Chu Bình và Vương Văn Nguyên giật mình, thầm nghĩ tên Phương Văn Sơn này thật là sư tử miệng rộng, sao có thể đưa ra một cái giá như thế này được chứ?
Nhưng họ không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng nhấn huyệt nhân trung của Lý lão gia, để Lý lão gia tỉnh lại.
Hai người bận trước bận sau, vừa thổi vừa đánh, cuối cùng cũng thấy Lý lão gia thở dài một cái.
Lại nghe Phương Văn Sơn cười nói với Lý lão gia:
- Lý lão gia, ta đưa ra giá hai mươi vạn lượng bạc, ông lại vui mừng tới bộ dạng này sao? Sớm biết thế này, ta chỉ đưa ra giá mười vạn lượng bạc là được rồi.
Lý lão gia kinh ngạc nhìn Phương Văn Sơn, trong lời nói cử chỉ của gã, lại không thấy bất cứ chỗ khả nghi nào.
Trong lòng lão không khỏi có chút kinh ngạc, dù sao Phương Văn Sơn này là một kẻ ngu dốt chẳng khác gì Lý Phách Thiên, không hiểu tình hình, mới trả giá lung tung như vậy.
Hay là tên tiểu tử này giả bộ hồ đồ, liên kết với Trần Tiểu Cửu, cố ý chọc giận ta?
Thằng nhãi này đóng kịch rất giống, không giống như là cố ý chịu sự điều khiển.
Lý lão gia đau lòng, trong lòng lão hiểu rất rõ, hai mươi căn nhà này của mình, bất luận là vị trí, trang hoàng hay là quy mô đều tốt hơn nhiều so với Chu gia.
Những căn nhà đó của Chu gia có thể đáng năm mươi vạn lượng bạc, vậy thì những căn nhà này của mình, phải đáng bảy mươi vạn lượng bạc.
Nhưng Phương Văn Sơn lại mở miệng nói hai mươi lượng, một thằng nhãi ranh như ngươi, mở miệng cái liền khiến ta bị lỗ mất năm mươi vạn lượng, ta thà để những thứ mục nát đó ở nhà, còn hơn là bán cho ngươi.
Lý lão gia thở hổn hển một lúc, mới bình tĩnh lại, nói:
- Phương công tử, nhà của ta tốt hơn của Chu gia rất nhiều, công tử trả Chu gia năm mươi lượng, sao lại chỉ trả ta có hai mươi lượng, điều này…..điều này thật không công bằng.
- Người làm ăn nói chuyện làm ăn, nói gì tới công bằng chứ?
Phương Văn Sơn xì một tiếng, giễu cợt nói:
- Có tiền khó mua, ta đồng ý! Ta cũng không yêu cầu ông bán nhà cho ta, ông và ta bàn bạc giá cả không thành, thì thôi không bán nữa là xong, đâu cần phải tức giận tới mức như vậy chứ?
- Nhưng….
Lý lão gia vểnh râu nói:
- Của ta tốt hơn của Chu gia.
- Thôi đi.
Phương Văn Sơn không kiên nhẫn xua tay, lắc đầu nói:
- Lý lão gia, ta đưa ra giá đó, không thêm một đồng nào, thích bán thì bán, không bán thì thôi.
Lý lão gia hừ lạnh một tiếng:
- Ta không bán.
Phương Văn Sơn cười, giơ ngón tay cái trắng nõn của mình lên, nói:
- Vậy xin Lý lão gia lập tức đổi bạc cho ta, ta đi mua nhà của Chu gia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Việc này….
Vừa nhắc tới điều này, Lý lão gia trống ngực không khỏi đập thình thịch, một đồng khó làm anh hùng hảo hán, năm mươi vạn lượng bạc này, mình thật không lấy ra được.
Lý lão gia sốt ruột trong lòng, không ngừng nháy mắt với Chu Bình.
Chu Bình hiểu ý, ho nhẹ một tiếng, cười nói:
- Phương công tử, giá này chúng ta bàn bạc lại! Ta rao giá trên trời, công tử đưa ra dưới đất, Lý gia ta kéo giá xuống một chút, Phương công tử lại nâng giá cao lên một tẹo, tốt xấu gì cũng có chút thành ý mới được.
