Chương 737: Chương 739: Ba nữ nhân, một đài diễn!

Trần Tiểu Cửu nhìn Hoa Như Ngọc, Đan Nhi thần sắc kinh ngạc, nghĩ thầm: Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn rồi sao? Hai cô nàng này đều lạnh lùng diễm lệ như nhau, tính tình nóng nảy cũng giống nhau.

Không phải vì tranh đoạt phu quân mà đánh nhau đấy chứ?

Hắn tiến tới giảng hòa, cười hì hì nói:

- Hoa muội, ta giới thiệu với nàng một chút, đây là… Hoa Như Ngọc một cước đá vào mông Tiểu Cửu, đưa hắn bắn ra rất xa, ngoái đầu lại nhìn Đan Nhi, Song Nhi từ trên xuống dưới. Dáng người thanh lịch, cái miệng nhỏ xinh khẽ mở ra, cánh tay ngọc run rẩy, dịu dàng nói:

- Các ngươi là Lâm Đan Nhi, Lâm Song Nhi sao?

Đan Nhi, Song Nhi nhìn Hoa Như Ngọc, trên mặt tràn đầy kích động, ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vì cái gì lại khẩn trương.

Nghe Hoa Như Ngọc lập tức gọi ra tên của tỷ muội mình.

Đan Nhi hồi hộp nhìn chằm chằm Hoa Như Ngọc đôi mắt lạnh lùng diễm lệ, trong lòng dạt dào ước mong nói:

- Ngươi chính là Ngọc Nhi tỷ tỷ sao?

Hoa Như Ngọc nhíu chặt mi, giơ tay lên phía trước nghênh đón, kích động nói:

- Ta là Ngọc Nhi tỷ tỷ… - Thật sự là Ngọc Nhi tỷ tỷ!

Song Nhi vừa nghe, rốt cuộc không kiềm chế nổi vui sướng trong lòng, kéo tay Đan Nhi lên cùng nhào tới ôm chặt lấy Hoa Như Ngọc.

Song Nhi ôm cổ Hoa Như Ngọc, lau nước mắt, đau buồn bi thương nói;

- Ngọc Nhi tỷ, muội không nghĩ tới, đời này kiếp này chúng ta còn có thể gặp lại… Hoa Như Ngọc cũng ôm chầm lấy hai người, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má:

- Nhìn xem các ngươi xinh đẹp như hoa như ngọc, tỷ tỷ thật cao hứng, tỷ còn tưởng các ngươi đã… Ai! Đều là tỷ tỷ không tốt… Ba nữ nhân kiều mỵ, đứng trong đại sảnh ôm nhau thật chặt, vừa khóc vừa cười, khiến Trần Tiểu Cửu cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

Cố nhân gặp lại ư?

Tay bắt mặt mừng ư?

Cha của bọn họ, một từng là Thừa tướng, một từng là Đại tướng quân, nói không chừng lại có chút liên quan.

Cha có mối quan hệ, nữ nhân tự nhiên cũng có chút giao tình!

Trần Tiểu Cửu nhất thời nghĩ không thông, nhìn ba người dòng lệ chan hòa, thâm hình mềm mại ôm chặt lấy nhau, ánh mắt có chút thèm khát, thật muốn chui vào giữa bọn họ, cùng chen chúc với các nàng, cảm nhận chút sóng trào mãnh liệt của tam cô nương này mới thật sung sướng!

Trần Tiểu Cửu đang nhìn đến xuất thân, bên cạnh lại có một bàn tay nhỏ bé mềm mại vô lực, nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay của hắn.

Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn, đã thấy Y Đằng Tuyết Tử tỉnh lại.

Gương mặt yếu ớt, tái nhợt, nhìn mình cười dịu dàng, đôi mắt trong suốt hấp háy, mang theo vẻ đẹp yếu đuối, khiến lòng người không thể không thương tiếc.

- Tiểu Cửu, ngươi tới thăm ta sao? Ngồi xuống đây!

Y Đằng Tuyết Tử kéo hắn ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé liền rút về.

Con mắt đảo quanh, nhìn Hoa Như Ngọc, Đan Nhi, Song Nhi, trên mặt u buồn nói:

- Cảm giác gặp lại cố nhân thật tốt, nghĩ tới ta có nhà nhưng không thể trở về, còn nói gì đến gặp cố nhân?

