Trần Tiểu Cửu vừa hưng phấn, vừa thất vọng, đi suốt đêm tới Hỗ gia trại!
Lúc này, trong Hỗ gia trại bận rộn rối tung thành một mảnh.
Chung Bân nói nhất định giẫm đạp, đã phái người mang đến những vật tư lương thảo, áo bông, binh khí, còn đưa tới hơn hai trăm ngàn lượng bạc cướp được từ Thạch gia, sai huynh đệ Hỗ gia trại phân phát ra cho từng người một.
Không thể không nói, Chung Bân rất biết làm việc, bỏ ra chút ân tình này đã thuận nước giong thuyền.
Những người đàn ông của Hỗ gia trại vốn là cường đạo chiếm cứ thật nhiều, cũng từng chứng kiến các đại gia lớn mặt, sớm đã biết muốn dựa vào, một đám xoa tay, vô cùng hưng phấn.
Lại nhìn thấy Chung Bân mang bạc đến thu mua lòng người, trong lòng càng cảm thấy cầm tiền của người ta, phải thay người ta trừ họa.
Đường đường tri phủ cầu khẩn nhiều lần, vì thổ phỉ đưa tiền, điều này quả thật lần đầu tiên mới thấy, làm trộm cướp như vậy trong thiên hạ, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng vinh quang.
Hắc Sơn đang chỉ huy nhân mã vận chuyển lương thảo!
Trần Tiểu Cửu tới trước mặt gã, lén lút rỉ tai với gã một hồi.
Hắc Sơn hiểu ý, vội vàng đi sắp xếp.
Hoa Như Ngọc sẵng giọng:
- Chàng lại thần bí gì đó, lại làm chuyện xấu xa gì?
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Ta ngoại trừ oai môn tà đạo, còn có thể làm gì?
Hoa Như Ngọc không thèm để ý tới hắn, nhìn Chung Bân phái tới hơn một trăm dân binh bận rộn chuyển lương thảo, cũng biết những người này, sẽ theo mình áp giải lương thực.
Nhìn cảnh tượng bận rộn, trong lòng cảm khái nghìn vạn lần!
Nhớ ngày đó, khi mình mười tuổi, tận mắt nhìn thấy phụ thân ở trên giáo trường từng bận rộn như thế.
Hiện tại phụ thân trốn tận nước An Nam, sống chết không rõ, mà chính mình, cũng là thân phận sơn tặc, tái diễn lại con đường xưa của phụ thân, cảm giác này, vừa buồn thương vừa phẫn hận!
Trong đêm tối, Trần Tiểu Cửu từ phía sau tiến đến ôm lấy vòng eo của nàng.
Bởi vì Hoa Như Ngọc mắc tỏa tử giáp, Trần Tiểu Cửu ôm nàng vào lòng không phải một thân mềm mại kiều diễm, mà là một khối băng giá xuyên tim.
- Chàng kiềm chế chút đi, đây là quân doanh. Các huynh đệ đều nhìn đó.
Hoa Như Ngọc tuy rằng cũng muốn rúc vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, nhưng cũng biết, nữ nhi ngay trước mặt các huynh đệ thể hiện tình cảm, sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm trị quân của nàng.
Trần Tiểu Cửu không thuận theo ý nàng mà buông tha, ở bên tai thổi một ngụm khí, như có thâm ý nói:
- Hoa muội muội, ta biết vất vả cho nàng, biết phụ thân nàng đối với triều đình có ân, mà triều đình đối với phụ thân nàng lấy ơn báo oán, khiến trong lòng nàng nảy sinh oán khí. Giờ bắt nàng dẫn theo huynh đệ, tiến vào Mộ Bình đánh chiến, đây quả thực là bất công lớn đối với nàng.
Hoa Như Ngọc ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, sẵng giọng nói:
- Đều là miệng chàng nói với ta những điều này có lợi ích gì chứ? Ta đáp ứng chàng rồi, xuất binh chính là xuất binh, tuyệt sẽ không nuốt lời.
- Nàng còn không hiểu được dụng tâm lương khổ của ta!
