Phan Tường không ngờ Lý lão gia hồ đồ đến như vậy, vẫn còn có nó, có thể chuẩn xác đoán được người đứng sau không nghi ngờ gì chính là Trần Tiểu Cửu.
Gã không giấu diếm, nói rất tỉ mỉ:
- Việc này là do Trần Tiểu Cửu nghĩ ra, Lý lão gia, quyết đoán thế nào, tự ông phải nghĩ cho cẩn thận, với tính cách của Trần công tử, muốn lấy hết gia sản của ông, không có chút khó khăn nào.
- Trần Tiểu Cửu chỉ là không muốn để Thạch Đầu Trù kiêu ngạo, cũng vì nguyên nhân này, không muốn đuổi tận giết tuyệt ông, cho nên mới nghĩ ra biện pháp vẹn toàn này.
- Nếu ông không đồng ý, đồng nghĩa với việc ngân hàng Lý thị sẽ bị Thạch Đầu Trù làm cho sụp đổ! Tại hạ xin cáo từ.
Phan Tường cũng là một cao thủ đàm phán, hiểu rõ lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, quay ngược lại với tới điều thần bí.
Quả nhiên, khi Phan Tường sắp đi ra khỏi cửa, Lý lão gia liền gọi Phan Tường lại:
- Phan công tử, xin dừng bước! Lý mỗ muốn làm việc kinh doanh này.
Trên mặt Phan Tường lộ ra nụ cười đắc ý, nhanh chóng thảo một bản khế ước, dùng tất cả nhà cửa tài sản của Lý gia để thế chấp, do Phan gia, Phương gia, Chu gia, còn cả Trần Tiểu Cửu rút bạc ra, chu chuyển tiền tệ trong ngân hàng của Lý thị.
Phan Tường lấy ra khế ước, kiểm tra tỉ mỉ lại một lần, chắp tay nói:
- Lý lão gia, ông cứ chờ tin tốt lành của ta.
Rồi lắc mình đi khỏi.
Trước cửa ngân hàng, Thạch Đầu Trù dẫn theo một đám tiểu thương tới bức cung Vương Văn Nguyên.
Lúc này Vương Văn Nguyên đã biết được tin tức nội bộ, sẽ có một lượng bạc lớn nhanh chóng tới để cứu trợ, muốn mình bất luận thế nào cũng phải kiên trì tới cùng.
Thạch Đầu Trù bực bội thúc giục nói:
- Vương chưởng quỹ, ông làm sao vậy? Ông luôn mồm nói ngân hàng Lý thị có bạc, vậy sao không đổi bạc cho ta?
- Ông cũng không cần phải quan tâm ta dùng bạc làm gì? Thứ ta cần chỉ là bạc, ông mau lấy ra cho ta, bằng không, những đồng tiền mà các tiểu thương chúng ta đây vất vả bao năm mới kiếm được không phải sẽ trôi theo dòng nước hết sao?
Các tiểu thương kia vừa nghe thấy, liền nóng lòng như lửa đốt, vung tay hô đòi bạc, gần như sắp khóc ra thành tiếng.
Tôn Khoa cũng hù dọa Vương Văn Nguyên nói:
- Vương chưởng quỹ, nếu trong ngân hàng có bất cứ âm mưu gì, ông nhất định phải kịp thời nói ra, nếu ông dám giấu diếm bất cứ điều gì, Vương Văn Nguyên ông chỉ có việc ngồi tù, điều này, ông phải suy nghĩ cho kỹ.
Không thể không thừa nhận, Tôn Khoa với vẻ mặt lạnh lùng đe dọa của lão, lại vô cùng hữu hiệu.
Chỉ một câu nói đơn thuần, gần như đã khiến Vương Văn Nguyên sợ tới tè ra quần, suýt nữa giơ tay đầu hàng.
Chung Bân nhận thấy Vương Văn Nguyên có chút kinh sợ, vội an ủi:
- Vương chưởng quỹ, ông không cần sợ hãi, tình hình của Lý gia bổn phủ hiểu rõ, Lý gia vẫn là đại gia số một của Hàng Châu, sao có thể không có bạc chứ? Bổn phủ ta hiển nhiên biết rõ.
