Chương 789: Chương 791: Một câu bừng tỉnh người trong mộng

Toàn thể người trong Hộ bộ, trên có Hộ bộ thượng thư, dưới có Phó thị lang hộ bộ, tất cảđều là dòng chính của Tiêu thừa tướng.

Tuy hiện giờ trên danh nghĩa, Chung Bân là Thượng thư Bộ Hộ, nhưng những người phía dưới đều cấu kết với nhau, kim đâm không thấu, nước tạt không lọt, một mình Chung Bân tứ cô vô thân, hoàn toàn bị mất quyền lực.

Cho dù bọn họ vu oan hãm hại, Chung Bân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chịu oan mà thôi.

Mà Thị lang Bộ Hộ Phạm Túy là nhân vật số hai của Hộ bộ, cũng chính là một cái đinh lớn nhất mà Tiêu thừa tướng xếp vào trong bBộ Hộ.

Cái đinh này vô cùngsắc nhọn, kiềm chế tất cả mọi thứ quyền lực của Chung Bân.

Tuy Chung Bân là một quan viên có học thức, nhưng đối mặt với tài khoản như biển thế này, hơn nữa còn có cả sự nông cạn về nghiệp vụ, cho nên rất dễ bị rơi vào bẫy của một tên lành nghề như Phạm Túy.

Cách làm việc không thỏa đáng, Chung Bân tương đương với một giám đốc nghiệp vụ, thăng lên một cấp thành giám đốc tài vụ, mà chủ quản tài vụ tăng lên một cấp thì mồm mép bịp người, đi tới đâu cũng làm nền cho giám đốc tài vụ, thử nói xem giám đốc tài vụ này còn có thể thoải mái sao?

Lần này việc Chung Bân bị vào nhà lao, theo sự phỏng đoán của Diệp Ngâm Phong, phần nhiều là có diệu kế của Phạm Túy.

Chỉ cần rút cái đinh Phạm Túy này đi, những ngày tháng của Chung Bân ở Bộ Hộ sau này sẽ thoải mái hơn nhiều, lúc đó mới có thể thực sự nắm giữ thực quyền.

Tiêu thừa tướng vừa nghe nói Trần Tiểu Cửu muốn bắt Phạm Túy để khai đao, trong lòng đau xót, lập tức đập bàn, lạnh lùng nói:

- Trần công tử chớ có nói bậy, Phạm Túy vẫn là một trung thần lão thành vì nước, đâu có thể là một thần tử gian sai? Hãm hại Chung thượng thư nhất định là một người hoàn toàn khác, lão phu nhất định tra ra manh mối.

- Hừ! Tiêu thừa tướng thật can đảm.

Trần Tiểu Cửu phất tay áo, mặt thản nhiên, lạnh lùng nhìn hai má đang đỏ lên của Tiêu thừa tướng, từng chữ một nói:

- Tiêu thừa tướng nếu đã bảo thủ như vậy, không tin lời của ta, xem ra cũng có y nghi ngờ với y thuật của ta, bệnh của lệnh công tử ta cứu không nổi, vẫn xin ông mời cao minh khác.

- Đại ca, chúng ta đi, không nên quấy rầy Tiêu thừa tướng thẩm án.

Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt đứng dậy cùng Diệp Ngâm Phong đi ra ngoài.

Tiêu thừa tướng cả giận nói:

- Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, các người đang ép ta sao?

- Hừ, ta không ngại nói thẳng cho các người biết, ta đã mời Miêu Nữ tới trị bệnh cho con trai ta rồi, trong vòng ba ngày nhất định sẽ tới, các người đừng có quá đáng, lẽ nào các ngươi cho rằng lão phu không dám đi nước cờ hiểm hay sao, giết Chung Bân rồi, sau đó sẽ để Miêu Nữ cứu chữa tính mạng của con trai ta sao?

Diệp Ngâm Phong nghe vậy, người hơi run lên, thấy trán của Trần Tiểu Cửu cũng lấm tấm mồ hôi, không khỏi sắp chịu thua.

