Vậy….vậy phải làm thế nào?
Lý Nhạc Thanh ngửi mùi hương khoan khoái tỏa ra từ trên người Tiểu Cửu, trong lòng mê say, eo nàng bị môt bàn tay to kéo, ngón tay đó dường như có chút không thật thà, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
Bàn tay to lướt qua khiến nàng như bị điện giật, khiến cả người nàng mềm yếu, không có chút sức lực.
Lý Nhạc Thanh cứ như vậy bị Tiểu Cửu ôm vào lòng trước mặt bao người.
Tuy xấu hổ tới mức hai má đỏ ửng, đỏ lên như say rượu, nhưng nhìn chung quanh, đôi mắt như nước của nàng, vẫn không hề muốn rời khỏi lòng Tiểu Cửu – nàng lưu luyến mùi hương dịu dàng này.
Gian…gian phu dâm phụ.
Ngô Thiên Phát cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần trong sự kinh hãi, thấy vẻ mặt Lý Nhạc Thanh mê say nằm trong lòng Tiểu Cửu, tức giận tới xanh mét mặt mày.
Y không có đủ dũng khí để xông lên gây rắc rối cho Tiểu Cửu, chỉ có thể núp phía sau lưng Tiêu công tử, không ngừng run rẩy mà lặp đi lặp lại câu: gian phu dâm phụ, trước mặt công chúng.
Lý Nhạc Thanh đâu thể chấp nhận được sự chửi rủa như vậy chứ?
Tuy cả người không còn sức lực, nhưng vẫn cố giẫy ra khỏi người Tiểu Cửu.
Lại không ngờ Tiểu Cửu bị Ngô Thiên Phát chửi như vậy, trong lòng nổi điên, hắn càng ôm chặt Lý Nhạc Thanh vào trong lòng hơn, cằm còn đưa qua đưa lại trên chiếc trán trơn bóng của Lý Nhạc Thanh.
Đôi mắt lộ rõ sự tức giận nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên Phát, đầy sự khiêu khích và điên cuồng.
Ngô Thiên Phát bị đôi mắt đầy ác khí của Tiểu Cửu nhìn săm soi khiến y sợ hết hồn, cho dù núp phía sau Tiêu công tử, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, đũng quần lỏng lẻo, trào ra một dòng nước tanh chua.
Y sợ tới tè ra quần.
Cút ngay cho ta! Tiêu công tử bịt mũi, một chân đá Ngô Thiên Phát sang một bên. Nguồn: http://truyenfull.vn Tiểu Cửu, đừng..nhiều người như vậy, không nên, mau buông ta ra! Lý Nhạc Thanh bị hành động điên cuồng của Tiểu Cửu làm cho sợ tới ngây người.
Tuy khuôn mặt được Tiểu Cửu cọ sát như vậy thấy rất thoải mái, nhưng cảnh tượng kiều diễm như thế này mà lại bị mọi người vây xung quanh nhìn thấy, thật sự vô cùng mắc cỡ.
Ầm… Ngươi nhìn hai người này kìa, không chỉ ôm, mà còn hôn rất thoải mái nữa.
Ai, vừa nhìn là biết đây là một đôi tình nhân cũ.
Chàng trai này tuấn tú quá, rất xứng với Nguyệt Nương.
Nghe thấy những tiếng xì xào của dân chúng, Lý Nhạc Thanh càng ngượng ngùng hơn, đôi má ửng đỏ như hoa, thấy đôi mắt Tiểu Cửu hàm chưa nụ cười nhìn lại, Lý Nhạc Thanh vội vàng nghiêng đầu, kìm nén trái tim đang nhảy loạn, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, mau buông ta ra, giữ tôn nghiêm cho ta.
Nguyệt Nương, nàng sợ gì? Vừa rồi nàng còn gióng trống khua chiêng nói sẽ lên giường với ta mà?
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, vẫn không chịu buông ra.
Nhưng cảm nhận được ánh mắt ghen tuông của Độc Hoàng, đang u oán nhìn tới, Tiểu Cửu đành buông nàng ra khỏi lòng.
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu, mới phát hiện ánh mắt của mọi người đều đang đặt trên người mình.
Cho dù Tiểu Cửu da mặt có dầy hơn nữa, cũng cảm thấy sự khó chịu của khuôn mặt đang nóng lên, nhưng, nghĩ tới sự ấm áp vừa rồi, cho dù bị người ta vây quanh như hầu cũng cảm thấy đáng.
Trần Tiểu Cửu ho nhẹ một tiếng, mặt lạnh, đưa ánh mắt nhìn về phía công tử phú quý mặt đang xanh mét kia, khinh thường nói:
- Tiêu công tử phải không?
Tiêu công tử vốn đã coi Lý Nhạc Thanh là vật trong tay mình.
Chỉ muốn sai thị vệ đưa về, đóng cửa hưởng thụ một trận, đâu có ngờ đi được nửa đường rồi còn bị Trình Giảo Kim ngăn cản việc tốt của mình cơ chứ?