Vương Văn Nguyên vừa rồi còn thở hổn hển, xem ra Chung đại nhân là người của Lý gia! Như vậy mình còn có thể có chỗ dựa vững chắc.
Tôn Khoa lạnh lùng nói:
- Khẩu khí của Chung đại nhân thật lớn, sản nghiệp Lý gia là số một, gia tài bạc triệu, đó là chuyện đã qua, bây giờ nhà Lý gia chỉ có bốn bức tường, ai mà không biết chứ?
Chung Bân khinh thường liếc mắt nhìn Tôn Khoa một cái, cười nói:
- Taquên mất, họ hàng của Tôn đại nhân cũng là thương nhân, đương nhiên hiểu được sự sâu cạn trong đó! Tôn đại nhân ham thích việc này như thế, lẽ nào bên trong còn có ích lợi gì không nói được ra sao?
Tôn Khoa bị Chung Bân nói trúng tim đen, giật mình, vội nói:
- Đâu có chuyện đó chứ? Ta làm quan thanh liêm, trong sạch, đâu có thể làm ra những chuyên hạ lưu như vậy chứ?
- Ô? Vậy là bản phủ đa nghi rồi?
Chung Bân lại chỉ vào Tôn Kiến, nói với Tôn Khoa:
- Nếu Tôn đại nhân không thích buôn bán, vậy lệnh công tử vô quan vô chức, tới đây để bức cung, là chuyện gì chứ?
Tôn Khoa trừng mắt nhìn Tôn Kiến nói:
- Con tới đây làm gì? Còn không mau về nhà đi?
Tôn Kiến cũng biết mình bị Chung Bân nắm đằng chuôi, lạnh lùng nhìn Chung Bân một cái, lại nhỏ giọng dặn dò Thạch Đầu Trù mấy câu, mới mang vẻ mặt không hài lòng đi khỏi.
Trần Tiểu Cửu có chút không yên lòng, cũng vội vàng đi tới, chen vào đám đông.
Thấy Vương Văn Nguyên bị lăng mạ tới đỏ bừng mặt, liền kéo y sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Vương chưởng quỹ, ông là ngớ ngẩn vậy sao? Để các vị đây vây quanh sỉ nhục tới mức này?
Vương Văn Nguyên cũng không biết từ khi nào Trần Tiểu Cửu từ kẻ thù lại trở thành bằng hữu, lo lắng nói:
- Mọi người tới đổi bạc, ta không đổi cho mọi người , mọi người tự nhiên tranh cãi ầm ĩ lên.
- Ông ngốc thế.
Trần Tiểu Cửu cầm lấy cây quạt gõ vào đầu Vương Văn Nguyên một cái, khinh thường nói:
- Ngân hàng của ông không thể nào một tẹo bạc mà cũng không lấy ra được chứ?
- Theo ta tính, ba mươi vạn lượng là có thừa, ông đừng cất giấu nữa đi! Lấy ra cho các vị tiểu thương đây đổi bạc! Cọ xát một chút, cho dù mất nửa ngày , ba mươi vạn lượng bạc cũng không thể đổi xong? Như vậy không phải là giúp mọi người khỏi lo lắng sao?
- Gắng gượng một chút, buổi trưa, sẽ có một lượng bạc lớn đưa tới, nhét cho Thạch Đầu Trù kia, đánh thẳng vào sự kiêu ngạo của y, tất cả sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
- Được! Ta..Ta già rồi nên hồ đồ rồi! Ta đi ngay đây!
Vương Văn Nguyên đi vài bước, mới nghĩ tới Trần Tiểu Cửu mà thở dài một cái, sau đó vui vẻ đi ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu cũng chạy vào nhà sau chuyện trò vui vẻ với Chung Bân và Tào công công.
Tào công công thấy Trần Tiểu Cửu, còn tỏ ra thân thiết hơn nhìn thấy Thạch Đầu Trù, phải biết rằng, cả đời lão hạnh phúc, nhưng toàn bộ lại ký thác trên người Trần Tiểu Cửu, sao có thể có nửa phần chậm chễ?