Trần Tiểu Cửu híp mắt, tai khẽ run lên, cắn môi, gượng gạo nói:

- Tiêu thừa tướng tin Miêu Nữ như vậy, vậy cứ mời đi, trước tiên không nói tới y thuật của Miêu Nữ có tinh thông hay không, e là chưa đợi được ngày Miêu Nữ tới kinh thành, Tiêu thừa tướng đã kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.

Tim Trần Tiểu Cửu đang nhảy loạn lên, cố nén sự lo lắng trong lòng, muốn kéo Diệp Ngâm Phong đang do dự đi ra ngoài.

Tiêu thừa tướng nổi gân xanh, hai mắt đỏ lên, tức sùi bọp mép.

Lão không ngờ Trần Tiểu Cửu lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ có thể phá được cái điểm mấu chốt miệng cọp gan thỏ của lão, không ngờ có thể một tấc làm cho lão khuất phục.

Tuy Tiêu thừa tướng thực sự có mời Miêu Nữ tới Kinh thành, nhưng lão không dám đánh cuộc, lão không biết Miêu Nữ có thể chữa được bệnh cứu được tính mạng của con trai lão hay không, cũng không thể xác định khi nào Miêu Nữ mới tới Kinh thành.

Lão chỉ có một đứa con bảo bối duy nhất, tính mạng của con trai lão, cho dù là tính mạng của Chung Bân và Phạm Túy cộng lại, cũng còn quan trọng gấp trăm lần.

Tiêu thừa tướng đỏ mắt, thấy Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong đã đi tới cửa, vội hét lớn:

- Trần công tử xin dừng bước, ta vừa mới nghĩ một chút, Phạm Túy cũng có thể chính là người khởi xướng hãm hại Chung Bân, ta nhất định sẽ điều tra Phạm Túy nghiêm ngặt, chỉ là… - Tiêu thừa tướng cuối cùng cũng mắt sáng như đuốc, không để Tiểu Cửu thất vọng.

Trần Tiểu Cửu định thần lại, ngoái đầu nhìn lại cười, thật ra Diệp Ngâm Phong đã phát hiện, Trần Tiểu Cửu không chỉ mồ hôi đầy hai thái dương, mà sau lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Ngâm Phong vô cùng khen ngợi: Tố chất tâm lý mạnh như thế, năng lực chơi cờ kinh thái tuyệt diễm, khiến người ta không thể nào theo kịp.

Nếu đổi lại là mình, chắc là sớm đã thấy khó mà lui rồi? Đâu thể có khả năng vững chắc như cột tre như vậy.

- Tiêu thừa tướng, ta cảm thấy việc này, trong ba ngày, hẳn có thể tra ra rõ thực hư?

Trần Tiểu Cửu lần đầu giao thủ với Tiêu thừa tướng, đã sắc bén như vậy, có chút bất ngờ.

Cùng lúc đó, Tiểu Cửu cũng cảm nhận được, sự chịu đựng mạnh mẽ của Tiêu thừa tướng, vượt ra suy đoán của hắn.

Chả trách lão già này lại giống như một ngọn núi sừng sững cho triều đình nhiều năm như vậy, quả nhiên có bản lĩnh Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà không hề biến sắc.

Tiêu thừa tướng nhìn chằm chằm vào gương mặt vui cười của Tiểu Cửu, tuy rằng thất bại thảm hại, nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Ta có thể làm theo yêu cầu của Trần công tử, vẫn mời Trần công tử tỏ rõ thành ý, để trong lòng lão phu biết ý.

Lão già kia, thật là giảo hoạt.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Hết cách, Tiêu thừa tướng bây giờ sai người đi cùng bọn ta tới Diệp phủ lấy thuốc đi! Nhưng ta phải nói trước, bệnh của lệnh công tử, cần phải có hai loại thuốc kết hợp với nhau mới trị được, ta đưa cho ông một loại trước, có thể khiến lệnh công tử tỉnh táo trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn chưa thể trừ tận gốc, bất cứ khi nào cũng có thể tái phát, đợi Tiêu thừa tướng tỏ rõ thành ý rồi, ta sẽ đưa cho ông loại còn lại, ông thấy thế nào?