Thấy ánh mắt lanh lùng của Trần Tiểu Cửu nhìn tới, Tiêu công tử cảm thấy sởn tóc gáy.
Chuyện gì thế này?
Ánh mắt khốn khiếp này sao lại sắc bén như vậy? Tựa như có thể giết người… Tiêu công tử ỷ vào thị vệ đông, lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi là ai? Người của bổn công tử mà ngươi cũng dám lộn xộn sao? không ngại nói thẳng với ngươi, tiểu cô nương này là người của bổn công tử, không ai được chạm vào! Ta..ta có khế ước trong tay.
Lại dặn dò hai thị vệ, quát:
- Mau đi, bắt tiểu nương tử kia lại cho ta, mang đi.
Hai thị vệ chạy lên trước, liền muốn bắt Lý Nhạc Thanh.
- Tiểu Cửu cứu ta!
Lý Nhạc Thanh nấp sau Tiểu Cửu, ôm lấy cánh tay của Tiểu Cửu, giống như là xin cứu mạng.
Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng, xòe bàn tay ra, như một tia điện vụt qua, vả vào miệng hai thị vệ đang xông tới.
Hai tên thị vệ bị đánh cho đầu choáng váng, miệng môi đều có vết máu.
Theo khóe miệng chảy xuống, vạt áo phía trước đỏ sẫm, ướt một mảng lớn, khiến dân chúng vây quanh sợ tới mức phải lùi về phía sau vài bước.
Tiêu công tử đâu ngờ được Trần Tiểu Cửu trông yếu ớt như vậy, lại ra tay hung hãn như thế?
Y muốn sai mấy chục tên thị vệ xông lên, bắt người này lại, hung hăng đánh một trận, để xả hết giận.
Nhưng lại nghĩ mình rõ ràng có khế ước trong tay, đạo lý thuộc về phía mình, tại sao không "lấy đức phục người" chứ?
Phụ thân không phải thường nói mình không có đầu óc sao? Hôm nay mình thử nghĩ một lần, để phụ thân thấy được thực lực của mình.
Tiêu công tử cất cao giọng, nói:
- Tiểu nương tử đã bị Ngô Thiên Phát ép gán nợ cho ta, nhưng ác nhân ngươi, giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn sáng lạn không ngờ dám gây chuyện ẩu đả đánh nhau, quấy rối, sinh sự? Thế là sao? Đi, chúng ta lên phủ lý kinh đô lý lẽ một phen.
Trần Tiểu Cửu xì một tiếng, cười thành tiếng, chỉ vào mũi Tiêu công tử, khinh thường nói:
- Ngô Thiên Phát nợ ngươi bao nhiêu bạc?
Tiêu công tử nói:
- Không nhiều! không nhiều! chỉ có ba mươi vạn lượng bạc.
Trần Tiểu Cửu quá sợ hãi nói:
- Ba mươi vạn lượng bạc, nhiều như vậy!
Dừng một lát, mới khó xử nói:
- Ba mươi vạn lượng bạc, ta trả cho Tiêu công tử là được rồi.
Với tính khí của Trần Tiểu Cửu, thật muốn vừa không trả người vừa không trả tiền.
Nhưng dù sao thì con ông cháu cha trong kinh thành còn chưa thăm dò được rõ ràng, ngày đầu tới kinh thành, liền tiến thẳng tới đây, không phải là có vẻ quá kiêu ngạo sao?
Không suy nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho đại ca Diệp Ngâm Phong chứ! – Còn chưa làm được gì, đã khiến Diệp Ngâm Phong phải đi chùi đít cho, vậy thì ngại biết bao?
Tiêu công tử thấy Tiểu Cửu lấy ra một bộ quần áo giản dị, làm càn cười thành tiếng – một con quỷ nghèo đói, giả bộ phú ông gì chứ?
Nhưng Tiêu công tử vẫn vô cùng bảo thủ nói:
- Được, bổn công tử là người rộng lượng, không so đo với phàm phu tục tử.
Chỉ cần bây giờ ngươi có thể lấy ra ba mươi vạn lượng bạc, bổn công tử lập tức thả người, không truy cứu việc này nữa.
- Tiêu công tử nói thật chứ?
Ánh mắt của Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng vào Tiêu công tử, gây sự.
- Đương nhiên, bổn công tử nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không đổi ý! Tiêu công tử ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt y đặt chắc vào tên keo kiệt kia, không thể lập tức lấy ngay ra được ba mươi vạn lượng.
Đùa, làm gì có ai đi dạo phố mà lại mang theo những ba mươi vạn lượng đi chứ?
Cho dù gia tài nhà mình có bạc triệu, cũng sẽ không ra khỏi cửa mà mang theo những ba mươi vạn lượng đi dạo phố? Hơn nữa, mình đi dạo…còn cần bạc sao?
Tiêu công tử đang nghĩ vui mừng, lại không ngờ Tiểu Cửu rất khinh thường nói:
- Được, ba mươi vạn ma! Bây giờ ta trả ngươi.
Cái gì? Tên keo kiệt này thật sự có bạc? Hẳn không phải là nói khoác đấy chứ?
