Ngày khai trương, có các thương nhân đại diện như Phan gia, Chu Gia, Phương gia Tô Châu, Kỷ gia Dương Châu, còn có đại diện của Tri Phủ quan Tri phủ Chung Bân, ngoài ra còn có các dòng dõi thư hương đại biểu như Thôi gia, đều tới tặng những món lễ vật long trọng.
Những vũ nữ của Tửu Hương lầu cũng dâng lên những màn vũ đạo tuyệt đẹp nhất.
Đương nhiên, minh tinh chói lọi nhất, còn ai ngoài Y Đằng Tuyết Tử chứ, trên người vận một chiếc quần lụa trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ kiều diễm, tiếng đàn tao nhã, không biết đã thu hút bao nhiêu trái tim đàn ông.
Cửa chính của Huệ Dân Đường, người qua kẻ lại, phải đến vạn người, dừng chân quan sát.
Còn có một số các tiểu thương hợp tác với Trần Tiểu Cửu cũng tới dâng lễ, Trần Tiểu Cửu lại không có thời gian để tiếp họ, đành để huynh đệ Phan thị và đám người Chung Bân tiếp đón.
Lúc đó, Chu Mỵ Nhi mấy lần muốn tâm sự riêng với Trần Tiểu Cửu, nhưng thấy Trần Tiểu Cửu quá bận rộn, liền lắc eo, u oán tránh sang một bên, khiến Trần Tiểu Cửu thấy hơi khó khăn Vạn Xuân Đường của Lý gia cũng không nhàn rỗi, giăng đèn kết hoa, mời đội múa sư tử tới biểu diễn, nhưng múa sư tử truyền thống căn bản không thể địch nổi được với cái ngoái đầu và nụ cười kiều kiễm của Y Đằng Tuyết Tử. Tất cả chỉ cần thế cũng khiến những người đàn ông múa sư tử này mất hết thể diện.
Chưởng quỹ mới nhậm chức của Vạn Xuân Đường cũng là một tên dày dặn kinh nghiệm, dưới sự bày mưu tính kế của Lý lão gia, liền đưa ra chiêu bài giảm giá, bất luận là xem bệnh hay là bốc thuốc, đều rẻ vô cùng, ưu thế cạnh tranh giá vô cùng rõ rệt.
Rốt cuộc, sau khi sự náo nhiệt tan đi, Y Đằng Tuyết Tử cũng lướt đi.
Mấy vạn người buồn bã thở dài, đang muốn quay người bước đi, đột nhiên cửa dược đường mở ra, một đôi mỹ nữ trang điểm nhẹ nhàng, bước đi chậm rãi, tao nhã bước ra.
Nhất là bộ trang phục thuần khiết, khiến đám lang sói háo sắc nhìn cũng đủ no mắt.
Áo trắng, quần trắng, ống tay áo màu trắng, tất trắng, lễ phục trắng, vạt áo khẽ bập bềnh, cùng đôi giày vải đi lại thư thái, không một tiếng động.
Đôi tay của các mỹ nữ đặt trước ngực, dịu dàng cười, mê hoặc, uyển chuyển, rất chỉnh tề mà rất linh hoạt.
Trang sức thuần túy, nụ cười quyến rũ, trong chốc lát đã làm rung động bao trái tim của những người đàn ông đứng đó: Đây rút cuộc là loại trang phục gì, không ngờ lại có sức mê hoặc đến vậy?
Trần Tiểu Cửu mang theo vẻ mặt tươi cười đầy tự tin, nhìn những " tiểu y tá" xinh đẹp này từ đầu tới chân, mới công bố những sát thủ sáng tạo nhất hắn –y tá phục.
Tuy chỉ là một bộ đồ y tá, đại biểu cho một quan niệm về sự mê hoặc, hắn biết rõ, thân là nam nhi, trong lòng có biết bao chế phục hấp dẫn? Đối với những cô gái mặc y tá phục, thì có ảo tưởng như thế nào?