Không ngờ lão cũng không để ý tới việc của Thạch Đầu Trù, giờ lão chỉ lo tới việc của Trần Tiểu Cửu thôi.
Chung Bân thấy dáng vẻ chuyện trò vui vẻ của Trần Tiểu Cửu, liền biết Trần Tiểu Cửu đã nghĩ ra cách hay, lòng dạ vốn không yên, giờ cuối cùng cũng đã trấn tĩnh lại.
Còn Tôn Khoa và Thạch Đầu Trù liếc nhìn nhau, cùng nhìn về phía Trần Tiểu Cửu, tỏ ý sầu lo vô cùng.
Thằng nhãi này, không có việc gì tốt cả.
Thạch Đầu Trù vội vàng đi vào giữa đám đông, tăng thêm sự hù dọa với Vương Văn Nguyên, Tôn Khoa cũng hung hăng tuyên bố, muốn mang theo người xông vào kho để kiểm tra bạc.
Vương Văn Nguyên biết được diệu kế của Tiểu Cửu, đã sớm chuẩn bị xong.
Lại dặn dò bọn quản ngân kho, bày ba mươi vạn lượng bạc ra, sau đó đứng trên quầy, cao giọng nói:
- Bây giờ đổi bạc, ưu tiên những người có dưới một nghìn lượng bạc trước.
Nhất thời, những tiểu thương nhân kia, vui mừng, len lên trước đám đông chật chội, tranh giành xếp thành một hàng dài, để lĩnh bạc.
Thạch Đầu Trù không khỏi khả nghi , thầm nghĩ ngân hàng Lý thị là sao nhỉ? Lẽ nào thật sự là côn trùng trăm chân, không thể chết được? Bên trong ngân hàng vẫn có không ít bạc sao?
Không!
Tuyệt không thể nào! Text được lấy tại http://truyenfull.vn Đây là Lý gia cố tình phô trương thanh thế, ý đồ lừa dối quan trên, ta không tin, đợi khi tới lượt ta, để xem Lý gia còn có thể lấy ra một trăm vạn lượng bạc không!
Quá trình đổi bạc Vương Văn Nguyên cố tình kéo dài.
Nhưng dù vậy, đổi tới canh ngọ, ba mươi vạn lượng bạc cũng chỉ còn sót lại ba vạn lượng, Vương Văn Nguyên cũng gấp tới độ lửa cháy tới chân.
Với tốc độ này, không tới nửa canh giờ nữa, mình cũng không còn bạc để đổi nữa.
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa ra sức tiến vào ngân hàng Lý thị.
Sau khi xe ngựa tới, dấu xe hằn trên mặt đất để lại rất rõ, khi Vương Văn Nguyên nhìn thấy trên cổ con ngựa cao to tất cả đều nóng hầm hập đổ mồ hôi, liền biết trong xe đựng bảo bối gì!
Trần Tiểu Cửu thấy cứu tinh đã đến, liền vội vào nội đường, rỉ tai hai câu với Vương Văn Nguyên, rồi sau đó đi ra, nháy mắt, nhìn Thạch Đầu Trù ngây ngô cười, cười tới mức Thạch Đầu Trù phải nổi da gà.
Vương Văn Nguyên có bạc, vô cùng mừng rỡ, nét mặt tỏa sáng, đảo qua một lượt mới thấy yên lòng.
Y lập tức dừng lại việc giao dịch với người nghèo, đứng trước quầy, nói với các thương nhân:
- Các vị thương gia, ta thật không hiểu, hôm nay các vị tự dưng sao lại như ong vỡ tổ ồ ạt chạy tới đây để đổi bạc thế?
- Nhưng, cho dù các vị có mục đích gì, bị kẻ nào xúi giục, Vương Văn Nguyên ta có thể bảo đảm với các vị, chỉ cần hôm nay các vị muốn đổi bạc, ta nhất định sẽ đổi cho các vị.
- Thạch công tử lấy ra tấm ngân phiếu một trăm vạn lượng, là đang khảo nhiệm vòng quay tiền tệ của ngân hàng Lý thị ta, được! Để xóa đi sự nghi ngờ của các vị, ta sẽ đổi bạc cho Thạch công tử trước, xin mọi người nhìn cho rõ.