Trần Tiểu Cửu vòng qua thân mình của Hoa Như Ngọc, nhìn thẳng vào khoảng không sâu thẳm trong đôi mắt của nàng, cười quỷ dị nói:
- Ta đây là chuẩn bị sửa lại án xử sai cho cha nàng, cũng là cha vợ của ta.
- Chàng có ý gì?
Hoa Như Ngọc nét mặt bừng sáng:
- Ta chưa hiểu rõ.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Nàng có biết những năm tháng loạn lạc, cán thương trong chính quyền thế nào không?
Nhìn Hoa Như Ngọc đôi mắt lấp lánh, Trần Tiểu Cửu hiểu được, Hoa Như Ngọc tuy rằng dũng mãnh, tuy rằng dày công tnhìn ôi luyện vận dụng các chiến thuật, nhưng nhìn xa trông rộng, không thể nghĩ được chu toàn như mình!
Trần Tiểu Cửu cười cười nói:
- Chúng ta lần này mặc dù có năm phần tâm tư, là muốn nghĩ cách giải cứu Bạch công tử, giải cứu Huyền Vũ doanh và năm trăm cung thủ, nhưng năm phần tâm tử khác, thì có phần trục lợi về mình.
- Hỗ gia trại lúc này tạm thời rời khỏi trận địa, kiêu ngạo đi tới biên thùy Mộ Bình, làm thật mạnh mẽ, nhất là thông qua lần này xóa sạch dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của Oa Khấu, lập nhiều công quân, khiến dân chúng Mộ Bình biết được mỹ danh Hoa Đại đương gia của nàng.
- Hơn nữa lần này nàng cứu tiểu Bạch công tử, ân tình này không thể nói là không lớn! Chiếu theo bản tính không tầm thường của anh ta, ta tin tưởng rằng chắc chắn, anh ta có thể khiến cho nàng dùng thân phận thủ lĩnh thổ phủ tiếp nhận soái kỳ Thiết Giáp doanh.
Hoa Như Ngọc dần dần hiểu được dụng tâm hiểm ác của Trần Tiểu Cửu, đôi mắt lạnh lùng diễm lệ vụt sáng, rất nhanh nắm chặt đôi tay của hắn, kỳ vọng nói:
- Thật sự có thể như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu xoa nhẹ chóp mũi của nàng, nói:
- Như thế nào không được? Chỉ cần tiểu Bạch công tử mạnh mẽ cứng rắn giới thiệu nàng, nàng tiếp quản Thiết Giáp doanh, càng tính là có một cây cột trụ vững mạnh, có được chỗ dựa vững chắc nổi trội.
- Giả sử sau này muốn rửa sạch oan khuất cho cha nàng, có được đội ngũ này, nhất định sẽ khiến cho đám người xấu không dám tùy tiện hành động, tiến có thể công, lui có thể thủ, cớ sao không tự nguyện mà làm chứ?
Hoa Như Ngọc nghe được những lời này liên tục gật đầu, ôm lấy ngực Trần Tiểu Cửu, giống như báo con rúc vào lòng hắn, cười cười:
- Tiểu Cửu, có chàng thật tốt.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, ghé vào tai Hoa Như Ngọc nói:
- Mau buông tay, các huynh đệ đều đã tới rồi.
Hoa Như Ngọc hoảng sợ, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy mười mấy đầu mục đều đứng xa hơn mười thước nhìn nàng, hiển nhiên bọn họ có việc muốn thỉnh giáo, nhưng lại không dám tùy tiện quấy rầy… Hoa Như Ngọc vụng trộm đánh cho hắn một quyền vào bụng, mới sửa sang lại trang phục chỉnh tề, làm rat ư thế hiên ngang, đi về phía các huynh đệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hắc Sơn, Từ Hạt Tử hướng Hoa Như Ngọc xin chỉ thị:
- Hết thảy mọi việc đều đã chuẩn bị đẩy đủ, xin Đại đương gia chỉ bảo.
- Tốt lắm!
Hoa Như Ngọc gật đầu, ngẩng đầu bước lên đài cao, đôi mắt sắc nhọn nhìn khắp các huynh đệ tài giỏi phía dưới, quét qua một lượt, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt lãnh diễm, khiến cho người ta trong lòng vừa có chút sợ hãi, vừa có sự trung thành phục tùng.
