Lần này thì Trần Băng thật sự là kinh hồn bạt vía thật rồi, hắn như có cảm giác có tật giật mình, hắn không thể ngờ được rằng cô nàng ngổ ngáo Đan Nhi này lại xuất hiện trong khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương.
Hắn trời không sợ đất không sợ, thậm chí Hàn Mặc Tuân, Lý Phách Thiên, Long Đại và những kẻ khác đều chẳng coi ra gì, nhưng duy chỉ có cô nàng ngổ ngáo này là khiến hắn phải run sợ, quả thật không còn cách nào khách.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của nàng, lại nhớ tới những pha vung roi lên vụt không thương tiếc vào mông mình, hắn cũng không dám phản đòn, dù sao nàng cũng là chị dâu tương lai của hắn rồi.
Hắn không thể đánh, không thể chửi, cũng không thể đắc tội được, muốn cho nàng ấn xuống dưới háng để hành hạ một lần, nực cười, với võ công lợi hại của Đan Nhi, trong lúc giận dữ xẻo ngay cậu nhỏ của hắn thì biết làm thế nào.
Hiện giờ, hắn càm cảm thấy xấu hổ và đuối lý, cảm thấy lạnh hết sống lưng, bị người khác bắt được đang thông dâm ở khuê phòng thì đúng là không hay chút nào.
Hắn lên lên nóc nhà Đan Nhi đang ngồi đó, gãi đầu mặt dày mày dạn nói:
- Đan Nhi, khéo vậy, không ngờ nàng lại ở đây, gặp được nàng quả thật rất... rất vui mừng.
Đột nhiên hắn không thể hiểu nổi tại sao cô nàng này lại thích ngồi lên nóc nhà thế nhỉ?
Đan Nhi giống như một cô gái nhỏ ngồi trên chiếc kèo giữa nhà lắc lư chân, nói:
- Chậc chậc, ta thật phục ngươi quá đó, nói dối mà cũng không biết đỏ mặt, ngươi gặp ta vui mừng chỉ là giả tạo thôi, còn gặp ta sợ tới mức tè ra quần mới đúng.
- Đan Nhi, ta đều nói thực lòng mà, đều phát ra từ nội tâm, nếu nàng không tin, thì trời đánh thánh vật ta!
Trần Băng thề thốt nói.
- Ta khinh!
Đan Nhi nhổ bại nước bọt xuống đất rồi nói:
- Ta mà tin được cái miệng thối của ngươi sao? Ngươi tới khuê phòng của người khác, có phải là muốn phản bội Song Nhi phải không?
- Đan Nhi, nàng nói cái gì thế? tình cảm của ta đối với Song Nhi là chân thành, trời đất chứng giám, cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể nào tách rời tình cảm của hai ta được.
Trần Tiểu Cửu phản bác.
Đan Nhi vừa nghe hắn nói vậy, từ trên nóc nhà nhảy xuống, rồi vung roi lên, rồi vụt bên trái bên phải sát người Trần Tiểu Cửu, tiếng reo quật xuống kêu đen đét khiến Trần Tiểu Cửu inh cả tai, sợ tới mức suýt chút nữa thì tè ra quần.
- Ngươi đúng là con chó hoang, lại còn chưa nói sự thật với ta? Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao? Ngươi nói đi, vì sao ngươi lại đến kỹ viện, vì sao lại để cái cô Hồng Hạnh cô nương nào đó đàn hát cho ngươi nghe, điều đáng sợ nhất là ngươi lại hẹ hò với Hồng Hạnh cô nương để tâm sự trong khuê phòng này, có phải ngươi muốn đi vui vẻ với kẻ khác, như vậy ngươi còn ngụy biện cái cứt nữa hả?
Mẹ kiếp, cái con mụ này quả thật nổi giận rồi, vừ là chó hoang vừa là kỹ nữ, nói ra những câu mà chẳng có tẹo văn minh chó nào cả, sau này ta phải dạy dỗ ngươi đàng hoàng mới được. Text được lấy tại http://truyenfull.vn Nhưng hắn chỉ dán nghĩ những điều đó trong bụng thôi, nhưng đối mặt với những loạt pháo chỉ trích của nàng, hắn biết rằng, con mụ này chắc chắn theo dõi mình rồi, chỉ cần nhìn thấy những cú vung roi này, có giải thích nữa thì cũng vô nghĩa mà thôi.
Sói ăn thịt dê, như vậy thì cần phải có lý do không vậy?
Vẻ mặt Đan Nhi vô cùng tức giận, chiếc roi trong tay nàng đang đợi Trần Băng biện giải, chỉ cần hắn nói ra một câu nào đó mà không đúng ý của nàng, thì nàng sẽ dùng chiếc roi này để giáo huấn hắn, như một người chị dạy dỗ đứa em vậy.
Trần Băng đoán không sai, đúng là Đan Nhi đã theo dõi Trần Băng, tuy hôm qua nàng bị Trần Băng đái ướt hết người, toàn thân đều mùi nước thánh khiến nàng cảm thấy tanh hôi rất khó ngửi, nàng về tắm rửa xong rồi nửa đêm nửa hôm ngồi trên nóc phòng của Trần Băng để hỏi chuyện hắn, nhưng sau đó không ngờ được lại bị tên tiểu tử này nắm tay nắm chân trong giấc mộng.
