ngây ngô hỏi:

- Ta khi nào thì chạm vào nàng?

- Ba hoa! Mới vừa rồi ngươi còn ôm ta, ta vẫn nhớ đó… Độc Hoàng kéo lỗ tai hắn, cùng bay ra ngoài.

Hai người mang theo tên nước ngoài hôn mê bất tỉnh về tới Diệp phủ!

Lúc này, Diệp Ngâm Phong một thân áo gấm, võ trang đầy đru, dường như đang chờ đợi gì đó.

Khi Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng trở về, Khang Thiết cũng vừa lúc về tới, trên người còn vương lại một cỗ sát khí nồng đậm – tình hình này có thể đoán được, Khang Thiết nhất định vừa giết người trở về.

Diệp Ngâm Phong, Độc Hoàng, Tiểu Cửu, Khang Thiết cùng tiến vào đại sảnh.

Diệp Ngâm Phong híp mắt, hướng Khang Thiết hỏi:

- Sư huynh, xử lý sạch sẽ không?

Khang Thiết gật đầu nói:

- Đều đã giết rồi, nhổ cỏ tận gốc!

Tiểu Cửu vẫn chưa nói với Diệp Ngâm Phong mối quan hệ giữa Khang Thiết và Hoàng thượng – chỉ cần Diệp Ngâm Phong không có tâm làm phản, Khang Thiết vĩnh viễn một lòng trung thành với Diệp Ngâm Phong.

- Đều … đều giết?

Trần Tiểu Cửu sửng sốt, ánh mắt nhìn Khang Thiết có chút không đành lòng.

Diệp Ngâm Phong cười nói:

- Nhị đệ chớ không đành lòng, hai tên khốn kiếp này không có gì tốt cả, sau lưng làm ra bao việc tán tận lương tâ. Giết bọn chúng chính là diệt trừ cái ác, là tạo phúc cho bá tánh.

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ gật đầu, hắn cũng không đau lòng cho hai tên tham quan này, mà thấy có lỗi với người nhà của bọn chúng, nhưng đều bị giết sạch rồi.

Sớm biết sự tình như vậy, toàn bộ mọi việc tự mình xử lý tốt hơn… Khang Thiết nhìn ra Trần Tiểu Cửu không hài lòng, mũi không khỏi co quắp, ngượng ngùng cười nói:

- Trần công tử, ta … ta lần sau sẽ chú ý, ngươi cũng biết, ta giết người đã quen, thuận tay liền … Trần Tiểu Cửu phất tay đánh gãy lời của gã…, chỉ vào tên người nước ngoài đang hôn mê bất tỉnh, nói với Diệp Ngâm Phong:

- Đem tên này nhốt lại, không cho người ngoài tiếp cận. Nói chuyện với y, chỉ cần y không đói khát chết, về sau sẽ có lúc cần dùng đến.

Diệp Ngâm Phong vội vã dặn dò Khang Thiết đem người nhốt xuống.

Trần Tiểu Cửu quay sang Diệp Ngâm Phong nói:

- Ta hôm nay ở lại đây, giúp ta lấy nước, ta muốn tắm rửa, tên người Tây này làm ta nhức đầu.

Nói rồi quay sang Độc Hoàng trêu đùa:

- Độc Hoàng tỷ tỷ có tắm không? Bằng không … chúng ta cùng nhau tắm?

- Được, chỉ sợ ngươi không dám!

Độc Hoàng tuy rằng thoạt nhìn quyến rũ như tiên, nhưng khí cốt lại như thục nữ chín chắn, thế nào lại sợ sự khiêu khích của Tiểu Cửu?

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:

- Tâm ý của Độc Hoàng tỷ tỷ thật tốt, bất quá hôm nay trên người ta rất hôi, chỉ e sẽ vương sang người tỷ, đường đột tới giai nhân, hôm khác…. Hôm khác chúng ta nhất định cùng tắm uyên ương.

Hắn vừa nói, vừa chạy khỏi đại sảnh.

Độc Hoàng hai má ửng đỏ, cười khanh khách quyến rũ, nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tiểu Cửu, u oán nói:

- Dám nói không dám làm, đồ nhát gan, vừa rồi sự dũng cảm vứt đâu hết rồi?

Trần Tiểu Cửu muốn ở Diệp phủ nghỉ ngơi suy ngẫm rõ ràng, Diệp Ngâm Phong dùng đầu gối nghĩ, cũng có thể hiểu được tâm tư xấu xa của hắn.

