Bốn người Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng, Tuyết Tử đều là cao thủ số một!
Sức bốn người liên hợp lại, đủ khiến đất trời rung chuyển.
Đám võ sĩ này mặc dù lợi hại, những thân thể đó cũng là xương thịt, so với đám rối tử sĩ vừa rồi, nhìn chung càng dễ đối phó hơn một chút, bọn chúng dù sao cũng sợ chết.
Đao quang kiếm ảnh, vượt mọi chông gai, đám võ sĩ này, những võ sĩ ở gần đã bị giết chết rồi.
Tuyết Tử vội vàng kêu lên:
- Không cần giết chết bọn họ, một khi chết rồi, cũng sẽ bị Khôi Lỗi sư khống chế, lực công kích kia ngược lại càng mạnh hơn, chỉ nên đả thương bọn chúng thôi.
Một câu nhắc nhở tất cả mọi người tỉnh mộng!
Hoa Như Ngọc vốn muốn một đao chém đứt đầu võ sĩ, vội vàng điều chỉnh tư thế, tháo bỏ bớt lực trong tay, giữ cho tên võ sĩ kia chút hơi tàn.
Ma Vương hừ lạnh một tiếng, trong miệng phát ra câu chú ngữ cổ quái!
Hơn hai trăm võ sĩ quay người tháo chạy, không ngờ hợp thành một trận quái thế, mỗi người đồng thời xuất kích, mười chuôi loan đao, giống như một phen loan đao cùng đâm ngang ra.
Chiến đấu đột nhiên tăng gấp bội, áp lực bốn phía phút chốc tăng cao.
Độc Hoàng nhíu mi nói:
- Không cần sợ, nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn! Đám võ sĩ này đã uống nước suối chúng ta hạ độc, nhất định sẽ mệt mỏi, mọi người không cần kích động… Bốn người không thể giết chết đám võ sĩ này, nếu không, sẽ lâm vào cảnh chiến đấu càng gian nan hơn. Bọn họ phối hợp nhịp nhàng khăng khít, trong lúc nhất thời càng đấu sức cũng ngang nhau, rõ ràng đang chờ tới lúc đám võ sĩ lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Ha ha.. Ma trận đã xuất, còn muốn mạng sống? Đúng là si tâm vọng tưởng?
Trong tròng mắt lạnh lùng diễm lệ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ma Vương bắn ra ngàn tia sát ý:
- Muội muội, muội muội ngoan của ta, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, ngươi cùng đám người giúp ngươi, toàn bộ đều phải chết ở chỗ này, ha ha… Ả cười man dại nhưng tay vẫn rút loan đao, trên không trung vẽ ra một đường con đẹp đẽ, nhằm Hoa Như Ngọc chém tới.
Khí thế như cầu vồng.
Hoa Như Ngọc nâng đao đón lấy.
Rắc rắc!
Một âm thanh vang lên… Đao thép của Hoa Như Ngọc như vậy gãy làm đôi, may mắn thân pháp của nàng lanh lợi, nhẹ xoay vòng eo, loan đao của Ma Vương từ chóp mũi của Hoa Như Ngọc xẹt qua, vẫn dọa người ta toát một thân mồ hôi lạnh.
Ma Vương cười quái dị âm thanh vang hưởng trùng điệp:
- Ma đao vừa ra, ai dám tranh phong?
Phất tay lại xuất ra một đao quỷ dị, mang theo sát khí cùng thanh mang vô tận, hướng Hoa Như Ngọc chém tới.
Trần Tiểu Cửu đưa Hiên Viên kiếm chém ra, cùng đao của Ma Vương đón đầu.
Đao kiếm chạm nhau, giữa không trung ánh lửa tung bay!
Hiên Viên kiếm và ma đao sau va chạm vẫn hoàn hảo không hề tổn hại.
- Tốt, một thanh bảo kiếm… Ma Vương kêu lên tiếng kì quái, cùng Tiểu Cửu đứng lên.
Ả cùng đám võ sĩ kia ra nhập kỳ trận, đám người Hoa Như Ngọc lâm vào cảnh bị động xưa nay chưa từng có.
Y Đằng Tuyết Tử đã nhảy ra khỏi vòng tròn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Cầm cây đàn cổ đeo sau lưng trong tay, nhẹ nhàng gảy lên, từng nốt nhạc tiến vào hồn người kinh hãi, xuyên qua lòng đất rong chơi.