Trần Tiểu Cửu cũng không né tránh nghi ngờ, quang minh chính đại nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, xem khí mạch, mới nói:

- Tốt hơn rồi, nhưng vẫn còn yếu, ta truyền cho nàng chút khí.

Hắn vận khởi tử vi đạo công, một cỗ khí tức âm hàn, từ cánh tay hắn truyền sang bàn tay thon mềm mại của Y Đằng Tuyết Tử, tiến vào trong cơ thể nàng.

Tuyết Tử hơi thở mong manh, suy nhược không chịu nổi!

Cảm nhận được luồng khí tức cực lạnh dũng mãnh truyền vào, cơ thể đột nhiên cũng linh hoạt hẳn lên.

Theo luồng khí thẩm thấu vào trong huyết mạch, toàn thân Tuyết Tử ngoại trừ lạnh như băng còn có một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác phấn chấn sảng khoái. Vẻ u buồn lúc này đã tiêu tan đi nhiều.

Tuyết Tử đôi mắt sóng sánh quyến rũ, dịu dàng đưa mắt hướng về phía Tiểu Cửu âu yếm nói:

- Tiểu Cửu, ta đã tốt hơn nhiều… Nhìn hắn trên trán vì vận công quá độ mà lóng lánh những giọt mồ hôi.

Tuyết Tử rút chiếc khăn tay, nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho hắn.

Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của nàng, mang theo nhu tình mật ý dành cho hắn. Hắn cũng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng làm nũng, nhất định không buông.

Y Đằng Tuyết Tử muốn thu tay về, Trần Tiểu Cửu trâng tráo nói:

- Tuyết Tử tỷ tỷ, cơ thể nàng đang hư nhược, ta nắm tay nàng để giúp nàng được ấm áp… - Hoa muội muội của ngươi đang nhìn đó! Ngươi lá gan cũng không nhỏ chút nào… Y Đằng Tuyết Tử đoán được tâm tư tham lam của hắn, rút tay mấy lần không rút được, đành mặc kệ cho hắn nắm lấy.

Cảm thụ từng luồng hơi ấm từ bàn tay lớn của hắn truyền tới, Y Đằng Tuyết Tử cũng hơi bối rối, trên khuôn mặt tái nhợt, hai gò má lại nở rộ từng đóa mây hồng kiều diễm, khiến lòng người chao đảo!

Hai người cùng dựa một chỗ, bốn mắt nhìn nhau, kín đáo đưa đẩy, những người bên cạnh không còn trong tầm mắt, cứ vậy xì xào nhỏ to không thôi.

Trần Tiểu Cửu đang tán gẫu vui vẻ, cảm nhận được bên tai có luồng gió mới, một đạo roi đánh úp tới.

Hắn vội vàng lắc mình, thần hồn nát thần tính, roi từ chóp mũi hắn lướt squa, mũi nhọn léo lên, đánh thẳng vào đệm, chăn đệm trả lời bằng một đường nứt toác, lộ ra những sợi bông trắng bóng.

Hắn dùng đầu gối nghĩ, cũng biết người ra roi này là ai.

Thầm nghĩ, Hoa muội muội ra tay cũng thật ngoan độc, sức mạnh mưu sát chồng thế này, thật đúng là khiến người ta toàn thân ớn lạnh.

Y Đằng Tuyết Tử nhìn Hoa Như Ngọc mặt trắng như tuyết, bất giác giải thích với nàng:

- Hoa đương gia, Tiểu Cửu chữa thương cho ta thôi, khoan hãy nói chuyện khác, nhưng công phu của hắn rất kỳ lạ, trong chốc lát, thần sắc của ta đã dễ chịu hơn rồi.

Trần Tiểu Cửu cũng ngượng ngùng cười nói:

- Đúng! Chữa thương, công phu của ta cũng tốt, Tuyết Tử tỷ tử thương thế đã tốt hơn nhiều chưa?

Y Đằng Tuyết Tử trong người có thương tích, Hoa Như Ngọc đương nhiên sẽ không so đo với nàng.

Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, trực diện nhìn thẳng vào Trần Tiểu Cửu, khinh thường nói:

- Công phu? Là công phu gì thế mà chăm sóc cho Tuyết Tử tỷ tỷ cả người được thư thái vậy? Chẳng lẽ là công phu trên giường sao?

