Đan Nhi cũng biết lời nói thân thiết vừa rồi của mình dối trá biết bao Dù sao trước giờ mình cũng luôn có thái độ không mấy hòa nhã với Y Đằng Tuyết Tử, hơn nữa còn giơ cao dao mổ với nàng, bây giờ thay đổi thái độ vô cùng thân thiết giống như nàng cùng Y Đằng Tuyết Tử vốn là hai tỷ muội tốt, sao không khiến nàng ta kinh ngạc trong lòng chứ?
Thấy đôi mắt sáng lóe, và vẻ mặt bỡn cợt của Tuyết Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Nhi đỏ ửng lên, làn da trắng mịn cũng đỏ, trong đầu lại thấy hoảng hốt, dường như bị đôi mắt biết nói kia của Tuyết Tử làm cho ngây người.
Trong những người này, chi có Song Nhi là hiểu được sự quẫn bách của Đan Nhi, nàng cũng biết sở dĩ Đan Nhi khó chịu như vậy là vì nguyên do tranh chồng với mình! Nàng không giúp cho Đan Nhi, thì còn có lương tâm sao?
Song Nhi cười kéo cánh tay của Y Đằng Tuyết Tử, dịu dàng nói:
- Tuyết Tử tỷ, tỷ mau ngồi xuống đi, tỷ của muội yêu quý nhất là tỷ đấy, trước mặt muội thường xuyên khen tỷ võ công cao cường, lại biết đánh đàn, thật là một người phụ nữ như nước.
- Thật sao? Song Nhi, muội không được nói dối đâu.
Tuyết Tử bị Song Nhi dịu dàng kéo lại, thấy đôi mắt dịu dàng của nàng, trong lòng rất thích, không muốn từ chối.
Song Nhi dịu dàng cười nói:
- Tỷ thấy Song Nhi giống người hay nói dối không? Tỷ tỷ rất thích luyện võ, nên vô cùng khâm phục võ công của Tuyết Tử tỷ, thường nói với muội là muốn luận bàn võ công với tỷ, giao lưu, hôm nay vừa xinh có cơ hội, sao có thể bỏ lỡ chứ.
Ngoái đầu nhìn Đan Nhi, ánh mắt thì thầm nói:
- Phải không, tỷ? Tối qua không phải tỷ nói với muội như vậy sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào của Đan Nhi, trước mắt biết bao giai nhân, đành phải đâm lao thì phải theo lao, không kiên trì, cười nói với Tuyết Tử:
- Tuyết Tử tỷ, ở lại đi! Lát nữa nếu rảnh, chúng ta sẽ luận bàn võ công, được không?
Thấy dáng vẻ xấu hổ của Đan Nhi Tuyết Tử rộng lượng lên rất nhiều, kéo tay Đan Nhi, ôn hòa xoa xoa vài cái, một từ hai ý nói:
- Chỉ cần Đan Nhi quý tỷ, tỷ sao có thể phụ long chứ? Chúng ta là một đôi tỷ muội tốt mà.
Đan Nhi nghe vậy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bị Tuyết Tử xoa mấy cái như vậy, ngược lại không thấy được cảm giác oán ghét con hồ ly luôn đi mê hoặc long người này ở đâu? Lúc này, không ngờ lại cảm thấy nàng ta giống như là một đại tỷ ôn hòa.
Song Nhi tươi như hoa, vỗ tay nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn - Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ đồng ý rồi? Vậy thì thật tốt, còn không mau ngồi xuống đi?
Tuyết Tử bị Đan Nhi, Song Nhi một trái môt phải, cho dù có muốn chạy, cũng không rút thân ra được.
Mặt nàng nhướng lên, lại hấp dẫn đôi mắt Trần Tiểu Cửu, đầy thâm ý nói với Đan Nhi và Song Nhi:
- Tỷ tuy muốn ở lại, chỉ e có người không muốn.
Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội thấy đôi mắt đẹp tuyệt vời đang phiêu qua người Trần Tiểu Cửu, liền hiểu ý của Tuyết Tử, các nàng cũng không nói ra, đều bỡn cợt nhìn Trần Tiểu Cửu, xem hắn định xử trí thế nào?
Lần đầu tiên Trần tiểu Cửu cảm thấy quẫn bách như vậy, khi mình đơn độc triền miên cùng một "bà vợ" dịu dàng, lại không có sự uy áp thành toàn như ngày hôm nay.
Hắn cũng không ngờ những mỹ nhân này sẽ đánh thành một sợi dây như đất thế này, muốn cột chặt cổ hắn, bước theo các nàng.
Hừ…Vậy thì không được!
Trần Tiểu Cửu ta phải lấy ra chút khí phách chứ.
Bây giờ bị các nàng chèn ép, vậy thì đợi sau này Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hoa muội muội, Hạnh Nhi về, thì chẳng phải sẽ loạn sao?
