Chương 72: Chương 72: Mèo học đòi hổ

Thân hình của Hàn Thái bị cú tát của Diệp Ngâm Phong phóng vào mặt lăn lội mấy vòng dưới đất, bùm một cái mà hoa mắt chóng mặt ngồi khự dưới đất, khóe miệng ứa máu ra, khiến mặt mũi của khiến càng dữ tợn hơn.

Lần này hắn bị một vố của Diệp Ngâm Phong đánh cho thảm hại, không hiểu tại sao nhìn một vị công tử thư sinh như vậy mà tính tình lại nóng nảy như thế, đối diện với cơn thịnh nộ của Diệp Ngâm Phong, trong lòng hắn cũng đã thấy hối hận vì những lời nói kích động vừa nãy của mình.

Hắn chỉ là một tên văn nhân giỏi khua môi múa méo xảo quyệt mà thôi, khi gặp phải những văn nhân nhìn có vẻ thư sinh mà hay dùng vũ lực thế này, hắn chỉ còn cách nhượng bộ không dám dây dưa.

Đúng là đuôi của con hổ dữ thì không nên sờ làm gì, bị một cút tát trời giáng như vậy, hắn tự rút ra một kết luận không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Thậm chí ngay cả chút phản kháng hắn cũng không thể tung ra nổi, rồi hắn ngoan ngoãn né vào một bên rồi tự mình trị thương.

Chung Việt nhìn hắn vẻ đồng tình, ai bảo hắn không biết gì đã to mồm cơ, những vị công tử ngồi đây cũng không khỏi giật mình, đúng là chỉ có Hàn Thái là có gan nói thẳng, đúng là chết vì cái mồm.

Còn Tôn Kiến về nguyên tắc thì cùng bè cánh với Hàn Thái, nhưng hắn lại rất coi thường hành động của Hàn Thái, hắn cười thầm trong bụng, theo hắn thì những loại sai lầm này là hậu quả của những kẻ ngu xuẩn.

Tôn Kiến với thân phận là Hàng Châu đệ nhị thiếu gia, cách đối nhân xử thế của hắn luôn có một pháp bảo có thể khắc địch chế thắng, trong đó, đâm đao sao lưng là thủ đoạn hắn hay dùng nhất. Trước mặt thì làm người, nhưng sau lưng thì lại là một con quỹ dữ, còn tên Hàn Thái lại là người chỉ thích hư danh, những kẻ văn nhân nào trước mặt mà khiến người khác ghét bỏ thì chỉ bị thời đại đào thải thôi.

Hắn lại nhìn tên ngụy đồng minh Hàn Thái bằng con mắt chán ghét, trong lòng đã có chủ ý rồi, loại người này, căn bản không đáng để mình lôi kéo.

Tuy Trần Băng rất ghét cái mồm thối của tên nhãi Hàn Thái, nhưng đối với những kẻ văn nhân hủ bại như hắn thì cũng thấy đáng thương, bởi vì rất nhiều chân tướng thực của rất nhiều chuyện hắn không thể nhìn thấu được, chỉ dựa vào biểu hiện mà đánh giá thôi.

Hắn chưa bao giờ cho rằng Hàn Thái làm là sai cả, với những loại đếm cái lọ so cái chai hám sắc này thì nhận thức của hắn cũng chỉ được như vậy thôi.

Đừng trông mong vào chim sẻ bao càng cao, bởi vì bay càng cao thì đó lại là lãnh đại của chim ưng mất rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những vị công tử ở đây, bao gồm bản thân hắn, ngoài Hàn Thái ra, đều có thể coi là phạm trù của chim ưng rồi, chỉ có điều cũng có sự phân hóa thấp cao mà thôi.

Trần Băng nhìn Hàn Thái với ánh mắt đồng cảm, thầm nghĩ, nếu con chim sẻ này biết địa vị và lãnh địa của mình, thì cũng có thể gặt hái được nhiều thành công đó chứ, nhưng chỉ sợ là...

Trần Băng lắc đầu, rồi lại nhìn vẻ mặt bình thản của Diệp Ngâm Phong, hắn biết rằng Diệp Ngâm Phong tức giận vì những câu nói của Hàn Thái.

Mèo học đòi hổ sao? Trần Băng mỉm cười, vị Diệp công tử này làm sao có thể là mèo học đòi hổ chứ, phải nói là Lăng Ba Vi Bộ mới đúng.

Diệp Ngâm Phong là người biết cách khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhìn vẻ mặt thì đã thấy khôi phục vẻ bình thản như lúc đầu rồi.

Tuy bình thường hắn có vẻ tao nhã, không hề so đo tính toán gì, nhưng với thân phận là quý công tử của Diệp Các Lão, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng rồi, thì làm sao không có tính khí coi thường kẻ khác chứ.

Còn tên nhãi Hàn Thái này lại không biết thân phận thực của hắn mà cứ bô bô cái mồm nên mới gặp họa như vậy.

Thế nào là mèo học đòi hổ? Dựa vào Diệp Ngâm Phong ta lẽ nào cần phải mèo học đòi hổ sao?