Hoa Như Ngọc cất cao giọng:
- Chúng ta là sơn tặc, chúng ta là thảo khấu, chúng ta là ác ôn trong lòng dân chúng, chúng là lưu manh trộm cướp không chuyện ác nào không làm, nhưng, ta muốn nói cùng các huynh đệ, ta vẫn là người Đại Yến, chúng ta vẫn là những người da vàng, mắt đen, uống nước Giang Nam, ăn lương thực Giang Nam, vĩnh viễn là người Đại Yến!
Lời vừa nói ra, đám đàn ông dưới đài châu đầu ghé tai, không biết sau đó Hoa Như Ngọc còn định nói gì…
Hoa Như Ngọc tiếp lời:
- Chúng ta có thể cướp người, cướp của, không điều ác nào không làm, bởi vì đây là địa bàn của chúng ta, là nhà của chúng ta… - Nhưng … nhưng đám Oa Khấu đáng chết đó dựa vào cái gì dám cướp đồ trên đất của chúng ta? Đến địa bàn của chúng ta giết người phóng hỏa? Cho dù có một ngàn một vạn lý do, vậy cũng không được.
Đám đàn ông nghe vậy, hai đầu lông mày gắt gao không khỏi nhíu chặt dựng đứng lên.
Hoa Như Ngọc lại phất cánh tay nói tiếp:
- Ta hiện tại hỏi mọi người một câu, Oa Khấu điên cuồng ngang ngược, Mộ Bình đã trở thành địa ngục nhân gian, chúng ta là người Đại Yến, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn đồng bào chịu đủ mọi giết chóc, chịu đủ mọi tàn phá mà thờ ơ sao? Các ngươi hãy thành thật trả lời ta.
Đám hán tử lòng đầy căm phẫn, giơ cao đao thép hét lớn:
- Giết Oa Khấu, giết sạch bọn chúng… Nghe những người đàn ông dưới đài bị mình động viên khiến bừng lên lửa giận cừu hận.
Từng trận thoải mái và tự hào chảy tới, Hoa Như Ngọc khoát tay nói:
- Ta mặc dù là Đại đương gia, những sẽ không ép buộc ai, ai không muốn theo ta đi Mộ Bình, hãy tới đây lĩnh năm ngàn lượng bạc, ta thả cho người đó đi.
Hoa Như Ngọc khoát tay chặn lại, một mâm hoa tuyết được đưa lên đài cao, dưới ánh trăng thanh u, tản ra từng luồng sáng lấp lóa.
Đám đàn ông lặng ngắt như tờ, nhìn từng thỏi bạc trắng sáng loáng, nhưng không một người nào bước ra khỏi hàng đến lấy.
Hoa Như Ngọc lại cất cao giọng nói:
- Thật không có huynh đệ nào rời đi sao?
Đám đàn ông âm thanh sấm sét, đồng thanh hô lớn:
- Không có! Không có! Không có… - Được, tốt lắm!
Hoa Như Ngọc khẽ động một tiếng, rút đao thép, trong đêm tối ánh đao sáng loáng, mặt lạnh nói:
- Nếu các huynh đệ đều có một tấm lòng son, nguyện ý cùng ta giết địch, vậy phải nghe theo quân lệnh của ta.
Ánh mắt âm lạnh của nàng, quét qua trước mặt mọi người, hét lớn:
- Quân lệnh Nhật sơn, từ lúc này, kẻ nát rượu, giết! Kẻ bỏ nhiệm vụ, giết! Kẻ sợ chết, giết! Kẻ quấy nhiễu dân chúng, giết!
Hoa Như Ngọc nói liên tục từ "giết", thực khiến mọi người một thân đổ mồ hôi lạnh.
Một đám nghiêng tai lắng nghe, sợ rằng nghe nhầm mệnh lệnh, mà đánh mất tính mạng một cách vô ích… Hoa Như Ngọc dặn dò xong những chuyện cần thiết, mới cao giọng nói:
- Các huynh đệ đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta rạng sáng mai tập hợp, xuất phát, nếu ai chậm trễ, đừng trách ta hạ đao vô tình.