Trần Tiểu Cửu không để ý tới ánh mắt nóng bỏng của các mỹ nhân, u oán nhìn Y Đằng Tuyết Tử, hừ nói:
- Đến đều đến rồi, còn đi gì nữa? một người cổ quái như nàng, được, muốn làm con thiêu thân à, hôm nay ta còn có việc cầu nàng, nếu nàng đi, hôm nay ta tới Cẩm Tú đình là vô ích à.
Nghe Trần Tiểu Cửu nói như vậy, Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương cùng chung mối thù hừ lên thành tiếng, Tiểu Đường muội muội tuy không dám cãi, lại cũng không tạo ra tiếng động gì.
Y Đằng Tuyết Tử vui mừng tới tận xương tủy, trong đôi mắt quyến rũ thẹn thùng cuộn sóng.
Nàng mới không để ý tới sự u oán trong mắt các cô gái, kéo Đan Nhi và Song Nhi ngồi xuống, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Có việc gì cần ta giúp vậy? Chắc không phải là muốn ta đánh đàn đấy chứ?
Trần Tiểu Cửu bảo mọi người ngồi xuống, mới nhẹ nhàng nói:
- Mọi người đều là người nhà, cũng không cần khách sáo, không cần dông dài, mọi người nhất định phải giúp! Đương nhiên, lần này nếu giúp Mỵ Nhi vượt qua cửa ải này, mọi người đều không được qua loa tắc trách, đừng để ta tức giận! Nửa năm sẽ không than thiết với các nàng.
- Thân thiết.
Hừ… Thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nghe thấy những hư thanh có vẻ khinh thường, Trần Tiểu Cửu cũng không cảm thấy e lệ.
Hắn cười, lấy ra tờ giấy vừa vẽ ba đường cong ra, đặt trước mặt mọi người, cười nói:
- Các nàng đều là những người thông minh, có thể nhìn ra ta vẽ gì không?
Mọi người đều vây quanh nhìn, ríu ra ríu rít thảo luận với nhau, cũng không hiểu rõ ý mà Trần Tiểu Cửu muốn biểu đạt là gì.
Trần Tiểu Cửu thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, mới cười một cái, trước mặt mọi người liền cầm bút phác thảo, Tuyết Tử, Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Đan Nhi, Song Nhi, Tiểu Đường muội muội đều chau mày nhìn theo nét vẽ của hắn.
Chỉ thấy Trần Tiểu Cửu hạ bút như có thần, vài nét ít ỏi, không ngờ lại vẽ ra một cặp mông của một cô gái vô cùng dịu dàng, hơn nữa ba đường cong này vừa đủ để che đi chỗ xấu hổ nhất của một người phụ nữ, lộ ra một bộ mông tròn trịa.
Các cô gái vô cùng ngượng ngùng, đâu nghĩ Trần Tiểu Cửu lai hạ lưu như vậy?
Đan Nhi và Tuyết Tử là xấu hổ nhất, ở đây những người khác đều có thể tự xưng là phu nhân tương lai của Trần Tiểu Cửu, chỉ có hai nàng là không phải. Một người là tình nhân ngầm, không có danh phận công khai, một người là hồng nhan tri kỷ, chỉ có quan hệ bằng hữu với Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, lại thấy Trần Tiểu Cửu vẽ ra cặp mông mê người như vậy trước mặt hai nàng, thì xấu hổ biết bao?
Đôi mắt Tuyết Tử đỏ lên, thân hình nóng bỏng, đôi mắt quyến rũ nhìn Trần Tiểu Cửu.
Thầm nghĩ Tiểu Cửu sao lại to gan như vậy? Thấy cặp mông trong tranh đó không khác mấy với mình, không phải là Trần Tiểu Cửu ẩn dụ biểu lộ cõi lòng với mình chứ?
Đan Nhi hung hăng nhìn Trần Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Tiểu Cửu thối, ngươi làm tro gì vậy? Vẽ một cặp mông của mỹ nhân, cho ta xem làm gì? Còn dùng ba đường cong che đi, thật mất mặt, có gì khác biệt chứ?
Quay người kéo tay tuyết Tử, sẵng giọng;
- Tuyết Tử tỷ tỷ, chúng ta đi, không cần ngốc nghếch ở đây với tên hạ lưu này tâm trạng đang tốt, cũng có thể bị hắn làm tức chết.
- Đừng! Đừng đi.
Trần Tiểu Cửu vội kéo Tuyết Tử và Đan Nhi lại, ngồi xuống, nhìn mọi người một lượt, thấy các nàng mặt đều đỏ ửng, rất hấp dẫn, rất ngượng ngùng, trong lòng thấy ngứa ngáy khó chịu.
Nhưng bây giờ lại không phải lúc tương tư, Tiểu Cửu khụ một tiếng, hạ giọng:
- Các nàng đừng nghĩ sai lệch,tư tưởng trong sang chút đi, đây là ta lo lắng hết lòng, khổ sở suy nghĩ, đưa ra sản phẩm mới, đặt một cái tên thật kêu: - quần chữ T.
- Quần chữ T?