Mấy nha hoàn đem thùng nước tới, đổ đầy nước âm, một đám thướt tha đi tới, muốn hầu hạ Tiểu Cửu tắm rửa.

Tiểu Cửu đem các nàng đuổi hết, mới lột sạch quần áo, nhảy vào trong thùng nước.

Hơi nóng dâng lên, một cỗ thoải mái từ trong lòng hắn trào dâng.

Cọt kẹt… Cửa phòng đúng như dự liệu được mở ra, Trần Tiểu Cửu cũng không quay đầu lại, cười hì hì nói:

- Nguyệt nương, đã trễ thế này, nàng còn tới đây làm gì?

Trần Tiểu Cửu vờ vịt bày ra bộ dạng chính khí, lại phát hiện đôi tay nhu mềm nhỏ bé của Nguyệt Nương đã rời khỏi mặt nước, chậm rãi di động trên ngực hắn, bên trong truyền đến giọng nói thánh thót quyến rũ:

- Giả bộ chính nhân quân tử cho ai xem?

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn đôi mắt hờn dỗi và vui thích của Nguyệt Nương, mắt cười nói:

- Nguyệt Nương cũng tới tắm sao, ta cũng chưa từng tắm uyên ương đâu.

Việc này… không được?

Nàng mặt đỏ bừng, hơi do dự đã bị Tiểu Cửu ôm eo mềm mại mạnh mẽ kéo vào trong thùng nước, bàn tay to linh hoạt tham tiến vào trong quần áo, vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn, tham lam cười nói:

- Vẫn cứ lớn như vậy!

- Ai nha, Tiểu Cửu thật đáng ghét… Sáng sớm hôm sau, hai mạng người nổi trên mặt nước.

Việc hai tên phiên dịch của Lễ Bộ bị giết, sáng sớm hôm sau liền truyền khắp Lễ Bộ, liền đó lan rộng khắp cả truyền đình.

Đường đường là mệnh quan triều đình, tại sao lại bị tắm máu như vậy?

Khanh Trịnh Bình của Đại Lý Tự nhanh chóng tra án, nhưng vẫn chưa tìm được dấu vết nào!

Càng khiến người ta kinh ngạc là, trong dịch quan cũng xảy ra án mạng bốn gã phiên dịch bị giết, một gã phiên dịch mất tích.

Nhưng đáng cười chính là, bởi vì phiên dịch tên thì chết, tên thì mất tích, thời điểm đám người nước ngoài hướng Tử Cấm vệ báo án, tốn sức rống gào, vẫn không biểu đạt được rõ ràng những liên quan trong đó. Bởi vậy có thể thấy, sự kết nối quan trọng đến như thế nào.

Đến cuối cùng, vẫn là do Fack tự mình tiến đến Tử Cấm Vệ nhìn thi thể, mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Thừa tướng, Viên Hải dẫn tất cả quan viên lớn nhỏ, cũng tiến tới an ủi – kỳ thật an ủi là giả, muốn hôm nay đem việc buôn bán đạt thành mới là chuyện chính.

Vài tên người nước ngoài chết, có cái gì lớn lao hay sao? Nguồn: http://truyenfull.vn Nhưng khi bọn họ tới đây, mới phát hiện tính chất nghiêm trọng của vấn đề, đám người chết và mất tích này, vừa vặn chính là năm tên phiên dịch tiếng Hán.

Hiện tại phiên dịch chết rồi, đôi bên ngay cả nói đều không thể hiểu, còn nói gì đến hợp tác làm ăn.

Tiêu Thừa tướng giận dữ, trút giận lên Viên Hải, bắt hắn phải từ trong Lễ Bộ tìm ra hai tên phiên dịch tiếng nước ngoài đến.

Viên Hải hoảng hồn, ngượng ngùng nói:

- Thừa tướng đại nhân, hai tên phiên dịch đó, người rạng sáng này chết, chính là hai tên phiên dịch đó… - Ngươi … ngươi nói cái gì?

Tiêu Thừa tướng tức giận đến mặt đỏ tai hồng, đạp Viên Hải một cước thật mạnh, nổi giận quát:

- Lập tức tìm phiên dịch cho ta, nếu không tìm được, ngươi… ngươi xách đầu tới gặp ta.

Viên Hải biết rõ không có khả năng, lúc này cũng không dám chọc giận Tiêu Thừa tướng, vội vàng cút khỏi dịch quán.

Tiêu Thừa tướng ổn định ép chính mình tỉnh táo, lại hướng Fack lộ ra bộ mặt tươi cười an ủi, nhưng trong lòng kinh nghi bất định!