- Hừ… lão già ông nói còn nghe xuôi tai chút.
Phương Văn Sơn lại ngồi xuống, phe phẩy cây quạt, nghĩ rất lâu, mới nói:
- Nếu đã như vậy, để thể hiện thành ý của ta, ta sẽ thêm một vạn lượng bạc nữa, tổng cộng là hai mươi mốt vạn lượng bạc, lần này đã đủ thành ý rồi chứ?
Lý lão gia tức tới mức chống nạng, trách mắng:
- Ngươi…ngươi khinh người quá đáng….
Nói xong, lại hôn mê bất tỉnh.
Phương Văn Sơn đứng lên, đầy căm phẫn nói:
- Được thôi, tình cảm các người cũng không bán cho ta, đơn thuần chỉ là đùa giỡn ta, ta…Phương Văn Sơn ta dễ ức hiếp vậy sao?
- Bây giờ ông bán cho ta bao nhiêu, ta cũng không mua nữa, lập tức đưa bạc trắng cho ta đi, ta quyết tâm đi mua nhà của Chu gia, thật lòng không chịu nổi sự bẩn tính của Lý gia các người rồi.
Đối mặt với sự trả đũa của Phương Văn Sơn, trong lòng Lý lão gia dường như chảy máu, ma ma thặng thặng rất lâu, cũng không nghĩ ra chủ ý gì tinh diệu, nhớ lại mình năm đó oai phong khắp Hàng Châu, mà hôm nay lại bị một tên tiểu tử ngu dốt ức hiếp về tới tận nhà.
Ông trời, ông đang đùa giỡn gì với ta vậy?
Phương Văn Sơn thấy Lý lão gia bất động, âm trầm cười nói:
- Có phải là ngân hàng Lý thị của các người không có bạc không? Chẳng lẽ ngân hàng của các người chỉ là một cái vỏ bọc thôi sao?
- Được! Đây không phải là việc nhỏ, việc kinh doanh của ngân hàng tư nhân đều chịu sự tiết chế của quan phủ, cái này ta đi tìm Chung đại nhân hỏi là rõ.
Phương Văn Sơn không nể tình, phất tay áo, định đi cáo trạng.
Chu Bình một tay ngăn Phương Văn Sơn lại, ngượng ngùng cười nói:
- Phương công tử bình tĩnh, Lý gia chúng ta thật thành tâm muốn bán nhà, công tử đợi một lát, đợi ta đả thông tư tưởng của lão gia, sẽ cho công tử một câu trả lời hài lòng.
Trong lòng Phương Văn Sơn cười thầm, trên mặt lạnh lùng nói:
- Nhanh lên, sao con người càng già, lại càng nhìn trước ngó sau như thế! Lề mề, không có chút chủ kiến, Ôi.., nổi danh thiên hạ, thật là khó phục! Rất có lý mà.
Lý lão gia suýt nữa bị Phương Văn Sơn chọc tức tới chết.
Chu Bình, Vương Văn Nguyên đưa Lý lão gia vào trong nội đường, Chu Bình nói ngay vào vấn đề:
- Lý lão gia, bây giờ đã tới thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ chờ một mình ông quyết đoán.
Thấy Lý lão gia tiều tụy tới tận cùng, Chu Bình ngụy trang bằng một vẻ mặt cực kỳ thành khẩn, chân thành nói:
- Bày ra trước mắt lão gia, chỉ có hai con đường, một là hai mươi vạn lượng bạc, đem ngôi nhà trị giá bảy mươi vạn lượng bạc bán cho Phương Văn Sơn, đành liều bị lỗ mất năm mươi vạn lượng bạc, liền giải được đại nạn trước mắt! Đây gọi là tráng sị tự cắt cổ tay.
- Một con đường khác, chính là gắng gượng, đem nguy cơ của ngân hàng phơi bày khắp thiên hạ! như vậy có lẽ là trong một thời gian ngắn, Lý gia sẽ tan thành tro bụi, đồng nghĩa với tự sát, không có một chút cơ hội mảy may hồi phục nguyên khí nào, quyết đoán thế nào, lão gia, ông phải thận trọng.
