Chương 746: Chương 748: Thuyết phục, đầu độc, ngụy trang!

Đôi mắt Tuyết Tử long lanh quyến rũ, nhu tình chân thành từ trong lòng Trần Tiểu Cửu lao ra.

Tuy rằng gió lạnh tập kích, thân mình mềm mại của nàng vẫn như cũ tràn đầy lửa nóng, khiến Tiểu Cửu không đành lòng buông ra, thật muốn cứ ôm nàng mãi như vậy.

Nhìn Tuyết Tử muốn bay ra ngoài, Trần Tiểu Cửu hé miệng vươn rộng, trên chiếc cổ nõn nà của nàng đặt lên một dấu đỏ thật bắt mắt!

Tuyết Tử nhún người, tiến về phía tên áo đen đang hốt hoảng chạy trốn.

Bảo kiếm đâm ra, tên hắc y chân bị đâm thủng, không còn sức mà chạy nữa.

Tuyết Tử giao lại tên hắc ý cho Tiểu Cửu, quyến rũ cười cười:

- Ngươi mang theo y đi, ta sợ bẩn… Tiểu Cửu không vội vã, giơ tay, muốn đem quần áo của những người này lột ra.

Tuyết Tử vội vàng che mắt, dậm chân xấu hổ sẵng giọng nói:

- Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì? Bọn họ cũng không phải nữ nhân… - Nàng không hiểu, quần áo này, cũng có chỗ để dùng… Trên mặt hắn nở nụ cười quỷ dị, đợi lột hết chỗ quần áo đó, hắn gói chặt đeo ở sau lưng, tay trái xách thêm tên hắc y, tay phải nắm bàn tay lạnh buốt của Tuyết Tử, cẩm nhận được gió lạnh gào rít, ra sức tiến về phía trước.

Khi Tiểu Cửu bắt kịp với cả đội quân, mới phát hiện đám người Hoa Như Ngọc, La Đồng đã trở vè.

Hỏi han một hồi, mới biết tất cả đám hắc y đã một mẻ lưới bắt gọn, hơn nữa đều mang về một người còn sống, giữ lại để tra hỏi tin tức nghi ngờ.

Tiểu Cửu, La Đồng, Hoa Như Ngọc, trong ba nhóm, chỉ có La Đồng tay không trở về, mà Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc hai đội, đều đem quần áo của đám hắc y lột sạch.

Từ điểm này, Tiểu Cửu không khỏi nảy sinh sự khâm phục đối với nàng.

Cô nàng này, lo trước khỏi họa, thật đúng là một vị chủ soái có tài.

Cả đám người cũng không trì hoãn, đem người còn sống chia ra thẩm vấn.

Sau một chút uy hiếp cùng dụ dỗ, ba tên đều khai báo những tin tức mình biết được. Đám người Tiểu Cửu lại hợp về một chỗ, mới phát hiện bọn chúng không nói dối.

Khẩu cung của bọn chúng đều ăn khớp với nhau.

Đến lúc này, bọn người Hoa Như Ngọc xác định một thông tin, thì ra tiểu Bạch công tử bị vây tại núi Phượng Hoàng cách đây một trăm dặm.

Mà dọc đường đi nhất định sẽ gặp một phiến rừng rậm!

Chỗ này nhất định là cánh rừng do đích thân Ma Vương đứng gác, bên cánh rừng còn có dòng suối nhỏ chảy xuôi.

Ma Vương có hơn năm trăm đệ tử phái Lưu Xuyên đi cùng, trong đó có người giỏi dùng trùng độc, có người võ công cao cường khát máu, còn có thuật sư tinh thông ma thuật.

Còn ba canh giờ, đến lúc người áo đen phải hướng Ma Vương báo tin… Cũng còn có năm trăm binh lính, giả dạng binh lính Đại Yến, theo sau Ma Vương gác tại những nơi quan trọng của rừng rậm.

Trần Tiểu Cửu đối với đám lính này, trong lòng cực kỳ thắc mắc!