Tiêu thừa tướng đã chịu đựng rất tốt, không hề quan tâm mình lại bị Trần Tiểu Cửu ép buộc nữa.

Liền đồng ý thỏa thuận, liền cử người đi cùng Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong tới Diệp phủ lấy thuốc.

Thật ra, đây chỉ là một loại thủ đoạn tra tấn Tiêu thừa tướng của Trần Tiểu Cửu, thuốc giải kia Độc Hoàng đã sớm đưa cho hắn, để trong tay áo của hắn rồi.

Sau khi về tới Diệp phủ, Trần Tiểu Cửu lại cố ý kéo dài thời gian, cho tới khi tên tâm phúc của Tiêu thừa tướng kia không đủ kiên nhẫn nữa, lúc này mới đưa thuốc giải cho gã.

Đợi sau khi tên tâm phúc của Tiêu thừa tướng kia vô cùng lo lắng, Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong liếc nhìn nhau, liền cất tiếng cười to.

- Nhị đệ, đệ thật lợi hại, nếu không phải đệ ám thị cho ta, đại ca ta suýt nữa thì sợ rồi, ôi…, so với nhị đệ, quân cờ của ta vẫn còn kém một bậc.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Đây không phải là nước cờ của đại ca kém một bậc, chỉ là đại ca tăng sự trầm ổn, đâu có giống đệ, tận dụng mọi thứ, ra chiêu không theo lẽ thường.

- Không ngại nói thật với đại ca, huynh thấy đệ điềm tĩnh như vậy, nhưng thật ra trong lòng đệ cũng vô cùng lo lắng, không chỉ có phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi đâu, mà đệ kích động tới mức suýt nữa đi tiểu ra quần, nhưng một khi miếng thịt béo đã đặt vào miệng, thì hoặc là không ăn, hoặc là nuốt hết vào, chỉ ăn một miếng nhỏ, thật khó chịu biết bao?

Diệp Ngâm Phong lại kinh ngạc nói:

- Nhị đệ, nếu đệ đã nói như vậy, hay là…hay là thật sự bệnh của tên khốn khiếp kia, ngoài đệ ra, còn có người khác có thể cứu được?

- Đó là điều đương nhiên! Bằng không đệ đâu cần lo lắng như vậy?

Trần Tiểu Cửu dương dương tự đắc cười nói:

- Tên phá gia chi tử đó chỉ bị Độc Hoàng nhét một thứ dược hoàn thực vật, có thể dẫn tới phát cuồng, hoang tưởng, nhưng sau mười ngày, thảo dược đó sẽ tự nhiên bị tiêu trừ trong cơ thể, tên phá gia chi tử đó sẽ lại trở về như lúc ban đầu:

Phù!

Diệp Ngâm Phong nghe vậy, ngụm trà vừa mới uống vào trong miệng liền bị phun ra, kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu:

- Trời ạ, đệ đang đùa với lửa? màkhông sợ Tiêu thừa tướng biết được quỷ kế trong đó sao?

- Sợ gì? Đại ca…biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà..

Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả, rung đùi đắc ý:

- Người ta nói đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, con trai có bệnh, người bối rối nhất chính là cha mẹ, trong tình hình hoảng loạn như vậy của Tiêu tặc, muốn tranh hùng cùng ta, quả thật là lão đã đạt tới cực hạn của khả năng chịu đựng rồi.

- Đối mặt với việc mất đi đứa con, hoặc là lựa chọn mất đi tâm phúc nhất, trong tình huống không ngờ, nhất định là con trai quan trọng hơn nhiều! Đương nhiên, nếu qua hôm nay Tiêu tặc có thể bảo vệ thuộc hạ mà vứt bỏ đứa con, vậy thì phải chúc mừng lão,lão đã có đầy đủ sự kiêu hùng chí khí của thiên hạ, làm Tể tướng, thật sự là quá được trọng dụng rồi.

