Chương 791: Chương 793: Rút củi dưới đáy nồi

Sự thuyết phục của Diệp Ngâm Phong vô cùng hữu hiệu.

Phạm Túy nóng lòng muốn sống, khi y nghe Diệp Ngâm Phong nói rằng Diệp Ngâm Phong không chỉ có thể bảo đảm y không chết, mà còn có thể bảo đảm sau khi làm quan, liền có thể lập tức bắn liên hồi, làm lộ ra rất nhiều bí mật bên trong.

Bao gồm cả các tai mắt trong Bộ Hộ của Tiêu tặc có những ai, cụ thể phụ trách việc gì, chỗ dựa là ai? Có quan hệ thế nào với Tiêu tặc.

Hơn nữa, còn nói ra hết những người có tham gia vào vụ án hãm hại Chung Bân mà chính mình là kẻ cầm đầu.

Diệp Ngâm Phong mừng rỡ vô cùng, càng nói càng cảm thấy tầm quan trọng của Phạm Túy.

Lời nói của Phạm Túy tuy không có chứng cứ rõ ràng nhưng không hề có chút nghi ngờ nào, nhất định là thật, tuy không thể làm chứng cứ để lật đổ Tiêu tặc.

Nhưng, chỉ cần có Phạm Túy ở đây, không chỉ có thể giúp đỡ Chung Bân quản lý Hộ Bộ, trợ giúp Chung Bân củng cố vững chắc lại chỗ đứng của mình trong Hộ Bộ, còn có thể làm Tiêu tặc kinh sợ, khiến lão không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu là kế hoạch tiến hành không hoàn mỹ, tuyệt đối là có thể nhổ tất cả các cái đinh mà Tiêu tặc cài trong Hộ Bộ.

Diệp Ngâm Phong không lỡ mồm, lập tức thông đồng khẩu cung với Phạm Túy, thương lượng nên gỡ tội như thế nào.

Sau khi làm sau công việc chuẩn bị, liền cùng với Đại Lý Tự Khanh Trịnh Bình thẩm án lần nữa, mục đích chính là thả hổ về rừng.

Trịnh Bình gần đây quy phục Diệp Ngâm Phong, nên luôn có lòng tìm cơ hội để thể hiện tâm quan trọng của mình.

Suốt đêm đem bắt tất cả những kẻ khả nghi trong Hộ bộ vào nhà lao, cũng mặc kệ bọn họ có mặc quần áo hay không, toàn bộ ép bọn họ đưa vào hình đường.

Trịnh Bình lòng dạ ác độc, tìm theo chỉ thị của Diệp Ngâm Phong, vừa lật nghiêm hình tra tấn, không ngờ thật sự khiến những quan viên này phải khai, và điểm chỉ ký nhận.

Càng thần kỳ hơn là, chỉ một lần thẩm vấn không ngờ lại giảm tội danh của Phạm Túy tới mức nhẹ nhất.

Theo như cách nói của Diệp Ngâm Phong: tội danh của Phạm Túy rất nhẹ, nhiều nhất cùng lắm chỉ là bị giáng chức.

Mọi việc xảy ra đêm nay, Tiêu thừa tướng đều không hề hay biết gì.

Khi lão còn đang nằm trên bụng người vợ mới của lão vất vả cày cấy, đại quản gia tâm phúc của lão mới nói ra bí mật này.

Lần này, Tiêu thừa tướng sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Vốn dĩ chim nhỏ không đủ to lớn, trong nháy mắt liền mềm nhũn mà nằm úp sấp xuống, tạo thành một con côn trùng nhỏ đáng thương.

Tiểu thiếp đang nằm bên dưới kia còn đang làm bộ rên rỉ.

Tiêu thừa tướng một chân đá tiểu thiếp của lão xuống, phẫn nộ quát:

- Lũ đàn bà thối chuyên quyến rũ các cô, hừ hừ cái rắm, ta dùng cái que hàn nung đỏ đâm chết sự lẳng lơ của các cô bây giờ.

Tiêu thừa tướng cũng không đủ kiên nhẫn, hoàn toàn không ngờ Diệp Ngâm Phong có thể rút củi dưới đáy nồi như vậy, ra chiêu hiểm này.

Lão hùng hổ đi tới chỗ Đại Lý Tự khanh, nhưng lại thấy vụ án đã thẩm xong rồi.