Lý lão gia nghe vậy, nước mắt liền chảy ra, lão giống như một con gà đầu mềm nhũn cúi xuống, đầy sự thất vọng, đầy vẻ thương tâm.
Trong lòng lão rất rõ, bất luận là lựa chọn nào, đều là lấy máu của mình.
Không ngờ ta một đời tung hoành trên thương trường, đến cuối đời lại rơi vào một kết cục thê thảm như vậy, lão hiểu rõ sai lầm của mình không phải là bây giờ mới phạm, cũng không phải vì bị tên Phương Văn Sơn ngu dốt này bức tử.
Mà là…mà là vì lão khư khư cố chấp đối địch với Trần Tiểu Cửu.
Lý lão gia cảm thấy toàn thân bất lực, nhất thời gần như không có cảm giác gì, lão nhắm nghiền mắt, yếu ớt khoát tay áo, nói:
- Chu chưởng quỹ, làm theo ý ông đi! Tráng sĩ tự cắt cổ tay.
- Lý lão gia anh minh!
Chu Bình ngoài miệng khen tặng, trong lòng lại thấy vui, cả người như phiêu phiêu.
Ông ta biết Lý lão gia chỉ cần ký tên trên bản khế ước, Lý gia cũng đã rơi vào thời khắc bại vong đếm ngược, còn sót lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, còn phải xem liệu Trần Tiểu Cửu có muốnđuổi tận giết tuyệt với Lý gia không.
Chu Bình nhanh chóng sửa khế ước, thấy ấn thủ của Lý lão gia đã đặt trên khế ước, Chu Bình giống như vừa đánh thắng một trận lớn, liền thở dài một hơi.
Ông ta mang bản khế ước tới trước mặt Phương Văn Sơn, thấy Phương Văn Sơn ấn thủ ấn lên trên, hai người nhìn nhau cười, trong lòng cùng nảy ra một thanh âm: Trần Tiểu Cửu, thật đúng là thần nhân.
Đợi Phương Văn Sơn đi rồi, Lý lão gia cũng không chống đỡ nỗi cơ thể suy yếu của mình, bùm một tiếng, lại ngã trên mặt đất.
Tuy Vương Văn Nguyên làm Lý lão gia tỉnh lại, nhưng nửa người dưới của Lý lão gia lạikhông đứng dậy được nữa, vì rất khéo là, trong lúc ngã trên ghế, bị va vào thành ghế và gẫy xương đùi.
Phương Văn Sơn đưa khế ước cho Trần Tiểu Cửu xem, trong lòng vẫn cảm thấy rất sảng khoái, trong lúc nói chuyện, liền tường thuật lại chi tiết những lời khẩu chiến vừa nãy với Lý lão gia, thuật lại một lần huy hoàng nhất cuộc đời của mình.
Trần Tiểu Cửu lại trả lại khế ước cho Phương Văn Sơn, cười nói:
- Có bản khế ước này, chức chưởng môn đời sau của Phương gia, không phải huynh thì còn có thể là ai khác được chứ, đây cũng là người bạn Tiểu Cửu tađây, giúp đỡ huynh một việc lớn Phương Văn Sơn đương nhiên hiểu rõ sự vĩ đại của việc này, nhưng trong mắt người ngoài, căn bản không hiểu được huyền cơ ẩn giấu bên trong đó, ít nhất trong mắt Phương gia, thần đàm phán tài nghệ đứng đầu Phương Văn Sơn này, được xưng tụng là nét bút thần.
Ngày thứ hai, mùa đông đã tới, ánh nắng chiếu rọi mấy ngày, cuối cùng cũng đã nghênh đón cái lạnh đầu đông, tuyết rơi, chỉ trong vòng một đêm, thành Hàng Châu đã phủ một lớp áo ngoài màu trắng tinh khiết.
Còn tin tức Lý lão gia bị tê liệt, cũng đã trôi đi nhanh tựa như tuyết rơi.
Tan đàn xẻ nghé, tai vạ từ đâu bay tới.