Mà những cô gái vô cùng quyến rũ trước mắt đây, lại vốn xuất thân là kỹ nữ, sự lẳng lơ đã ăn sâu vào xương tủy các nàng, mấy ngày trước, khi thử mặc những bộ trang phục này, đã có thể cảm nhận sâu sắc được sự hấp dẫn trong những bộ quần áo trắng muốt này hoàn toàn khác với bình thường, tuy hở mà không lộ, lại có thể thu hút được sự thèm khát trong tận xương tủy của những người đàn ông kia.
Những mỹ nữ mặc bộ y tá phục này, đứng một chỗ, liền cảm nhận được những ánh mắt nóng như lửa vây quanh bộ ngực, vòng eo, và cặp mông của mình, ngoài sự ngượng ngùng, còn có cả sự mừng thầm kiều diễm trong lòng.
Y Đằng Tuyết Tử vốn phải rời đi, nhìn thấy bộ y phục này, không khỏi quay lại.
Đôi mắt quyến rũ nhìn đi nhìn lại hết lần này tới lần khác, cho tới khi Trần Tiểu Cửu đứng sau lén sờ vào vòng eo mềm mại của nàng, Y Đằng Tuyết Tử mới hồi phục lại tinh thần.
- Tuyết Tử tiểu thư, có gì đáng xem sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đầy đắc ý hỏi.
Y Đằng Tuyết Tử ngoái đầu nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, hài lòng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật lợi hại, đây là do ngươi muốn nổi bật mà thiết kế ra sao? Thật là đẹp, ta cũng muốn có một bộ y phục như vậy.
Trần Tiểu Cửu lén mỉm cười, bàn tay to ở phía sau lưng duỗi lên trước, không ngờ còn lấy ra một bộ y tá phục, đưa cho Y Đằng Tuyết Tử nói:
- Ta biết là Tuyết Tử tiểu thư sẽ thích, nên giữ lại cho nàng một bộ! Chất liệu, thợ làm còn tỉ mỉ hơn nhiều so với bọn họ, đây là một sản phẩm tạo ra vì nàng mà.
- Thật sao? Tiểu Cửu, ngươi thật tốt.
Y Đằng Tuyết Tử cầm lấy bộ y phục, thích tới độ không nỡ buông tay, ôm chặt vào lòng, mặt đỏ lên, lắp bắp nói với Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, đợi ngươi bận xong, thì đến tìm ta, ta sẽ mặc cho mình ngươi xem.
Trần Tiểu Cửu chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc, trong đầu suy nghĩ miên man bất định.
Trong khuê phòng, ánh sáng của ngọn nến khẽ động, Y Đằng Tuyết Tử mặc bộ y tá phục trắng muốt trên người, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, hai mắt chợt sáng lên nhìn chằm chằm vào mình, cảnh tượng này sẽ gợi cảm biết bao?
Trần Tiểu Cửu thu lại tâm tư, mới phát hiện hai người Lan Lan, Không Không đang bĩu môi, u oán nhìn bộ y phục trong tay Y Đằng Tuyết Tử Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Lan Lan, Không Không, không phải ta không tặng hai cô bộ y tá phục này, chỉ là vì ta không rõ dáng người của các cô lắm, cho nên, không dễ tùy cơ ứng biến.
- Hừ! Mượn cớ!
Lan Lan, Không Không tiến lên phía trướcTrần Tiểu Cửu, nâng cánh tay, ưỡn ngực nói:
- Bây giơ huynh đo chẳng phải là sẽ biết sao?
- Việc này...việc này không hay lắm?
Trần Tiểu Cửu ngoài miệng thì từ chối, hai tay lại không lưu tình mà duỗi ra, đang nghĩ muốn cảm nhận một chút vòng eo mềm mại, bộ ngực đẫy đà, và cặp mông đầy đặn của Lan Lan, Không Không, thì lại bị cổ tay trắng muốt của Tuyết Tử tiểu thư ngăn lại… - Tiểu Cửu, ngươi đừng có mà lợi dụng Lan Lan, Không Không.