Diệp Ngâm Phong, Chung Bân, Trịnh Bình, còn cả Phạm Túy, không ngờ công khai đi ra, trên mặt còn mang theo nụ cười rạng rỡ.

Bốn người vui mừng hớn hở.

Tiêu thừa tướng nổi trận lôi đình, chạy lên, chỉ vào mũi Diệp Ngâm Phong, rít gào nói:

- Diệp đại nhân, có ý gì vậy? Lão phu đã chứng thực vụ án rồi, tại sao đại nhân còn thẩm vấn trong đêm? Lẽ nào ngay cả vụ án lão phu thẩm, đại nhân cũng không tin sao?

Diệp Ngâm Phong rất đắc ý cười:

- Tiêu thừa tướng, chẳng có ai là hoàn mỹ cả, ngay cả là Thánh nhân cũng có lúc phạm sai lầm, ông vô tình sơ sẩy một lần, cũng không có gì là lớn lao cả? Tại sao lại tức giận tới mức này chứ?

- Nói bậy, lão phu đâu có sơ sót gì?

Tiêu thừa tướng giận dữ, hai mắt đỏ thẫm lên, quát:

- Vụ án này là do Phạm Túy làm, chứng cứ vô cùng xác thực, không để cho người khác chống chế, người đâu, còn không mau bắt Phạm Túy lại cho ta?

Diệp Ngâm Phong sắc mặt cũng trầm xuống:

- Tiêu thừa tướng, ông đây là muốn vu oan giá họa sao? Môi đỏ răng trắng, dựa vào cái gì mà kết luận vụ án này nhất định là do Phạm Túy làm? Lẽ nào phàm việc gì không cẩn thận cũng là chứng cứ sao?

- Vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, trải qua một đêm thẩm vấn, ta đã tra ra manh mối, những người thực sự phạm pháp, đã tìm ra, tang chứng, vật chứng cũng đã bị truy hồi, điều này lẽ nào không nói rõ sự tình sao?

Tiêu thừa tướng nghiêm mặt, từng chữ nói:

- Lão phu phải thẩm án lại.

- Ông là Thừa tướng đại nhân, đương nhiên có thể thẩm lại vụ án này, nhưng… Diệp Ngâm Phong lấy ra một bức thư nhận tội của các quan viên trong Hộ Bộ thừa nhận có tham gia vụ án này, y đầy tự tin nói:

- Sáng sớm ngày mai, ta sẽ dâng cái này lên cho Hoàng thượng.

- Tiêu thừa tướng, ông chỉ cần thẩm lại án, cũng dâng cái này lên cho Hoàng thượng, ta đoán, Hoàng thượng sẽ nhìn rõ mọi việc, và sẽ nên tin ai? Ha ha…, ta nghĩ Hoàng thượng ắt có phán xét, tuyệt sẽ không bị hôn mê thần trí.

- Ngươi..

Tiêu thừa tướng tức tới đầu váng mắt hoa, cấp hỏa công tâm, trong mũi chảy ra chút máu tươi, thoạt nhìn vô cùng quẫn bách.

Diệp Ngâm Phong sảng khoái trong lòng, cười nói:

- Sức khỏe của Tiêu thừa tướng không được tốt, vẫn nên quay về phủ tĩnh dưỡng đi. Thẩm lại vụ án, tốn sức hà tất phải làm vậy chứ? Lẽ nào, ông muốn thấy tâm phúc Phạm Túy của mình đi chết như vậy sao? Ôi, phải biết khoan dung độ lượng a?

Quay đầu lại nói với ba người:

- Chung đại nhân, Trịnh đại nhân, Phạm đại nhân, chúng ta đi! Tốt nhất tìm một chỗ nào đó, uống chút rượu, trấn kinh cho Phạm thị lang.

Tiêu thừa tướng thấy bóng dáng của bốn người cười nói vui vẻ đi xa, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ - Lão thực sự không nghĩ ra, tại sao Diệp Ngâm Phong lại có thể nghĩ ra một tuyệt hậu kế độc ác như vậy.

Đây là muốn trừ tận gốc các thế lực mà mình sắp xếp trong Bộ Hộ.

Trần Tiểu Cửu, nhất định chính là cái thằng khốn khiếp Trần Tiểu Cửu, ngươi cứ đợi đấy, ta nhất quyết không tha cho ngươi đâu.