Diệp Ngâm Phong nghe vậy, không khỏi ngẩn ngơ trong giây lát: đầu óc của Trần Tiểu Cửu rốt cuộc sao lại xuyên việt như vậy? Hình như bộ óc này không phải là bộ óc của con người.

- Tiểu Cửu, nếu ta hỏi đệ, giả dụ đệ và Tiêu tặc đổi chỗ cho nhau, vợ của đệ trúng độc, thuốc giải lại nằm trong tay Tiêu tặc, vậy đệ sẽ lựa chọn thế nào?

- Cái này còn phải lựa chọn sao! Không phải là nhanh chóng mà giơ tay đầu hàng sao?

Tiểu Cửu liếc mắt, đầy lưu manh nói:

- Vợ là da là thịt của đệ, vì vậy không thể chịu bất cứ tổn hại nào, huynh hiểu không?

-Thế vừa rồi đệ phân tích đạo lý rõ ràng như vậy, sao lại nước tới chân, ngược lại lại không lý trí chứ? Cũng không muốn vắt óc tìm mưu kế để chống lại đối phương sao?

Diệp Ngâm Phong cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Đại ca đoán là vì sao?

- Ta không biết.

- Bởi vì.., đệ không có dã tâm kiêu hùng thiên hạ! Vợ con mới chính là cuộc sống mà đệ hướng tới.

Trần Tiểu Cửu vui thích nói:

- Trong tay đệ có rất nhiều tiền bạc, không thiếu cơm ăn, áo mặc; có một căn nhà lớn, hướng về phía sông, xuân tới hoa nở; có nhiều khuê phòng, lại có những người vợ đẹp như hoa như ngọc của đệ mỗi người một phòng, đệ muốn ngủ ở đâu thì ngủ, muốn ngủ với ai thì ngủ với người đó.

- Đệ muốn sinh con, muốn nhìn thấy các đứa con Tiểu Tiểu Cửu của đệ chạy đùa quanh sân, đệ đã cảm thấy vô cùng vui sướng rồi.

Trần Tiểu Cửu híp mắt, nhìn xa xăm:

- Đây chính là lý tưởng của đệ, thủ đoạn hèn hạ của đệ hôm nay, trí kế xuất hiện nhiều lần, đều là cố gắng vì giấc mơ này, nhưng bây giờ xem ra, dường như còn có rất nhiều con đường để đi, ôi, đường dài, đến khi nào mới tới đích.

Diệp Ngâm Phong không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không ngờ lý tưởng của Trần Tiểu Cửu có thể "vĩ đại" như vậy.

Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu chuyển sang chủ đề khác, híp mắt, nhìn Diệp Ngâm Phong, trầm giọng nói:

- Nhưng đại ca không giống đệ, giả dụ đại ca và Tiêu tặc đổi chỗ cho nhau, huynh hưởng thụ cái quyền lợi thống trị thiên hạ, e là, huynh thật sự sẽ đánh cuộc tới cùng, quyết không vì thân tình giống như Tiêu tặc mà lùi bước… - Tại sao?

Diệp Ngâm Phong chấn động trong lòng.

Trần Tiểu Cửu mở to mắt, nhìn chằm chằm Diệp Ngâm Phong, từng chữ một nói:

- Bởi vì huynh có tố chất của kẻ kiêu hùng.

- Ai nói vậy?

- Tiểu Bạch công tử.

- Lại là hắn!

Diệp Ngâm Phong nở ra nụ cười trên mặt, dường như đã nói trúng tim đen của y, nhíu mi, thở dài nói:

- Tiểu Cửu, đệ có muốn ăn cháo đen không? Ta đi gọi Nguyệt Nương mang lên cho đệ.

- Người hiểu ta, chỉ có đại ca. Nguồn: http://truyenfull.vn Trần Tiểu Cửu khoái trá vỗ tay một tiếng.

Thấy Diệp Ngâm Phong mang theo vẻ mặt cô đơn đi ra khỏi phòng, trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm than: Nếu hôm nay ta không nhắc nhở huynh, e là huynh có thể càng đi càng xa.

May mà, còn kịp.