Thường xuất hiện ở trong này, chỉ có Thiết Giáp doanh xem như là binh lính Đại Yến đích thực, mà binh lính Thiết Giáp doanh không hề tạo phản, vậy đám binh lính Đại Yến này rốt cuộc ở đâu ra?

Vấn đề này quả thật khó tưởng tượng nổi.

Hoa Như Ngọc vẻ mặt nghi ngờ, trên mặt ngọc xinh đẹp phủ một tầng sương lạnh.

Nàng tập hợp đám người Hỗ Tam Nương lại tính kế!

La Đồng nói:

- Sợ gì Ma Vương chứ? Chúng ta mạnh mẽ tấn công tới, nhất định có thể giành thắng lợi.

Hoa Như Ngọc lắc đầu nói:

- Không ổn, không ổn, bọn họ có cao thủ dùng độc, có Khôi Lỗi sư, còn có cao thủ võ công cao cường. Tấn công mạnh mẽ chúng ta nhất định sẽ thắng, nhưng tổn thất quá lớn, cũng không phải điều chúng ta có thể chịu được.

- Vậy phải làm thế nào mới được?

La Đồng vỗ mạnh đầu, không hiểu ra sao!

Xét cho cùng, La Đồng cũng chỉ là một mãnh tướng, không có tài cầm quân.

Hoa Như Ngọc hướng Hỗ Tam Nương hỏi ý kiến, Hỗ Tam Nương chỉ Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc cười nói:

- Lúc này có hai người các ngươi, đâu cần ta phải nói lung tung? Vẫn là xem thủ đoạn của hai người các ngươi đi.

Hoa Như Ngọc tự tin cười cười, hướng Trần Tiểu Cửu hỏi:

- Chàng nói thử một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ nửa ngày, mới cất tiếng:

- Cường công tuyệt đối không thể, chúng ta có chỗ thuận lợi, đó là lợi dụng dòng suối nhỏ để thi triển thủ đoạn.

- Nếu ta đoán không sai, dòng suối nhỏ này nhất định là nguồn nước uống của Ma Vương và đại quân!

Hắn mở to mắt, nhìn Độc Hoàng phong thái xinh đẹp như tiên nữ, quỷ dị nói:

- Chúng ta có thể hạ độc với dòng suối này, Độc Hoàng, tỷ có thể làm được không?

Độc Hoàng ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Dòng suối nước chảy quá lớn, kịch độc nhất định không thành.

- Nhưng chúng ta tùy ý phối ra chút thuốc, thả vào trong nước, một khi uống vào, sẽ bị đau bụng, đi ngoài, cả người vô lực… Sang ngày thứ hai cơ thể mới chuyển biến tốt lên, không biết cái này có hiệu quả hay không?

Trần Tiểu Cửu vỗ tay nói:

- Vậy là đủ. Hoa muội muội, nàng còn bổ sung gì không?

Hoa Như Ngọc lấy bộ đồ đen lấy từ trên người đám mật thám, thần thần bí bí nói:

- Còn có ba canh giờ, chính là lúc đám hắc y này hồi báo địch tình. Mà lúc đó, sắc trời đã tối đen một mảnh, chúng ta hoàn toàn có thể mượn cơ hội này, lao vào rừng rậm, đem Ma Vương cùng đám người này giết đến bất ngờ, nhất định thành công.

Trần Tiểu Cửu cảm thán nói:

- Kế hay! Kế hay!

Hoa Như Ngọc lại bảo:

- Chỉ là chúng ta mặc quần áo này vào, cũng không lọt qua mắt Ma Vương được, vậy phải làm sao?

Trần Tiểu Cửu cười ha hả, vẻ mặt thần bí nói:

- Việc này hoàn toàn không thành vấn đề!

Hắn chỉ vào ba tên tù binh còn sống, cười nói:

- Có ba tên này dẫn đường cho chúng ta, đám mật thám trong rừng, nhất định sẽ tin tưởng.