- Phù!

Lời vừa nói ra, Đan Nhi, Song Nhi che mặt, ôm bụng cười lớn.

Y Đằng Tuyết Tử tức khắc sửng sốt, cái miệng nhỏ nhỏ màu phấn hồng há hốc nhìn đôi mắt diễm lệ lạnh lùng của nàng, không biết trả lời sao cho phải. Nghĩ nửa ngày trời, Tuyết Tử mới bình tĩnh trở lại, nói:

- Bản lĩnh này của Tiểu Cửu, không phải ai cũng biết qua, chỉ có Hoa đương gia thân thiết mới có thể khảo nghiệm qua, tốt hay không tốt, cũng chỉ có duy nhất Hoa đương gia biết, những người khác, có thể có được phúc khí tốt vậy sao?

Trong lời nói có cương có nhu, cũng để lộ ra sự yêu thích và ái mộ dánh cho Trần Tiểu Cửu.

Đồng thời cũng hướng Hoa Như Ngọc uyển chuyển nói rõ, mình với Trần Tiểu Cửu cũng chỉ là chút ái mộ nho nhỏ, chưa từng có điều gì vượt qua ranh giới lễ nghĩa, ngươi đi khắp nơi ghen tức, ở khắp nơi thể hiện uy phong cái gì?

Hoa Như Ngọc nghe vậy, một mảnh lạnh lùng diễm lệ đẩy đến tận cùng đáy mắt, ngụy trang ra một khuôn mặt tươi cười, hòa ái đi lên phía trước, nói:

- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ nghĩ gì vậy? Ha ha… Ta lần này đến, là mang theo thuốc đến đây, là thuốc do đích thân Độc Hoàng tự tắc sắc, thuốc trị bệnh, bồi bổ cơ thể. Có thể nói so với tử vi đạo công gì đó còn lợi hại hơn rất nhiều lần… Trần Tiểu Cửu cũng không còn cớ gì để nắm lấy bàn tay Y Đằng Tuyết Tử nữa.

Hắn ngượng ngùng cười nhìn Tuyết Tử sắp uống thuốc xong mới rời đi, tràn đầy nhu tình nói với nàng:

- Tuyết Tử, chúng ta ra ngoài trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không còn ai quấy rầy nàng nữa.

Tuyết Tử mỉm cười gật đầu, trong đôi mắt đang nhìn hắn, chan hòa sự dịu dàng âu yếm.

Hoa Như Ngọc rất tức giận, một cước đá vào mông hắn, đem hắn đá bay ra ngoài cửa.

Hoa Như Ngọc, Đan Nhi, Song Nhi và Y Đằng Tuyết Tử hàn huyên vài câu, mới rời khỏi căn phòng.

Trần Tiểu Cửu cùng Hoa Như Ngọc, Đan Nhi, Song Nhi ngồi bên cạnh bàn, nhìn ba mỹ nữ khí chất hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt đầy kinh ngạc nói:

- Ta thật không ngờ các nàng sớm đều đã là tỷ muội… Đan Nhi, Song Nhi không cảm nhận được ý trong lời của Trần Tiểu Cửu, cao hứng ôm lấy bả vai Hoa Như Ngọc, cười nói:

- Trời còn có mắt, rốt cuộc tỷ muội chúng ta cũng được gặp nhau… Hoa Như Ngọc lại hừ một tiếng. Trong lòng đang xoay vòng một câu nói "Không ngờ các nàng sớm đều đã là tỷ muội?" Ý đó chẳng phải nói, ngay cả trước kia không phải tỷ muội, thì hiện tại cũng sẽ là tỷ muội sao! Về phần tại sao làm tỷ muội, Hoa Như Ngọc có dùng ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.

Nàng mở to hai mắt, nhìn thẳng đôi mắt quỷ dị của Tiểu Cửu, dưới gầm bàn vươn chân, nhằm đầu gối của hắn hung hăng tung một cước.

- Ái, ối!!!

Trần Tiểu Cửu đâu có đề phòng, đau như khỉ đá, lập tức nhảy dựng lên.

Song Nhi vội vàng đứng dậy, kéo hắn lên quan tâm hỏi:

- Làm sao vậy, Cửu ca?