Diệp Ngâm Phong khẽ lắc đầu, quả thực hắn không thể hiểu nổi tại sao cái tên nhãi Hàn Thái này lại có cái đầu ngớ ngẩn như vậy.

Hắn sửa sang lại quần áo một chút, rồi mỉm cười vẻ thản nhiên hướng về Xuân Vũ cô nương nói:

- Xuân Vũ cô nương, không cần để ý hành động vừa rồi làm gì, vừa nãy chỉ là một màn kịch của kẻ điên tự biên tự diễn thôi, còn trò chơi thực sự bây giờ mới bắt đầu nè, mong cô nương đừng nương ta với ta nhé.

Diệp Ngâm Phong khống chế cảm xúc của mình rất tốt, mặc dù hiện tại trong lòng hắn vẫn thấy có gì khúc mắc, nhưng trải qua những khảo nghiệm gián tiếp của Trần Băng, thì hắn phải điều chỉnh bản thân trong trại thái tốt nhất mới được.

Xuân Vũ cô nương mỉm cười rồi khẽ hành lễ với hắn một cái, rồi bắt đầu đi nước cờ đầu tiên của mình, trong lòng cũng thầm nghĩ rằng, cái tên này cũng không phải đơn giản đâu.

Lôi đình và thản nhiên, hai cảm xúc cực đoan này sao Diệp Ngâm Phong có thể dung hòa một cách độc đáo như vậy được chứ?

Nàng lắc lắc đầu, nghĩ rằng những tâm cảnh của những loại nhân vật lớn này ai mà đoán được chứ, thôi cứ bình tĩnh mà đi những nước cờ của mình thôi, đừng có làm mất mặt tiếng tăm của tứ đại hoa đán là được.

Chung Việt thấy Diệp Ngâm Phong bắt đầu những hành trình gian khổ của mình, không khỏi lắc đầu thở dài, tên tiểu tử này không chỉ tự tìm con đường chết, lại còn lôi thêm cả mình vào con đường tử huyệt nữa chứ.

Nếu Diệp Ngâm Phong có thể công thành thành công, lại một lần nữa tạo ra một sự thần kỳ, vậy tới lượt hắn xuất trận, thì rốt cuộc hắn phải nhường hay không nhường đây? Nếu không nhường thì không công bằng lắm, nếu nhường thì mình thảm rồi, cho dù lựa chọn thế nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn chung một kết cục thôi, hắn lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ tới lúc mình lâm trận thì kiếm cái cớ nào để khỏi phải đấu nữa.

Trần Băng nhìn Diệp Ngâm Phong cảm thấy rất thú vị, bản thân nhường hai quân pháo đơn thuần chỉ là bị các nàng cho vào rọ, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, còn tên Diệp Ngâm Phong này lại chủ động chấp hai quân pháo, đây chẳng phải tự làm khó mình sao, như vậy thì không thể trách người khác được.

Hắn trải qua trận đối chiến vừa rồi, rất hiểu rõ bốn vị hoa đán kia tuy thân là nữ nhi nhưng sự lý giải trên bàn cờ thì lại rất mãnh liệt. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Nữ nhi thì thường lý giải bằng cảm tính, còn cờ tướng là một môn thể thao đòi hỏi có sự tính toán và chiến thuật, chỉ dựa vào cảm tính thì khó mà dành chiến thắng được.

Nhưng cảm tính về cờ tướng của bốn nàng này lại rất độc đáo, thi thoảng cũng ra những diệu chiêu cũng khiến Trần Băng phải tán thưởng, mặc dù những chiêu thức đó đều nằm trong dự liệu của hắn rồi.

Trên khuôn mặt Trần Băng lộ ra những nét cười ẩn ý, hắn không hề ngốc, hắn có thể thấy Diệp Ngâm Phong không hề có ác ý gì với hắn, thậm chí có thể chắc chắn mà đoán được, hắn có những quyết định thâm sâu như vậy là để chứng tỏ tài năng và tiếng tăm vốn có của hắn.

Cứ nghĩ tới đây Trần Băng lại thấy lạnh cả người, tên tiểu tử này không phải là những tên chơi vì sở thích mà có mục đích cả.

Trần Băng cũng chẳng có chút phản cảm nào với những lối suy nghĩ của Diệp Ngâm Phong, với ánh mắt của hắn, thì cũng có thể thấy được tên tiểu tử Diệp Ngâm Phong là người thông minh tuyệt đỉnh, còn có phong phạm của con cháu quyền quý, nếu có thể kết bằng hữu với những kẻ như Diệp Ngâm Phong, thì đó chính là phúc phận của hắn rồi, đồng thời đó cũng là phúc phận của Diệp Ngâm Phong.

Điều khiến Trần Băng càng thấy kỳ lạ là, nhất cử nhất động của Diệp Ngâm Phong lại hoàn toàn tương phản với vị bạch y công tử thần bí kia, một lạnh lùng một ôn hòa, mà hai người họ lại đồng thời đến từ kinh thành, hơn nữa là rất hứng thú với cờ tướng, hai nhân vật này không biết có mối liên hệ gì không nữa?