Hoa Như Ngọc vẻ mặt lạnh băng:

- Chàng ngốc sao? Ai biết ba tên này lúc ở trong rừng có đổi ý hay không? Bọn họ đều là kẻ liều mạng không sợ chết, nói không chừng phản lại chúng ta mất cả chì lẫn chài.

- Không thể! Không thể!

Trần Tiểu Cửu cười đầy tự tin, đem Tuyết Tử kéo đến, khẳng định chắc chắn:

- Có Tuyết Tử ở đây, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.

- Nàng ấy?

Hoa Như Ngọc đối với Tuyết Tử quả thực hết sức hoài nghi.

Giờ phút này, lại bảo Tuyết Tử dẫn các huynh đệ xông vào cửa, nói không chừng sẽ vấp phải mầm tai họa gì.

Trần Tiểu Cửu cất cao giọng nói:

- Khúc nhạc của Tuyết Tử có thể mê hoặc lòng người, có thể khiến ba tên kia thần trí hôn mê trở nên ngoan ngoãn nghe theo lời chúng ta, hơn nữa, còn có một chuyện tốt hơn nhiều.

- Đó chính là, Tuyết Tử và Ma Vương bình thường giống nhau như đúc, ngay cả đám đệ tử của Ma Vương cũng không nhận ra. Huống chi chúng ta lại đánh bất ngờ vào buổi tối.

- Nhưng… Hoa Như Ngọc nhìn nét mặt mềm mại của Tuyết Tử, trong lòng cũng biết chủ ý này của Tiểu Cửu thật mê người, nếu kế thành, đúng là đòn trí mạng đối với đám người của Ma Vương.

Không sợ gì cả, chỉ lo ngộ nhỡ…!

Một khi Tuyết Tử một lòng hai tim, âm thầm ẩn chứa tâm tư quỷ dị, toàn quân bị diệt, cũng là việc có khả năng… Tuyết Tử đương nhiên biết được phân vân trong lòng Hoa Như Ngọc, mặt lạnh nói với Tiểu Cửu:

- Tiểu Cửu, ngươi không biết ta là người thừa hay sao? Tự ngươi biết ta là được rồi, còn muốn ta phải lập công trạng gì nữa?

Trần Tiểu Cửu đưa mắt an ủi Tuyết Tử, an ủi cho tâm hồn bị thương tổn của nàng.

Lại kéo Hoa Như Ngọc sang một bên, thấp giọng nói:

- Ta chắc chắn trăm phần trăm, cam đoan Tuyết Tử một lòng một dạ với chúng ta.

Hoa Như Ngọc khinh thường nói:

- Chàng cũng bị nàng ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ta sao có thể tin lời chàng? Chàng xem trên cổ nàng ta còn dấu đỏ đó, ta cũng không tin, đây không phải do chàng làm.

Trần Tiểu Cửu mặt đỏ lên, lại ngoảnh cổ nhìn ngó xung quanh.

Hắn quay sang thuyết phục Hoa Như Ngọc:

- Kế sách này một khi thành công, hiệu quả rõ ràng, nàng nếu chưa yên tâm, ta sẽ từng giây từng phút ở bên cạnh Tuyết Tử là tốt rồi. Nếu thật Tuyết Tử có chút biến, ta tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.

Hoa Như Ngọc suy tính nửa ngày, mới nói:

- Chỉ hy vọng như thế!

Cuối cùng nàng cũng đồng ý với kế hoạch của hắn!

Những người này đều là người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Độc Hoàng mở một cái thùng trên xe ngựa, lấy ra một chút thuốc màu trắng, đem thuốc đó chia cho đám người Tiểu Cửu, Hỗ Tam Nương.

Sau đó bọn họ đổi lại trang phục của đám mật thám, nhìn ra cực kỳ giống bọn mật thám Uy quốc.

Hoa Như Ngọc dặn dò các huynh đệ đi trước.

Cuối cùng, bọn họ dừng lại ở bên cạnh cánh rừng.