Thạch Đầu Trù mới không tin lời của Vương Văn Nguyên, hừ nói:
- Nói rất hay, còn không mau đổi bạc cho ta đi.
Vương Văn Nguyên dặn dò người dưới đi lấy ngân phiếu của Thạch Đầu Trù, bảo họ kiểm tra một chút, phất tay, mấy chục tiểu nhị đi tới, một lúc sau, liền thấy từng rương phong hộp sắt, đặt trước mặt Thạch Đầu Trù.
Thấy bộ dạng kinh ngạc của Thạch Đầu Trù, Vương Văn Nguyên khinh thường nói:
- Thạch công tử, mời công tử kiểm tra, mỗi hòm một ngàn lượng, tổng cộng một trăm hòm, công tử xem đi.
Thạch Đầu Trù vẫn đang còn không tin lời của Vương Văn Nguyên, liền đi lên phía trước, mở toang hòm sắt ra.
Một lát sau, ánh sáng bạc lóe lên, các thỏi bạc được xếp ngay ngắn thành nhiều hàng lần lượt hiện ra trước mắt mọi người khiến cho những thương nhân tham lam kia chảy nước miếng, hận không thể xông lên vồ lấy, rồi chạy đi.
Thạch Đầu Trù chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được vàng thật vàng giả, y cũng không làm bộ, y không cam lòng mà mở từng hòm từng hòm kiểm tra, tất cả vàng đều là thật.
Thạch Đầu Trù lập tức choáng váng, điều này…điều này sao có thể chứ?
Y và Tôn Khoa liếc mắt nhìn nhau, không hiểu bên trong rút cuộc xảy ra chuyện gì, Thạch Đầu Trù thấy Trần Tiểu Cửu đứng một bên tán gẫu với Tào công công, trong lòng liền hận tới mức nghiến răng kèn kẹt.
Thạch Đầu Trù gần như có thể khẳng định, bên trong có một số việc, nhất định là do Trần Tiểu Cửu nhúng tay vào, còn về việc nhúng tay thế nào, y nhất thời lại nghĩ không ra.
Vương Văn Nguyên nhìn các thương gia, đúng lý hợp tình nói:
- Chư vị, còn ai muốn đổi bạc nữa, xin cứ lên đây ta lập tức đổi cho các vị, tuyệt không chần chừ.
Các thương nhân chỉ là một truyền mười, mười truyền trăm, bị cái tin đồn ngân hàng Lý thị không có tiền che mắt.
Còn lúc này bọn họ nhìn thấy những thỏi vàng sáng loáng biết bao nhiêu, trong nháy mắt, liền biết mình bị những tin đồn đó lừa gạt, trong lòng không khỏi thầm mắng.
Mẹ nó, ai hại bọn ta như vậy? Lời đồn hoặc chúng, làm hại chúng ta sợ bóng sợ gió thôi.
Kể từ đó, các thương nhân đã không còn tâm tình muốn đổi bạc gấp nữa, một đám ngơ ngác nhìn nhau, xì xào bàn tán, cũng đang nhìn người chỉ tiêu vĩ đại Thạch Đầu Trù.
Thạch Đầu Trù cũng có chỗ khó xử, nếu không làm khó Lý gia, những đồng bạc kia chuyển về nhà thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ để đó chờ kẻ trộm sao?
Thạch Đầu Trù thở dài trong lòng, trên mặt lại cười nói:
- Ai dà! Vừa rồi cần bạc có việc gấp, bây giờ à! Lại không cần dùng nữa rồi, cũng đành vậy thôi! Phiền Vương chưởng quỹ trả lại ngân phiếu cho ta, cất chỗ vàng này vào trong ngân kho đi, ngân phiếu này, ta không đổi nữa.
Vương Văn Nguyên theo lý liền không buông tha, từng chữ một nói:
- Thạch công tử, chỗ bạc này công tử đổi cũng phải đổi! không đổi cũng phải đổi! ngân hàng Lý thị chúng ta, không thiếu gì một trăm vạn lượng bạc của công tử.
Lời vừa nói ra, mọi người lại trở nên ồn ào.