Thấy Tiêu thừa tướng sửng sốt như vậy, quản gia bên cạnh vừa lau sạch vết máu trên mũi lão, vừa lên tiếng hỏi:

- Thừa Tướng đại nhân, còn thẩm án nữa không?

Tiêu thừa tướng hung hăng xoay tay lại tát một cái, giận dữ hét:

- Thẩm cái rắm, dẹp đường hồi phủ.

Mấy ngày tiếp theo, là những ngày bận rộn của Diệp Ngâm Phong và Chung Bân.

Phạm Túy dưới sự hộ tống của Diệp Ngâm Phong, lần này những người liên lụy gần như giũ không còn một mảnh, chỉ là chức vị Lại Bộ Thị Lang bị giảm xuống một bậc, thành Phó thị lang bộ Lại.

Nhưng, có thể nhặt lại được cái mạng nhỏ ra khỏi cơn lốc xoáy, đã là vô cùng đáng quý rồi, huống hồ còn có thể giữ lại được quan phục?

Phạm Túy vô cùng biết ơn Diệp Ngâm Phong và Chung Bân, hận không thể nói toàn bộ những gì mình biết về Tiêu thừa tướng ra cho họ nghe.

Có Phạm Túy trợ giúp, Chung Bân nhanh chóng mở ra được một lỗ hổng ở Hộ Bộ, đuổi đi một số quan viên, và nhập vào một số quan nhỏ.

Mấy vào mấy ra, cuối cùng hoàn toàn nắm Bộ Hộ trong tay.

Còn dư lại, chỉ là chính vụ Bộ Hộ, đặc biệt là phải xem hiểu được sổ sách kia, việc này cần một chút thời gian lục lọi, tìm tòi.

Những việc còn lại của Diệp Ngâm Phong chính là làm sao để Trần Tiểu Cửu làm quan.

Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong từng thương lượng, làm quan dễ, nhưng trong thời gian ngắn nhất tăng lên chức vụ cao, hô ứng với cả Diệp Ngâm Phong đó lại cần phải động chút não.

Hơn nữa, mục tiêu của Diệp Ngâm Phong rất cao, chính là muốn Trần Tiểu Cửu vào Bộ Lễ.

Xét đến cùng, quyền hành triệu tập dự thi vào mùa xuân năm nay, mà Bộ Lễ cũng hoàn toàn dưới nằm sự khống chế của Tiêu tặc.

Một kẻ thảo dân, muốn vô căn cứ mà vào được Bộ Lễ, là một giấc mộng, cho dù, có Diệp Ngâm Phong ra tay giúp đỡ, đó cũng là một việc khó như lên trời.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ phải để Tiểu Cửu vào " Bác học hồng nho khoa" của Quốc Tử Giám trước.

Bác học hồng nho này rốt cuộc là cái thứ gì chứ?

Nói trắng ra, chính là những kẻ tri thức, hoặc là từng có cống hiến cho quốc gia, bản thân có nhiều năng lực, được hưởng tiếng tăm nhiều.

Mà những người này lại không thường tranh đoạt khoa cử với các tài tử.

Cho nên, Triều định lập ra một cái Bác học hồng nho khoa, lại cần sự đánh giá của một số đại nho của Quốc Tử Giám, chỉ cần thông qua được sự đánh giá này, thì có thể vào được Bác học hồng nho khoa.

Nói trắng ra, là tương đương với bác sĩ vinh dự hiện nay, viện sĩ vinh dự, rất khác biệt.

Hai lão già Thôi Viễn Sơn và Khổng Nghi Tần đều là những học giả uyên thâm, chỉ là bọn họ không quý trọng điều này mà thôi.

Nhưng, chỉ cần vào được Bác học hồng nho khoa, là coi như qua được một cửa ải khó, bước thẳng tới Hoàng kim.

Bởi vì hễ người nào vào được Bác học hồng nho khoa, đều được xưng tụng là "kỳ tài Đại Yến", nếu là kỳ tài, đương nhiên có thể được đề bạt lên thánh thiên vị.

Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong thương lượng nhiều, chỉ có cách này mới có thể có được hiệu quả dựng sào thấy bóng.

Trần Tiểu Cửu suy tư rất lâu, trầm ngâm nói:

- Bác học hồng nho khoa này dễ qua không?