Tiêu công tử ngây người, không khỏi thấy lạnh người.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn Độc Hoàng.
Trong lòng Độc Hoàng trăm lần không muốn – vừa mới tới kinh thành còn chưa tới một canh giờ, không ngờ lại tiêu mất ba mươi vạn lượng, đúng là quá xui xẻo.
Càng khiến người ta tức giận là, số bạc này còn tiêu cho " người tình" của Tiểu Cửu, không khỏi cảm thấy tức giận bất bình, nếu Hoa muội muội biết được, Tiểu Cửu cũng không dễ bỏ đi.
Nhưng thấy bộ dạng đáng thương của Lý Nhạc Thanh, cũng đều là phụ nữ như Độc Hoàng tỷ tỷ, trong lòng nàng lại thấy thương hại.
Độc Hoàng u oán lấy ra tấm ngân phiếu trị giá ba mươi vạn lượng, giao cho Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu giơ tấm ngân phiếu lên cho dân chúng xem, vừa rồi giơ lên phía sau, tấm ngân phiếu giống như là có mắt, bay tới bay lui trước mặt Tiêu công tử.
Tiêu công tử kinh ngạc vô cùng, vội vàng bắt lấy tấm ngân phiếu xem xét, kiểm chứng nhiều lần, lại phát hiện tấm ngân phiếu là thật, không khỏi thấy thất vọng vô cùng.
Cái thứ hỗn trướng này sao lại có một khoản tiền lớn như vậy chứ?
Chỉ là cái đồ này có tiền là có tiền rồi, tại sao ra ngoài lại mang theo nhiều tiền như vậy – mẹ nó, người có thân phận sẽ không làm ra những việc khốn kiếp như vậy.
Ít nhất đám công tử bột trong kinh thành, không có ai nhàm chán như vậy.
Ừ… nghe giọng nói của thằng nhãi này không giống với người kinh thành, cũng biết thằng nhãi này nhất định là người ngoài tới, người ngoài mà, đều là tài chủ nhất bang.
Tiêu công tử đang thầm chỉ đồ ngoại bang Tiểu Cửu, lại bỗng phát hiện Độc Hoàng tỷ tỷ đang đứng cạnh Tiểu Cửu, không ngờ lại đẹp như tiên nữ, phóng khoáng tuyệt trần.
Giá đẳng tuyệt sắc, thế sở hãn hữu.
Nhất định là tiên nữ hạ phàm, mới có thể có được dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
Tiêu công tử nhất thời bị gương mặt trắng nõn quyến rũ kia của Độc Hoàng mê hoặc, đôi mặt cứ nhìn chằm chằm vào Độc Hoàng, không hề chuyển động.
Trong lòng Độc Hoàng giận dữ, hận không thể móc đôi mắt của y ra, ném xuống đất và giẫm nát, lúc đó mới cam tâm.
Cặp mắt háo sắc kia của Tiêu công tử, cuối cùng cũng tiếp xúc với vảy rồng của Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lạnh như băng nói:
- Tiêu công tử, ngân phiếu ngươi đã nhận rồi, tại sao còn không đi? Lẽ nào ngươi muốn cưỡng đoạt dân nữ sao?
Tiêu công tử giống như là bị sắc đẹp che mất đầu óc, lật tay cất tấm ngân phiếu vào trong ngực, cười khẩy nói:
- Theo bổn công tử kiểm tra, tấm ngân phiếu này là giả, tiểu nương tử ta vẫn phải mang đi.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, trong lòng thầm mắng một câu:
- Đồ không bằng chết.
Tiêu công tử chỉ vào Độc Hoàng, mê đắm nói:
- Ngân phiếu giả lấy ra từ trên người nàng ta, bổn công tử phải đem nàng ta theo, hỏi cho rõ.
Xoay người lại hét lớn với thị vệ:
- Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau bắt hai cô gái này lại cho ta.
Mấy chục tên thị vệ ỷ thế người đông, tất cả xông lên, chạy về phía Lý Nhạc Thanh và Độc Hoàng.
- Tiểu Cửu, ta sợ… Lý Nhạc Thanh nấp sau Tiểu Cửu, nắm chặt lấy cánh tay hắn, cơ thể mềm mại run lên.
Con mắt sáng lên nhắm lại, sợ bị đám người hung ác kia bắt đi.
Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.
ầm.
Rắc… Cắc… Trong phút chốc, tiếng kêu thê thảm, tiếng xương gãy vang lên, luẩn quẩn bên tai, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng kinh hô của dân chúng.
Sau ba tiếng hô, Trần Tiểu Cửu mở to mắt.
Trước mắt là một cảnh tưởng vô cùng bi thảm.
Ba mươi mấy thị vệ nằm trên mặt đất giống như một đám chó chết, ai cũng đứt gân, gãy cổ, miệng trào máu tươi, ngoài tiếng kêu khóc thê thảm còn chứng minh rằng bọn chúng vẫn còn sống, nhưng thấy khuôn mặt trắng bạch trộn với màu máu đỏ, còn thảm hơn nhiều so với người chết.