Rầm rầm… Từng nốt nhạc chân thực, qua lại một vòng, khiến đám võ sĩ hung hãn không sợ chết, lập tức như trúng tà ma, ý nghĩ giãn nở trở nên đần độn.
Ra tay cũng không giống nhau nhưng một đòn vừa rồi quả thực quá sắc bén rồi!
Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc cũng một trận đầu váng mắt hoa, Trần Tiểu Cửu vội kéo Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc. Sau khi ba người hòa cùng một thể, những bức bối trên người Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc lập tức trôi đi không còn dấu vết.
Lúc này, những võ sĩ kia sức chiến đấu bắt đầu giảm xuống.
Hoa Như Ngọc nhặt một thanh loan đao lên, tùy tay bổ ra, lập tức có năm sau tên võ sĩ bị chặt mất vai, bản thân bị trọng thương máu tươi chảy đầy đất, mất đi khả năng hành động.
Ma Vương cực sợ hãi, tuy rằng ả không sợ tiếng đàn của Tuyết Tử, nhưng đám võ sĩ này lại trúng chiêu khá nặng.
Ma Vương nhíu mi, không ngờ cũng vọt sang một bên, lấy ra một chiếc đàn dương cầm, đánh ra một khúc khó hiểu. Từng nốt nhạc uốn khúc được tấu lên, vừa vặn che lấp đi tiếng đàn của Tuyết Tử, những ảnh hưởng vào đám võ sĩ dần dần giảm xuống.
Trần Tiểu Cửu mày nhăn lại, mang theo Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc, ba người liên tục xuất ra sát chiêu, nhắm Ma Vương tấn công điên cuồng như phong ba bão táp.
Trong lúc nhất thời, khiến Ma Vương chân tay luống cuống.
Trần Tiểu Cửu một kiếm vung ra, Ma Vương nâng đao đón lấy, một kích muôn hoa lửa nở bung.
Hoa Như Ngọc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, một đao chém ra, Ma Vương tránh không kịp, đưa đàn dương cầm ra ngăn lại. Đao khí của Hoa Như Ngọc rất mạnh, đàn dương cầm làm bằng sắt bị chém thành hai đoạn.
Thừa cơ Trần Tiểu Cửu đánh ra một chưởng, vừa vặn đánh trúng bả vai Ma Vương.
- A, hự… Ma Vương trúng đòn kêu lên một tiếng trầm đục, thân lảo đảo, xoay người chạy trốn.
Tuyết Tử kiêu hãnh hừ giọng nói:
- Chạy đi đâu?
Nói rồi nàng nhún người, nhằm hướng Ma Vương chạy đuổi theo.
Trần Tiểu Cửu lắc mình cũng muốn đuổi theo, Hoa Như Ngọc ngăn hắn lại, nói:
- Ma Vương đã bị thương, một mình Tuyết Tử cũng đủ để chế phục ả ta. Hiện tại, giết đám Khôi Lỗi sư này vẫn là việc quan trọng hơn.
Trần Tiểu Cửu nghe xong cũng phân rõ nặng nhẹ, trong lòng đôi với thân thủ của mình hắn rất tin tưởng, một chưởng vừa rồi của mình, lực đạo rất lớn, Ma Vương nhất định bị thương không nhẹ… Cho dù Tuyết Tử một mình đuổi theo, cũng không gặp nguy hiểm gì.
Lúc này đám võ sĩ tuy rằng thần trí đã khôi phục,nhưng thân thể đã đến lúc mệt mỏi, cả người bủn rủn, dược tính của Độc Hoàng đã đến lúc phát huy tác dụng.
Trần Tiểu Cửu lưu lại Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng dọn sạch bọn chúng.
Thân mình nhún lên, cướp đường chạy ra ngoài hơn mười trượng, trước mặt đám Khôi Lỗi sư đang hoa chân múa tay vui sướng, hắn mỉm cười … Đám người giả thần giả quỷ đó, võ công cực kém, Trần Tiểu Cửu một kiếm chém ra, bốn năm đầu người rơi xuống, máu phụt lên, rồi ào ào chảy tràn mặt đất.
Đám Khôi Lỗi sư này hiểu ra sự lợi hại của hắn, tỏa ra bốn phía né tránh.
Trần Tiểu Cửu vận khí tốc độ như báo, chân đạp "yến song phi", chạy bên cạnh, hành động lưu loát, tốc độ cực nhanh, tựa như thời gian vụt qua.