Lúc này, sắc trời đã mờ mịt một mảnh, không khí cũng càng lúc càng thêm lạnh, tuyết trắng rơi phiêu phiêu nhẹ nhàng lướt qua!

Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, còn có Tuyết Tử và mười mấy người công phu thượng thừa, lặng lẽ không một tiếng động đi đến vìa rừng.

Tuy rằng lúc này trời đông giá rét, nhưng dòng suối bên đó nước vẫn chảy cuồn cuộn.

Thị lực của Trần Tiểu Cửu cực tốt, dù trong đêm tối, nhưng nhìn vào mảnh rừng phía xa kia, lại có một con đường nhỏ đi thông vào rừng rậm, hắn nghĩ trong rừng nhất định có cái động khác.

Độc Hoàng chọn một chỗ trên dòng suối, nước chảy khá ổn, lại dặn dò những huynh đệ khác, đem độc dược đó xuống, từ chỗ Độc Hoàng đứng cứ vậy trút xuống dòng nước.

Nhìn đám thuốc bột màu trắng chảy ào vào dòng suối nhỏ, trên mặt cả đám người lộ ra nụ cười tủm tỉm sung sướng!

Bọn họ lại ẩn mình vào những bụi cỏ.

Trần Tiểu Cửu nghe thấy xa xa có người đi ra múc nước, xem ra, đến giờ bọn chúng nấu cơm chiều rồi.

Thấy kế hoạch thành công, Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng nhìn nhau cười, rốt cuộc lại trở về trong đám binh sĩ.

Mọi người cùng tính toán thời gian.

Cũng biết thời khắc mấu chốt nhất, cũng sắp tới rồi… Trong những người này, Hắc Sơn bộ dạng cao lớn thô kệch, giống như Bản Điền đã chết dưới đao của Tuyết Tử.

Tuyết Tử đem bộ y phục của y cho Hắc Sơn mặc, từ xa nhìn lại, quả thật có vài phần giống với dáng người của Bản Điền.

Sau khi mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Trần Tiểu Cửu, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, La Đồng, Từ Hạt Tử, Hắc Sơn, còn có huynh đệ Anh Mộc, tổng cộng mười hai người áp giải ba tên tù binh thẳng tiến vào khu rừng trước mặt.

Việc lớn gần kề, trong lòng mỗi người đều có sự khẩn trương khác thường!

Một khi đi vào rồi, thế nào cũng gặp phải tình huống nguy hiểm vạn phần… Tiến vào trong rừng, khi đi được một dặm, Tuyết Tử nhẹ nhàng gảy lên vài khúc nhạc.

Tuyết Tử mặc dù đối thi triển ảo thuật đối với ba tên hắc y, nhưng mọi người vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, căng thẳng.

Trần Tiểu Cửu nắm lấy tay Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, lại dặn mọi người nắm tay nhau ở cùng một chỗ, lúc này mới bài trừ được sự nôn nóng phiền muộn dị thường trong lòng.

Một lát sau, Tuyết Tử đã thành công!

Ba tên hắc y mê man, ánh mắt vô hồn, hiển nhiên thần trí của bọn chúng đã không còn tỉnh táo.

Cuối cùng đoàn người cũng đi tới khu rừng trước mặt.

Hắc Sơn nghe tiếng đàn xong bộ dạng nặng nề, trong lòng thấp thỏm lo âu!

Trần Tiểu Cửu dặn dò:

- Không cần sợ hãi, hết thảy đã có Tuyết Tử.

Chính trong lúc khẩn cấp, lại nghe được cách đó hai mươi mét, có người cao giọng hô to:

- Đứng lại, phía trước người nào đang làm việc gì?

Giọng điệu hết sức cứng nhắc!

Hắc Sơn nặng nề thở ra một hơi, mới nén giọng, đáp lại:

- Loạn gọi cái gì? Ra làm việc đại sự! Phía trước phát hiện tình hình địch, muốn nhanh chóng cấp báo…