Trần Tiểu Cửu nhìn khuôn mặt diễm lệ lạnh lùng chan chứa oán trách, lời nói oán hận… cuối cùng không dám nói ra, đành nuốt vào bụng, ngượng ngùng cười nói:

- Không sao, vừa mới bị kiến cắn một chút, chuyện bé xé ra to rồi.

Đan Nhi cáu giận nói:

- Chẳng lẽ con kiến cắn ngươi đã thành tin? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Nàng dường như cảm giác được điều gì, đôi mắt đảo qua, hướng ánh nhìn về phía Hoa Như Ngọc.

Vừa đúng lúc ánh mắt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau!

Trong phút chốc, trong lòng đôi bên đều đã rõ ràng được chân tướng sự việc!

Trong lòng Hoa Như Ngọc cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không thể tổn thương đến tình nghĩa tỷ muội được.

Đan Nhi tuy rằng trong lòng đố kỵ, nhưng chỉ là chuyện nhỏ, trái phải phân rõ ràng, lại cũng biết mình bất kể càn quấy thế nào, cũng không thay đổi được bản tính dụ dỗ mỹ nữ của hắn.

Trần Tiểu Cửu ôm lấy đầu gối, nhìn giữa ba người đang tức giận, tuy rằng lạnh như băng, xấu hổ nhưng nhận ra không ai động chân động tay, trong lòng không khỏi vui sướng.

Ông trời a! May mắn bởi các nàng từng có chút giao tình, bằng không, vẫn khó có thể giảng hòa ngay lập tức cơn giận này của bọn họ được.

Tâm tư Trần Tiểu Cửu lung lay, tình cảnh xấu hổ như vậy nhất định phải phá vỡ, nếu không, nhất định sẽ ảnh hưởng lớn đến đoàn kết toàn cục.

Hắn nén chịu đau nhức, lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt hiếu kỳ nói:

- Hoa muội muội, ĐanNhi, Song Nhi, mau nói cho ta biết, sao các nàng lại quen nhau? Tại sao lại là tỷ muội tốt vậy? Ta giờ như lọt vào sương mù, thật cảm thấy rất hỗn loạn.

Song Nhi thấy Hoa Như Ngọc và Đan Nhi đều bày ra bộ mặt khó đăm đăm không nói lời nào, liền thật cẩn thận dịu dàng nói:

- Cửu ca, huynh biết đấy, phụ thân muội là Lâm Mạc Sầu, từng là Tể tướng đương triều, mà phụ thân của Ngọc Nhi tỷ tỷ Hoa Vô Ý chính là Đại tướng quân Bắc phạt.

- Hai người quan hệ vô cùng tốt, một văn một võ, cũng là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng! Chúng ta và Hoa Nhi tỷ tỷ từ nhỏ cũng quan hệ rất thân thiết, khi đó đầu còn buộc chỏm, cùng nhau vui đùa khắp nơi.

Song Nhi đảo mắt, nhìn Hoa Như Ngọc, nhớ lại nói:

- Ngọc Nhi tỷ tỷ từ nhỏ bướng bỉnh, giống như con trai, luôn dẫn theo muội và Đan Nhi tỷ tỷ trèo cây, móc tổ chim.

- Có một lần, vừa leo cây trộm trứng diều hâu, không ngờ rằng chim mẹ lại bay về, mổ trúng Ngọc Nhi tỷ tỷ! Tỷ ấy hoảng hốt, từ trên cây rớt luôn xuống đất.

Trần Tiểu Cửu cả kinh, vội hỏi:

- Vậy có bị thương không?

Hoa Như Ngọc hừ một tiếng lườm hắn, cười nói:

- Ta là ai chứ, sao có thể dễ dàng bị thương như thế?

Trong mắt nàng lộ ra vẻ đắc ý.

Đan Nhi vẫn ôm mặt nhìn dáng vẻ đắc ý của Hoa Như Ngọc, bỗng nhiên bật cười quỷ dị:

- Ngọc Nhi tỷ tỷ không có bị thương, tuy nhiên nhánh cây đã cào rách y phục của tỷ ấy, lộ ra một mảng mông rất lớn, sáng bóng… - Khụ… Trần Tiểu Cửu đập bàn, cười ngặt nghẽo…