Sự sụp đổ của Lý lão gia, thể hiệncáikết của một đời phú hào, cũng đồng nghĩa là một thế hệ bá chủ mới đang nổi lên.
Chu Bình là âm hiểm nhất, sau khi hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Tiểu Cửu giao cho ông ta xong, liền mượn gió bẻ măng, mang theo cả sư phụ về thuốc nhuộm mà Lý lão gia tìm được từ kinh thành đi, giữ lại cho mình để sau này sử dụng.
Có Trần Tiểu Cửu, Chu Bình phải thu lại cái đuôi của mình, cam tâm tình nguyện làm một con chó trung thành cho hắn.
Trần Tiểu Cửu cũng yêu thích con chó trung thành như vậy, thương lượng với Trư Ngộ Năng một chút, lại hoạt động những cửa hàng vải đã đóng cửa của Chu gia, và giao lại cho Chu Bình quản lý.
Nhưng nguồn cung lại do Trư Ngộ Năng một tay điều khiển.
Chu Bình tương đương với một đại chưởng quỹ siêu cấp với mười cửa hàng vải, cũng coi như hài lòng với vinh quanh nho nhỏ của ông.
Lý lão gia tuy tê liệt, nhưng nghe thấy cái tin kinh ngạc này, mới hiểu "dụng tâm lương khổ" của Chu Bình, Lý lão gia tức tới chết đi sống lại, miệng sùi bọt mép.
Khi thần trí tỉnh táo lại, mới nghĩ Vương Khải Niên mới là người tận tâm và trung thành với mình nhất.
Trong Tửu Hương lầu, huynh đệ Phan thị, Chung Bân, Trư Ngộ Năng, Phương Văn Sơn, Vương Khải Niên, Chu Bình, Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Kỷ Tiểu Đường,Tuệ Nương tề tụ đông đủ.
Không biết tại sao, Y Đằng Tuyết Tử lại bị Đan Nhi kéo tới, hai người tay trong tay nói nói cười cười, xem ra, vô cùng thân mật.
Mọi người có nói có cười, giống như là mở một buổi tiệc ăn mừng.
Phan Tường uống một chén rượu, cười nói:
- Hiện giờ, Lý gia vẻn vẹn chỉ còn lại một cái cửa sổ của ngân hàng, chỉ cần vòng quay tiền tệ của ngân hàng bị co rút lại, cái tin trong ngân hàng không còn tiền được chứng thực! Lý gia kia chắc chắn chỉ có đi vào con đường diệt vong..
Phan Tường nhìn đôi mắt Trần Tiểu Cửu, từng từ từng chữ nói:
- Tiểu Cửu, chỉ cần một câu nói của huynh, ta lập tức lấy ra ngân phiếu năm mươi vạn lượng, nện vào quầy của ngân hàng Lý thị, để Lý gia hoàn toàn biến mất khỏi Hàng Châu.
Mọi người nghe vậy, hoan hô nhiệt liệt.
Trần Tiểu Cửu ngồi một bên, cười, lại không nói gì, mọi người cũng không biết Trần Tiểu Cửu rút cuộc nghĩ thế nào, nhất thời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn hắn.
Trần Tiểu Cửu đang định mở miệng nói gì đó, liền thấy một thiếu niên dáng vẻ đạo sĩ đi tới.
Không hề để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên khuôn mặt lạnh như băng của y không biểu lộ chút cảm xúc, ăn nói cẩn thận, một bức thư trong tay y bay nhẹ, giống như hoa tuyết, chậm rãi bay vào tay Trần Tiểu Cửu.
- Thư từ kinh thành.
Tuy đạo sĩ không mở lời, lại phát ra âm thanh rất vang, thân hình chớp nhoáng, liền bay ra khỏi cửa sổ, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò.
Tò mò với đạo sĩ này, tò mò với bức thư đó.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cũng không hiểu rõ, mở bức thư, lại thấy bên trên vẽ một bức tranh, một người đàn ông vừa lay bàn tính, vừa kể chuyện cho một cô gái nghe.
Bên dưới theo đó là hai câu thơ:
- Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy .
Chữ viết rất đẹp, còn có cả mùi hoa hồng thơm ngào ngạt.