Y Đằng Tuyết Tử u oán lườm Trần Tiểu Cửu một cái, trong mắt còn gợn sóng, dịu dàng nói:
- Nhìn tay nghề may vá này, nhất định là tự tay Tuệ Nương may rồi, tỷ muội chúng ta trực tiếp đi tìm Tuệ Nương là được, để Tuệ Nương đo cho chúng ta, chắc chắn là chính xác hơn bàn tay của ngươi.
- Tuyết Tử tiểu thư, sao nàng lại đoán chuẩn như vậy chứ?
Trần Tiểu Cửu thấy không lợi dụng được, cáo biệt ba người, vội vàng quay lại cửa chính dược đường, chủ trì nghi thức.
Vương Khải Niên nhìn bộ y phục, thầm than Trần Tiểu Cửu luôn muốn nổi bật, có trí tưởng tượng và khả năng dự đoán tương lai không gì sánh kịp.
Hắn thấy mấy vạn người đã bị bộ y phục của mỹ nữ gợi lên ngọn lửa trong lòng, liền bảo các mỹ nữ quay về vị trí, đợi các khách giả vờ giả vịt mua thuốc "chọc ghẹo".
Nghi thức mở màn cuối cùng cũng kết thúc, những người không có liên quan cũng tản dần, trong đầu bọn họ, lưu lại ngoài tiếng đàn tao nhã của Y Đằng Tuyết Tử kia, còn có bộ y tá phục thuần khiết trắng nõn nữa.
Trong lòng bọn họ đang rất chờ mong: Một khi mắc bệnh, nhất định phải tới Huệ Dân Đường cảm nhận một chút sự hấp dẫn tuyệt vời của những bộ y tá phục kia.
Huệ Dân Đường, Vạn Xuân Đường. lại lần nữa trở lại sự náo nhiệt bình thường, lúc này, sự cạnh tranh chân chính mới chính thức bắt đầu.
Sức hiệu triệu của tám vị thần y kinh thành rất lớn, huống hồ còn có vị y đạo thánh thủ Trương Nhất Châm này đích thân tọa trận?
Một lát sau, có rất nhiều những người mắc bệnh tới mộ danh, tuy những kẻ lừa gạt của Vạn Xuân Đường. này xuất hết võ, giữ chặt vạt áo bọn họ, không buông tay, nhưng vẫn không ngăn dược mọi người đua nhau chen chúc tới Huệ Dân Đường.
Trần Tiểu Cửu đứng trước cửa, cười nhìn đám người nối nhau đi tới đại sảnh, đột nhiên liếc mắt một cái sang cửa chính Vạn Xuân Đường lạnh lẽo, trong mắt lộ ra sự khinh miệt, khiến Hoàng chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường cũng phảithấy ớn lạnh.
Tình hình nghiêng về một phía kiểu này, vốn nằm trong dự kiến của Trần Tiểu Cửu, chỉ là không ngờ tình thế lại phân biệt rõ ràng như vậy, một bên thì bận rộn, một bên lại lạnh lẽo vô cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Cẩn thận suy nghĩ, cũng là chuyện thường tình, có trọng bệnh đương nhiên phải tìm thầy y giỏi, trong lòng mới yên tâm, mà những lang trung giỏi của thành Hàng Châu này, ngoài Vạn Thọ Sơn với tiếng xấu lan tràn ra, gần như đều được tám vị thần y thu làm đồ đệ.
Những người này không tới Huệ Dân Đường khám bệnh, thì còn có thể đi đâu được chứ?
Đương nhiên có một số bệnh tình không đau không ngứa, chỉ là nhiễm thương hàn, uống mấy thang thuốc là đã khỏi rồi, nhưng trong lòng họ lại có cách nghĩ hơi dâm loạn một chút.
Những mỹ nữ xinh đẹp kia cùng với những bộ y tá phục thanh khiết đó, để lại cho họ sức mê hoặc quá lớn.