Mọi người nhìn thoáng qua, đỏ mặt, che miệng cười, cảm thấy bức họa chiếc quần chữ T này mới chuẩn xác làm sao.
Trần Tiểu Cửu giơ bức họa trước người Mỵ Nhi và Tuệ Nương, có thâm ý nói:
- Mỵ Nhi, Tuệ Nương, các nàng một người là người kinh doanh vải vóc, một người là thợ may cao minh, hẳn có thể nhìn ra hàm nghĩa sâu xa trong bức họa này?
Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương bắt đầu cũng chỉ coi như là trần Tiểu Cửu đang đùa giỡn mình, nhưng thấy ba đường cong trên mông lại tạo thành một chiếc quần chữ T, hai người ngơ ngác nhìn nhau, ngoài hai má nóng lên, thì cũng ý thức được thương cơ ẩn chứa bên trong rồi.
Trần Tiểu Củ nhìn ra sự nghi hoặc trên mặt mọi người, êm tai nói:
- Sự gợi cảm, sự quyến rũ của quần chữ T tuy đơn nhỏ, lại che khuất được những chỗ mẫn cảm của phụ nữ! Từng chút che đi sự xấu hổ , rất hấp dẫn, lại có tính mê lực của phụ nữ biết bao, cũng không cần giải thích nhiều chứ?
Trong số mọi người, ngoài Y Đằng Tuyết Tử, nhưng người còn lại đều đã bị Trần Tiểu Cửu độc chiếm.
Tuy thấy quần chữ T kia rất hư cấu, cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Trần Tiểu Cửu không phải người ngoài, những việc sờ soạng, hôn môi đều đã làm vô số lần, còn để ý tới sự khiêu khích của ba đường cong kia sao?
Y Đằng Tuyết Tử và Trần Tiểu Cửu tuy có chút mờ ám, nhưng đừng quên rằng, Tuyết Tử tiểu thư là cô gái từ đảo quốc tới, tiếp nhận tốc độ mới mẻ của sự vật, sẽ nhanh hơn các cô nàng này mấy lần.
Nàng vô cùng mong đợi nhìn chằm chằm vào chiếc quần chữ T, dường như đang nghĩ nếu mình mặc chiếc quần chữ T này vào thì sẽ thu hút người biết bao?
Chu Mỵ Nhi là thương nhân, chỉ nhìn một lúc, nghĩ một hồi, liền đoán ra được thương cơ bên trong.
Chiếc quần chữ T này nếu kinh doanh tốt, chỉ cần đầu tư một cửa hàng, nhất định có thể trở thành một làn sóng, trở thành đề tài say sưa của nam nữ trong thành Hàng Châu.
Hai mắt Tuệ Nương vụt sáng, cũng nhìn ra môn đạo trong đó, bản tính nàng thường tự vệ, thích những thứ có tính chất đặc biệt, có kỳ tâm mãnh liệt, những điểm đặc biệt này cũng khiến Tuệ Nương trở thành một thợ may có năng lực và sự sáng tạo mới.
Nàng cầm bức họa lên nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, khi ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt lóe lên sự sùng bái:
Tiểu Cửu, ý tưởng mới mẻ độc đáo như vậy, sao ngươi có thể nghĩ ra chứ? Nếu ngươi là một thợ may, nhất định sẽ là người lợi hại nhất, duy nhất trên đời này.
Trần Tiểu Cửu không muốn phủ nhận, cũng không có ý thừa nhận, chỉ là đắc ý nhìn Tuệ Nương, cứ để Tuệ Nương tùy ý đoán.
Quay người nói với Mỵ Nhi:
- Mỵ Nhi, nàng hiểu ý của ta chứ?
Chu Mỵ Nhi đỏ mặt gật đầu, u oán lườm hắn một cái:
Tiểu Cửu, đầu của người đều phủ đầy những màu sắc rực rỡ như vậy sao? Ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi rồi.
Trần Tiểu Cửu cười, đoạt lấy bức họa, lại vẽ lên trên, phác thảo vài nét, dần dần hiện ra một bộ ngực vô cùng tuyệt diệu của một người phụ nữ, sau đó, ở phía trên vẽ mấy đường cong, sau đó nối lại với nhau.
Các cô nàng hai má tuy nóng bỏng lên, lại không có ai oán trách Trần Tiểu Cửu, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào bức họa, trong lòng có chút mong đợi mơ hồ.
Trần Tiểu Cửu phác thảo vài nét bút ít ỏi trên bức họa, buồn bã nói:
- Cái này gọi là ngực, vô cùng gợi cảm, có chút đỏ sẫm, lại làm hở ra làn da, trở thành một cặp với quần chữ T, lộ ra sự quyến rũ tuyệt mỹ của phụ nữ.
Thấy mặt Trần Tiểu Cửu không đỏ, trái tim không nhảy loạn, các nàng thầm nghĩ nếu không phải Trần Tiểu Cửu là người trong lòng mình, tất cả thật sẽ như ong vỡ tổ xong lên đánh chết tên hạ lưu đáng khinh vô liêm sỉ này.