Vút vút vút… Đám người đứng ngoài nhìn đao quang kiếm ảnh lóe ra thanh quang, nương theo đó từng cỗ máu nóng tuôn trào vút lên bầu trời, hơn năm mươi tên Khôi Lỗi sư, rốt cuộc bị Trần Tiểu Cửu tùy ý tru diệt.
Lúc này, cả người Trần Tiểu Cửu thẫm đãm máu tanh, trên mắt, trên mũi, trên miệng đều là màu đỏ của máu tanh, khiến vẻ bề ngoài anh tuấn của hắn trở nên vô cùng tàn baooj.
Hắn gắt một câu:
- Oa Khâu tặc tử, giết sạch các ngươi, ta mới buông tay!
Trần Tiểu Cửu nói với Hoa Như Ngọc:
- Ta đi trợ giúp Tuyết Tử, chuyện còn lại, các nàng cứ giải quyết!
Nói xong, cũng không đợi Hoa Như Ngọc đáp lời, hắn vội vàng rời đi.
Đám võ sĩ lộ rõ vẻ mệt mỏi, cả người vô lực, không còn sự vui sướng hăng hái như vừa rồi.
Hoa Như Ngọc tùy ý múa loan đao, tựa như cầm đao thái rau, bĩu môi, hầm hừ nói:
- Tiểu Cửu thối, Tuyết Tử chẳng lẽ còn quan trọng hơn ta sao? Hai người này, nhất định có gian tình!
Trong lúc Trần Tiểu Cửu và Ma Vương quyết đấu, Hỗ Tam Nương, La Đồng và hơn năm trăm huynh đệ thương chịu vong lớn nhất.
Bị gần hai trăm con rối tử sĩ tầng tầng lớp lớp vây quanh, sau đó lại bị đám cung thủ bắn tỉa loạn xạ. Chí ít có năm người bị thương, ba người bỏ mạng. Đó đã là con số thương vong rất nhỏ rồi.
Trên người La Đồng, Anh Mộc máu tươi ướt đẫm.
Nhất là Anh Mộc, mái đầu tóc đỏ, đón gió phấp phới, trên tay vì cứu trợ huynh đệ mà trúng một đao, vẫn ngoan cường tử chiến, quả nhiên vô cùng oai hùng.
Hỗ Tam Nương cả người là máu, trên khuôn mặt quyến rũ là một đôi mắt tỉnh táo mà thập phần điềm tĩnh.
Nàng dặn dò chính mình không cần sợ, kim xà trận này hiện tại chỉ mình mình hiểu, một khi mình trở nên bối rối, hơn năm trăm huynh đệ bỏ mạng ở đây, vạn kiếp không thể trở lại.
Đang trong lúc gian khó… Bỗng nhiên nàng nhìn thấy hơn hai trăm tên tử sĩ bao vây quanh mình, trong một khoảng khắc giết đi, cả đám biến thành một khối thi thể cứng gắc, một cước đá ra, bọn họ cũng tuyệt không nhúc nhích.
Hỗ Tam Nương rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng hiểu được, nhất định đám Trần Tiểu Cửu đã phá được Khôi Lỗi thuật này rồi.
Nàng nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời, mắt nhìn bốn phía một mảng phủ màu máu, thầm buồn bã nghĩ: cảm giác còn sống, thật tốt!
Bên ngoài kia hai trăm tên cung thủ, đang bắn tên ra cũng không nói gì, bọn chúng không hiểu tại sao đám rối tử sĩ, lá chắn phòng thủ bất tử, này trong chớp mắt vì sao lại sụp đổ?
Cung thủ khả năng phòng ngự thấp nhất, nếu phía trước không có bộ binh phòng hộ, cũng chỉ là một đám quân chờ chết!
Đám cung thủ này nhất thời bối rỗi, lại bất chấp tất cả ngừng bắn tên, cầm cung tiễn, vội vàng rút lui.
Hỗ Tam Nương chịu đủ bực bội rồi, sao có thể để bọn chúng có cơ hội chạy trốn chứ?
Nàng đi đầu dẫn theo binh sĩ, mang theo La Đồng, Anh Mộc phi thân lên ngựa. Cả đám như lang như hổ nhằm hướng đám cung thủ đánh tiếp… Khí thế chém giết gần như nghiêng về một bên!
Tiếng kêu rên liên tục cất lên, năm trăm huynh đệ leo lên mình ngựa, đuổi theo đám tiễn thủ, bọn họ một đao chém xuống, liền có người mất mạng. Hơn hai trăm tên cung thủ căn bản không có sức chống lại sức tàn sát của năm trăm tên cường đạo.