Nếu khi xem bệnh, vừa được tận hưởng y thuật cao siêu của tám vị thần y, vừa thưởng thức những bộ y tá phục được các mỹ nữ vận trên người, lắc mông đi qua đi lại thì còn gì bằng.
Thỉnh thoảng lại chộp được những cặp mông tròn trịa của những mỹ nữ đi lấy thuốc, lại được nghe những lời dặn ngọt ngào, chẳng phải là một việc vô cùng sung sướng hay sao ?
Hoàng chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường. không còn mặt mũi nào mà đứng ngoài cửa nhìn xung quanh nữa, y chỉ lẳng lặng nấp sau cánh cửa, quan sát từng đám người ra vào Huệ Dân Đường mà thôi.
Bình tĩnh mà xét, y cũng không có cảm tình gì với Vạn Xuân Đường, chỉ là Lý gia cảm thấy y có kinh nghiệm phong phú, tạm thời để y thay thế chân chưởng quỹ, đảm nhiệm đại chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường.
Thế nhưng, y vẫn chưa có chuẩn bị tốt cho việc nghênh chiến với Huệ Dân Đường.
Bởi vì y cho rằng, Vạn Xuân Đường là vô địch, có Vạn Xuân Đường, giá của thảo dược có giảm đi một nửa, sao có thể không địch lại nổi với một dược đường mới khai trương.
Nhưng, mọi thứ trước mắt đảo lộn hết cả, khiến y hoàn toàn ngây người.
Y không ngờ mình lại thất bai thảm hại như vậy, một dược đường lớn, không ngờ không một bóng người tới thăm bệnh, đây rút cuộc là sự châm chọc với mình, sự châm chọc với Lý gia, hay là sự châm chọc với Vạn Xuân Đường.?
Lúc này, Hoàng chưởng quỹ có chút khâm phục với Vương Khải Niên người mà mấy ngày trước còn rơi vào cảnh suy sụp thất vọng.
Ngươi xem Vương Khải Niên người ta chẳng phải là chó ngáp phải ruồi sao ?
Chim khôn chọn tổ tốt, trong nháy mắt, quạ đen biến thành phượng hoàng, còn mình thì thật là một gã ngốc, tuổi tác đã cao như vậy rồi, cuối cùng vẫn bị rơi vào một cái ác danh kinh thương bất lợi.
Trái lại, còn mãnh liệt biết bao.
Hoàng chưởng quỹ thầm quyết định, ngày mai lại tiếp tục quan sát sự đối lập giữa Vạn Xuân Đường và Huệ Dân Đường, chỉ cần tình thế ác liệt hơn hôm nay, vậy thì bất luận thế nào mình cũng phải quay về làm chưởng quỹ ở Đồng Tế Đường , tuổi tác cũng đã cao như vậy rồi, không thể cố được nữa.
Nếu Lý lão gia không đồng ý, vậy thì mình cũng không làm chưởng quỹ nữa, đành phủi tay thôi, làm một lão già cô đơn lẻ bóng, cũng còn tốt hơn ở đây trăm lần.
Ngày thứ ba, Hoàng chưởng quỹ xin từ chức chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường, lại quay về Đồng Tế Đường, còn Lý lão gia lại quyết định đưa cho y hai sự lựa chọn khó khăn.
Hoặc là tiếp tục là đại chưởng quỹ của Vạn Xuân Đường, hoặc là cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Lý gia.
Hoàng chưởng quỹ vui vẻ xua tay, tự nhiên, đoạt tuyệt hẳn với Lý gia, thì phải có trợ cấp và quân lương , Lý lão gia trong cơn thịnh nộ, không hề có ý cho Hoàng chưởng quỹ một xu nào.
Càng khiến người ta ngạc nhiên là, ngày thứ hai sau khi Hoàng chưởng quỹ rời khỏi Vạn Xuân Đường, dưới sự giật dây của Vương Khải Niên, lão lại làm Nhị chưởng quỹ cho Huệ Dân Đường.