Lão giờ phút này, đã có thể đoán được, hai vụ án giết người cùng phát sinh trong một đêm, người chết lại đều là phiên dịch tiếng nước ngoài, chuyện này không đúng dịp như vậy chứ? Nhất định là có người cố ý mưu sát!

Kẻ đứng sau lưng sai khiến là ai? Vì sao không muốn ta thúc đẩy việc liên kết này? Chẳng lẽ có lợi ích gì tranh giành sao? Tiêu Thừa tướng căng óc suy nghĩ, rơi vào trầm tư.

Fack càng thấy đau buồn thúc giục, việc này do e ngại phiên dịch không đủ, bởi vậy gã mới đem theo 05 tên tiến vào Đại Yến.

Mà hiện giờ, năm tên phiên dịch trong một đêm chết mất bốn, một mất tích. Trong nháy mắt đại kế buôn bán của gã bị đứt đoạn rồi.

Lúc này Fack cảm thấy mình chính là điếc, mù, câm, khỏi bàn tới việc làm ăn. Ngay cả cơm, ngủ cũng trở thành vấn đề rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Fack dấy lên một trận lạnh lẽo!

Tiêu Thừa tướng đợi tới giữa trưa, Viên Hải mới chổng mông chạy trở lại, nhưng tin tức mang về vẫn là không tìm được phiên dịch nào.

Tiêu Thừa tướng biết ở trong này khổ đợi cũng không làm được việc gì. Việc cấp bách trước mắt phải tìm được phiên dịch.

Lão vỗ vỗ bả vai Fack, dùng phương pháp kết nối duy nhất để an ủi y, sau đó, vội vã rời khỏi dịch quán.

Buổi tối, Diệp Ngâm Phong về đến nhà, liền đem chuyện Thiên Vũ nói cho Tiểu Cửu nghe. Sau khi nghe xong, hết thảy quả nhiên đều nằm trong dự đoán của hắn. Trong lòng có chút thỏa mãn.

- Tiểu Cửu, ngươi tính toán khi nào thì lộ mặt?

Diệp Ngâm Phong hỏi.

Trần Tiểu Cửu trầm ngâm một lát, cười nói:

- Hai ngày sau, để cho họ Tiêu và Fack kia hai ngày, làm cho bọn chúng ý thức được tính chất nghiêm trọng của vẫn đề, như vậy càng thêm coi trọng ta.

Thời gian hai ngày, Tiêu Thừa tướng cùng một loạt quan viên, đem bố cáo tuyển người dán khắp kinh thành.

Bốn phía treo giải thưởng, bất luận là sĩ nông công thương, chỉ cần hiểu được tiếng nước ngoài, liền được trọng dụng, muốn quan cho quan, muốn tiền được tiền. Cho dù thế nào cũng được như ý.

Nhưng hai ngày trôi qua, tuy rằng người vây xem thông cáo thật đông, tin tức cũng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng không có ai tới yết bảng.

Sự thật xảy ra trước mắt, bách tính ở kinh thành, ai có thể xuất hành vượt biển du ngoạn tới đảo cách ngàn dặm ở châu Âu đây?

Ở trong mắt dân chúng, đám người châu Âu mắt xanh mũi lõ chính là quái vật kỳ dị… Tiêu Thừa tướng và Fack hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.

Sáng ngày thứ ba, Tiêu Thừa tướng tinh thần uể oải đi vào dịch quán, Fack tinh thần cũng như vậy đang ngồi một chỗ, chỉ có điều gần trong gang tấc, nhưng không cách nào hiểu được nhau.

Trong thiên hạ, còn việc gì so với việc này đau buồn hơn?

Đang trong lúc sầu khổ, chợt nghe Adrian chạy vào, trong tay cầm một phong thư, trên mặt nghi hoặc nồng đậm.

Adrian đưa thư cho Fack, lại nói ra thứ ngôn ngữ Tiêu Thừa tướng nghe không hiểu chút gì.

Fack nhíu mi, nửa tin nửa ngờ, đem phong thư mở ra, chỉ nhìn thấy trước mặt lưu loát, tràn ngập tiếng nước ngoài, câu đề tặng là ba chữ Hán duy nhất y không biết: Trần Tiểu Cửu.

Fack cươi ha hả, hưng phấn nhảy dựng lên, chỉ vào ba chữ tiếng Hán không hiểu kia, hét lớn với Tiêu Thừa tướng:

- Người này là ai? Người này là ai?