Tướng lĩnh tản đi.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì đi tới, giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói:
- Hoa muội muội, nàng thật có vài phần phong thái Đại tướng quân, hổ phụ vô khuyển nữ, ngay cả ta trong lòng cũng sợ hãi rồi… - Phì… Chàng muốn sợ ta sao, mặt trời cũng mặt ở hướng tây rồi.
Hoa Như Ngọc hừ giận một tiếng, mới nói:
- Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai nếu đến muộn, ta cũng chém đầu chàng… Hoa Như Ngọc trở lại phòng, nghĩ ngày mai phải bắt đầu một đoạn thời gian gian nan, trong lòng có chút hưng phấn, máu sôi huyết trào, như thế nào cũng không ngủ được.
- Cộc cộc cộc… Cộc… Cộc… Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Hoa Như Ngọc nghe thấy, bỗng nhiên đỏ mặt. Đây là ám hiệu của nàng và Trần Tiểu Cửu, nàng sao có thể không hiểu được?
- Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, chàng tới làm gì?
Hoa Như Ngọc ngoài miệng oán trách, nhưng trong lòng có chút vui vẻ, vội xuống giường, mở cửa cho hắn.
Trần Tiểu Cửu vừa tiến vào, liền dùng chân đá đóng cửa lại, ôm lấy thân thể mềm mại của Hoa Như Ngọc, bắt đầu hôn loan, trong miệng còn không ngừng ba hoa nói:
- Đêm dài đằng đẵng, ta không lòng dạ nào ngủ được… - Nhẹ một chút, thiếp đau!
Hoa Như Ngọc cũng vừa khéo ngủ không được, bộ ngực sữa bị hắn chà đạp thành đủ mọi hình dạng, cảm giác tê dại như điện giật nảy lên trong lòng.
Tay liền ôm cổ Tiểu Cửu, nồng nhiệt đáp lại.
Đùi trắng nuột nâng lên, chen vào giữa đùi hắn đỡ lấy một mái lều mới mọc, đôi mắt mê man, đôi môi anh đào khẽ nhếch, sẵng giọng:
- Thiếp đang nghĩ chàng thật rất xấu.
- Chúng ta tâm đầu hợp ý mà!
Trần Tiểu Cửu bị chiếc đùi nõn nà của Hoa Như Ngọc không ngừng chà sát, hỏa tâm khó nhịn, chiếc lều phía dưới không ngừng nhô cao hơn, sự kiên nhẫn với nàng dường như không còn.
Hắn ôm nàng ngang ngược ném cả lên chiếc giường êm ái.
Hoa Như Ngọc kêu lên một tiếng, trên cơ thể, chiếc áo ngủ bằng gấm màu vàng nhạt để che thân mình tuột ra một mảnh, nàng cứ thế rơi vào chính chiếc giường êm ái của mình.
Mái tóc đen như mực che đi đôi mắt gợi tình như nước, giống như thẹn thùng tự oán, vừa muốn cự tuyệt lại vừa giống như mời chào!
Một bàn tay thon dài mềm mại vươn lên khiêu khích, hướng về ánh nhìn đỏ thẫm của Trần Tiểu Cửu, ngón tay mời gọi, khóe miệng mang theo nụ cười ma mị.
Đối mặt với Hoa muội muội tràn đầy dã tính, Trần Tiểu Cửu ngay cả kiên nhẫn cởi bỏ quần áo cũng không còn.
Hai tay hắn ra sức xé bỏ y phục, cả thân trống không, nhào tới một khối trắng ngần đang nằm trên giường tiếp tục cuộc chiến.
Từng luồng ánh trăng thanh u và tĩnh mịch vấn vít tiến vào.
Trên chiếc giường mềm mại, truyền đến từng trận rên rỉ uyển chuyển!
Một cặp đùi trắng như tuyết, quấn chặt lấy vòng eo lớn của Trần Tiểu Cửu, thúc giục hắn tiếp tục thám hiểm sâu hơn, sức lay động càng lúc càng thêm lợi hại…