Trong một lát, toàn bộ đám cung thủ ủy khuất bỏ mình.
Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng xử lý xong đám thi thể và đám võ sĩ này liền thả mình từ trong hầm bay lên, hội hợp cùng một chỗ với Hỗ Tam Nương, chạy về doanh trướng chủ soái đánh tới.
Lúc này, đám tráng hán Hỗ gia trại sĩ khí dâng cao, quả thực là đội quân như lang như hổ, tuy rằng thương vong mất mười mấy người, lại càng khơi dậy hào khí cao vút trong lòng bọn họ.
Hoa Như Ngọc quơ cương đao, thẳng đến doanh trướng chủ soái mà tới, đám tráng hán sau lưng không ngừng ném ra mồi lửa, đem doanh trại đốt thành tro bụi. Hành động này khiến đám nhát gan đang ẩn trốn bên trong không thể không ra nghênh chiến.
Trong ánh lửa lượn lờ, Hoa Như Ngọc đã tiến tới doanh trướng của chủ soái!
Vẫn còn hơn năm trăm tên bộ binh nắm trường kích giơ lên, đầu nhọn hướng ra ngoài, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hoa Như Ngọc và đội quân năm trăm người.
Phía trước là những sợi dây thừng giăng ra chắn bước chân ngựa!
Hoa Như Ngọc vung đao thép lên, quát lớn:
- Chia ra ba đường, từ bên cạnh đánh lại.
Trường kích chuyên dùng để đối phó với chiến mã, đây là thói quen tốt của binh lính Đại Yến khi đối kháng với Đột Quyết, nhưng đây không biết những binh lính Đại Yến này, rốt cuộc từ đâu chạy tới!
Có trường kích đối kháng, chiến mã đương nhiên không thể từ trực diện mà đánh.
La Đồng, Hoa Như Ngọc, đem một đội quân, từ hai bên trái phải công kích vào, đánh du kích từ hai bên sẽ giảm được thương vong lớn cho chiến mã.
HƠn nữa tráng hán của Hỗ gia trại võ nghệ cao cường, không sợ trường kích, có thể nháy mắt giết chết đám "binh lính Đại Yến" kia!
Hỗ Tam Nương chỉ đội quân đánh chính diện, im lặng đứng nơi đó, mặc dù như hổ rình mồi, nhưng vẫn bất động.
Nàng đang chờ sau khi đám binh lính Đại Yến này, bị Hoa Như Ngọc, La Đồng từ hai bên cánh đánh úp lại, mới có thể mang theo đội quân đánh thẳng xuống, hình thành thế công kích ba mặt mạnh mẽ tấn công vào.
Quả nhiên!
Hoa Như Ngọc, La Đồng từ sườn tiến công, lập tức khiến đám lính Đại Yến này chân tay luống cuống.
Hoa Như Ngọc từ trái quét sang phải, La Đồng từ phải công kích sang trái!
Hai đội quân sau khi đổi hướng, lại quay đầu ngựa lại, một lần nữa từ hai bên tiếp tục tấn công.
Đám lính Đại Yến tâm thần không yên, vội vàng xoay mình, đem trường kích nhắm trái phải mà đánh, chính diện lại lộ ra một lỗ hổng cực lớn.
Hỗ Tam Nương chính là chờ cơ hội tốt này đây!
Phát ra hiệu lệnh, dẫn các huynh đệ chém đứt dây thừng chắn chân ngựa, cả đoàn quân mạnh mẽ xông vào. Trong lúc đội quân Đại Yến đang còn kinh hãi, bọn họ đã một đường giết vào, mở ra một con đường đầy máu.
Vô số binh lính bị thương, bị vùi nát dưới vó ngựa.
Trong đám quân Đại Yến, có một tên tướng lĩnh đứng cuối cùng.
Y nhìn khí thế của Hỗ Tam Nương không thể đỡ đang đánh tới, quay đầu ngựa, mặc cho đám binh lính đang chết dần, muốn tìm đường thoát thân.
Hỗ Tam Nương nhìn y chăm chăm, không khỏi nhận ra ý đồ đen tối. Trong nháy mắt, cũng rõ rang được lai lịch của đội quân này.
Nàng giục ngựa xông tới, quát lên đầy phẫn nộ:
- Lưu Nguyên Tể, ngươi chạy đâu!