Diệp Ngâm Phong vỗ vai Trần Tiểu Cửu, không để ý nói:

- Bác học hồng nho khoa hàng năm chỉ nhận một người, năm này còn chưa có người nào thích hợp - Chỉ cần ta vào Quốc Tử Giám chào hỏi vài kẻ thông thái rởm kia nói với họ một tiếng, bọn họ nhất định có thể nể mặt ta, chỗ Hoàng thượng ta cũng có cách thu phục, nhị đệ, đệ ngoan ngoãn chờ kết quả gà hoang hóa phượng hoàng đi.

- Đệ thấy chưa chắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Tiểu Cửu dứt khoát nói:

- Hoàng thượng huynh có thể thu phục, lão tử trong Quốc Tử Giám huynh có thể thu phục, nhưng huynh có thể thu phục được Tiêu tặc không?

À?

Diệp Ngâm Phong ngây người, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Ngâm Phong, Trần Tiểu Cửu liền lắc đầu nói:

- Tiêu tặc vô cùng thông minh, nếu huynh có thể nhìn ra nước cờ này, Tiêu tặc phần lớn cũng có thể nhìn ra, Tiêu tặc hận đệ thấu xương, việc đệ vào được Bác học hồng nho khoa, nhất định sẽ bị Tiêu tặc toàn lực ngăn chặn.

- Ôi…đại ca à, huynh chuẩn bị nghênh chiến đi. Ha ha… dù sao việc này, đệ không giúp nổi huynh đâu.

- Được hay không, chỉ cần thử mới biết.

Diệp Ngâm Phong buồn bã trong lòng, trong lòng cũng mơ hồ dự cảm sẽ không ổn.

Sự thật đã chứng minh, Tiểu Cửu chính là có mỏ quả đen, liệu việc tất trúng.

Diệp Ngâm Phong sáng sớm đã vội vàng chạy tới Quốc Tử Giám, tìm kiếm một số đại nho ủng hộ mình, nhưng y lại nhận được một tin kinh người.

Giam chính Quốc Tử Giám Triệu Thạc nói:

- Diệp đại nhân, thật không khéo, đại nhân tới muộn rồi, ba ngày trước, thánh thi của tám tỉnh phía bắc – Triệu Văn Thái đại gia đã thông qua kỳ thi của chúng ta, chúng ta đã phê duyệt, bây giờ đã báo lên Hoàng thượng rồi.

- Gì cơ? Không ngờ lại có việc này? Sao ta không biết?

Diệp Ngâm Phong vội vã, truy hỏi:

- Thi thánh Triệu Văn Thái là ai đề cử? Đề cử khi nào?

Triệu Thạc nói:

- Ba ngày trước, do Tiêu thừa tướng đề cử.

Ông!

Quả nhiên bị Tiêu tặc đi trước một bước.

Diệp Ngâm Phong trong đầu kinh sợ vang lên như sấm, lúc này y còn không kịp cáo từ Triệu Thạc, vung cánh tay, chạy thẳng tới Hoàng cung, đi về phía Long Văn Trại.

Vừa mới qua được trạm kiểm soát, liền nhìn thấy Tiêu tặc dương dương tự đắc đi ra, trong tay còn cầm một tờ giấy.

- Diệp đại nhân, đại nhân vội đi đâu vậy?

Tiêu thừa tướng cười rất rạng rỡ.

Diệp Ngâm Phong có việc gấp, đâu để ý tới sự dối trá của Tiêu thừa tướng? Liền chạy thẳng vào Long Văn trại.

- Diệp đại nhân, nghe nói, sáng sớm nay đại nhân tới Quốc Tử Giám? Haha…, có phải là vì việc đề cử Trần Tiểu Cửu vào Bác học hồng nho khoa không? Ha ha.., đáng tiếc à, Diệp công tử tới muộn rồi.

Tiêu thừa tướng nở ra khuôn mặt tươi cười.

Diệp Ngâm Phong dừng bước, quay lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Tiêu thừa tướng thấy vẻ mặt đầy mồ hôi và sự thất vọng trộn lẫn với nhau của Diệp Ngâm Phong, đưa đi đưa lại tờ giấy trong tay, cười nói:

- Đại nhân xem này, đây là gián thư mà Hoàng thượng đã phê duyệt, Triệu Văn Thái đầy bụng kinh luân, đã được vào Bác học hồng nho khoa, Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, ha ha…Trần Tiểu Cửu không có hy vọng đâu.

Diệp Ngâm Phong ngây người đứng tại chỗ, đầu choáng váng, rất lâu không lên tiếng.