Nhưng nàng cũng không hề nản lòng, nàng nhất định phải hiểu rõ nhất cử nhất động của Trần Băng, điều tra xem hắn và người trong cung kia có quan hệ thế nào, không ngờ Trần Băng lại rời khỏi nhà từ rất sớm, vừa sáng tinh mơ đã không thé bóng dáng đâu rồi, nên trong lòng nàng có chút hối hận.
Sau đó hơn một canh giờ sau thì Trần Băng trở về Chu gia, nhưng lại bị tên Tiểu lục tử đón đầu trước rồi lôi tới Túy Hương Lầu này.
Trong lòng nàng cảm thấy hận tên Tiểu lục tử này, dám đem em rể tương lại của mình tới nơi kỹ viện này, tuyệt đối ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Cho dù những nơi phong lưu lẳng lơ như kỹ viện này không phải là nơi nui tới của những cô gái băng thanh ngọc khiết như nàng, nhưng vì muốn theo dõi nhất cử nhất động của Trần Băng, nàng đành phải nhắm mắt đưa chân, không thể không vào chốn này một lần được.
Nàng nhìn thấy bộ dạng của những kẻ háo sắc phóng đãng trong kỹ viện này, lại nhìn thấy dáng vẻ của những người con gái không biết xấu hỏ cứ ẻo lả này, khiến nàng tức điên lên, thầm nghĩ, nếu Trần Băng cũng là loại khốn kiếp như vậy, ôm ấp rồi sờ mó hôn hít đám đàn bà này, không biết chừng, nàng sẽ thay mặt Song Nhi thi hành gia pháp, cắt ngay cái của nợ của Trần Băng cho chó ăn.
Trong lòng Song Nhi, hình phạt lớn nhất đối với đàn ông chính là cắt... cắt... cắt, để những đám đàn ông đó biến thành những tên thái giám.
Chỉ nhìn thấy mà không làm gì nổi, đúng là cuộc sống vô vị rồi.
Không thể không nói, đó là một hình phạt thê thảm nhất đối với đàn ông.
Nàng tìm một chỗ quan sát bí ẩn để quan sát nhất cử nhất động của Trần Băng, điều khiến nàng cảm thây vui mừng chính là, Trần Băng không hề động chân động tay với những cô nàng khêu gợi kia, vẫn giữ được phong thái nho nhã lễ độ của bậc quân tử.
Trong lòng nàng ít nhiều cũng đánh giá Trần Tiểu Cửu tốt đẹp hơn, từ đầu tới cuối nàng đều thấy tài năng cờ tướng của Trần Tiểu Cửu, cũng thưởng thức tài văn chương của hắn, hơn nữa nhân phẩm cũng không tồi chút nào, không hề đánh mắt đưa tình với những ả ẻo lả kia, điều này khiến nàng yêu tâm đi nhiều rồi, thầm khen muội muội mình lựa chọn đúng người.
Lúc nàng đang chuẩn bị đưa ra một phán đoán kết luận, cảnh khiến nàng tức giận nhất xảy ra, tên tiểu tử Trần Tiểu Cửu kia lại yêu cầu cái ả kia hát cho hắn nghe, điều càng khiến nàng không chịu nổi đó là hắn lại chủ động muốn Hồng Hạnh cô nương đàn hát riêng cho hắn nghe ở khuê phòng của nàng, tên Trần Tiểu Cửu này cũng không hề cự tuyệt mà đồng ý đi theo ngay, thậm chí mặt mày còn tỏ ra vô cùng đắc ý.
Bây giờ nàng cũng coi như biết được rằng, đàn ông chẳng có tên nào ra cái gì cả, Trần Tiểu Cửu cũng là kẻ háo sắc ngoại dâm. Hắn không phải là người có phẩm chất chính trực thực sự, chỉ có điều không coi đám đàn bà lẳng lơ ngoài đại sảnh ra gì, mục tiêu chính của hắn chính là cô nàng Hồng Hạnh cô nương cơ.
Nàng giận cá chém thớt nên cũng coi thường luôn ả tiện nhân Hồng Hạnh, thầm nghĩ nhất định sẽ lấy kiếm vẻ khắp mặt nàng, để cô ấy không còn mặt mũi nào để câu kết đám đàn ông nữa.
Kết quả cuối cùng Tiểu Cửu cũng đã tu thành chính quả, cái ả Hồng Hạnh kia quả thật lại muốn đàn hát riêng cho Trần Băng nghe ở khuê phòng của ả, do vậy Đan Nhi đã vội vàng tới khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương ẩn nấp trước, đợi Trần Băng tới sẽ cho hắn bài học.
Trần Băng là người như nào chứ? Trong chớp mắt đã đem toàn bộ sự tình xảy ra phân tích kỹ càng, có những việc thì buốt đầu buốt óc mới làm được, còn có những việc thì sao lại đơn giản thế, muốn giấu diếm hay là nói dối, đó đều là những lựa chọn không sáng suốt chút nào, chỉ có những thằng ngốc mới làm những việc đó, Trần Tiểu Cửu ta sao có thể phạm vào sai lầm ngớ ngẩn đó được chứ.
Hắn ho khan một tiếng, vẻ thần bí nói:
- Đan Nhi, nàng nhất định phải tin ta, tình cảm của ta đối với Song Nhi bền chắt như sắt thép, bất kể kẻ nào cũng không thể phân chia chúng ta được, lần này ta muốn có quan hệ tốt với Hồng Hạnh cô nương là bời vì... bởi vì...
Trần Băng giả bộ nhìn xung quanh, lại thần thần bí bí khẽ nói:
- Đan Nhi, ta nói cho nàng nghe, nàng nhất định không được nói ra bên ngoài đâu đó.