- Độc cóc Tây Vực?
Trần Tiểu Cửu nghe thấy y cuối cùng cũng nhắc tới chỗ then chốt, liền giả bộ kinh ngạc, truy vấn nói: Nguồn: http://truyenfull.vn - Đây là một loại bảo bối gì vậy? Nghe có vẻ rất hiếm có.
Vương Khải Niên thở dài, lắc đầu nói:
- Độc cóc Tây Vực đâu chỉ hiếm có chứ? Cho dù là vàng bạc của ngươi có chất thành núi, cũng không thể thấy được chân con cóc.
- Hàn tính của độc cóc Tây Vực rất nặng, vợ ta lại mắc chứng hàn huyết, lấy hàn trị hàn, hàn tới cực đỉnh, đó là Chí Dương, có thể thông huyết mạch.
- Chỉ có điều, dược vật này ngàn lượng khó mua, nếu thật có người bán thứ bảo bối này, ta nguyện dùng tất cả gia sản của ta để trao đổi! Ôi….Đáng tiếc.
Trần Tiểu Cửu chợt đứng lên, gật đầu thật mạnh một cái nói:
- Vương thúc thúc, ở kinh thành ta có một số quan hệ, độc cóc Tây Vực này, ta có thể đi nghe ngóng giúp ông, không chừng có người có tin tức về loại độc cóc Tây Vực này.
Vương Khải Niên lắc đầu nói:
- Trần công tử, ý tốt của công tử ta xin nhận, chỉ là trong kinh thành, ta cũng có một số người bạn, họ đã tìm giúp ta bao năm nay, nhưng vấn không hề có chút tin tức, ta sớm đã hết hy vọng rồi, việc này không cần Trần Tiểu Cửu lao tâm.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Vương thúc thúc, những bằng hữu mà ông nhờ vả làm gì vậy?
Vương Khải Niên cười, y hiểu ý của Trần Tiểu Cửu, có thâm ý nói:
- Những bằng hữu đó của ta, đều là danh nhân trong kinh thành, có tài tử thư sinh, có y học thánh thủ, còn có cả kỳ tài buôn bán.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu, ngắt lời Vương Khải Niên, thần bí nói:
- Có cả người trong cung?
Vương Khải Niên liên tục lắc đầu, kinh ngạc nói:
- Trong Hoàng cung, ngoài phi tần ra thì còn thái giám, ta sao có thể quen biết chứ?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Vương thúc thúc, vừa khéo, ta có chút quan hệ với người trong cung.
- Gì cơ?
Trong Hoàng cung có người quen?
Vương Khải Niên gần như hiểu được ý của Trần Tiểu Cửu, liền đứng dậy, nét mặt già nua vô cùng kích động, vểnh râu nói:
- Trần công tử, công tử chớ có lừa ta, những kỳ trân dị bảo này tuy ngàn vàng khó có, nhưng trong Hoàng cung lại rất có khả năng tồn tại.
Trần Tiểu Cửu gật đầu:
- Vương thúc nói không sai, mồng tám tháng tám hàng năm, sứ thần các nước đều tiến công cho Đại Yến Hoàng đế, trong đó phiên bang Tây Vực cũng không ngoại lệ, nói không chừng còn dâng cả độc cóc Tây Vực cho Hoàng đế, cũng chưa biết chừng.
Dừng một lát, lại thần bí nói:
- Hơn nữa, không giấu gì Vương thúc, bằng hữu này của ta là thái giám, quản nội kho của Hoàng đế.
Vương Khải Niên trống ngực đập thình thịch, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nắm chặt tay Trần Tiểu Cửu, chân thành nói:
- Trần công tử, nếu công tử có thể giúp ta tìm thấy được độc cóc Tây Vực, ta….ta sẽ mãi mãi nhớ đại ân đại đức này của công tử.
Nói xong, liền chắp tay với Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vội vàng đỡ y:
- Vương thúc, thúc là người mà ta vô cùng khâm phục, phẩm chất của lệnh công tử Vương Đông Hải cũng khiến ta vô cùng yêu mến, có thể giúp nhà ta việc gì, ta đều cam tâm tình nguyện, chỉ là…chỉ là không biết trong Hoàng cung còn hay không, nếu có, ta sẽ tìm mọi cách, giúp bằng được Vương thúc.
Vương Khải Niên hiển nhiên mang ơn, Trần Tiểu Cửu lại bắt chuyện tiếp với Vương Khải Niên, rồi ngại ngùng quay về.
Thoắt một cái mười mấy ngày đã trôi qua, trong những ngày này, Trần Tiểu Cửu dặn dò mấy trăm huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc tập trung gạt bỏ Lý gia, cố ý nâng Vương Khải Niên lên, đây cũng khiến đầu đường cuối ngõ bàn tán xôn xao về sự mâu thuẫn giưa Lý lão gia và Vương Khải Niên.
Chín mươi mấy phần trăm dân chúng đều chịu sự hướng dẫn không công chính của quân đoàn Anh Mộc, cùng cho rằng Lý lão đầu chỉ coi Vương Khải Niên là một con chó giữ nhà trung thành và tận tâm của Lý gia mà thôi.
Khi con chó vô dụng rồi thì sẽ một cước đá bay.
Việc này truyền tới tai Vương Khải Niên, khiến y cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Trần Tiểu Cửu tuy sửa thanh lâu thành dược đường, nhưng những kỹ nữ tài sắc nơi này, hắn không hề đuổi đi, còn mời một vị lang trung, hàng ngày dạy cho bọn họ tên của các thảo dược, và phương pháp đảo thuốc.
Những kỹ nữ này đều là những người đàn bà lẻ loi hiu quạnh, nếu đuổi họ đi, e rằng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ, bây giờ Trần Tiểu Cửu không đuổi họ đi, để họ nhớ tên các loại thuốc, còn cho họ bạc, thật là một việc làm vô cùng lương thiện.
Từ nay về sau, họ cũng không cần phải bán thân lấy lòng đàn ông nữa, việc này thật khiến cho các kỹ nữ này mừng đến mức hận không thể hiến thân cho Trần Tiểu Cửu mới cam lòng.
Còn Trần Tiểu Cửu từ giờ trở đi càng bận rộn hơn, giả bộ vô cùng yêu thích Vương Đông Hải, hàng ngày đều tới Vương gia quấy rầy, còn tán gẫu với Vương Đông Hải vài câu, sau đó thì đi bái kiến Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên là người cực đoan có đầu óc kinh doanh, sự phán đoán của y với mọi vật, trên chiến thuật, có khả năng dự đoán tương lai.
Mỗi khi nói chuyện, luôn có thể khiến người ta tỉnh ngộ, khiến một tài tử có con mắt hiện đại như Trần Tiểu Cửu nghe thấy, lền có cảm giác như xối nước lên đầu.
Thế nhưng, về phương hướng chiến lược, Vương Khải Niên lại có sự kinh ngạc không tầm thường với Trần Tiểu Cửu.
Vô số nhũng người đoc sách trong cuộc đời Vương Khải Niên , như lão ăn mày kia của Phan gia Phan Giao Long, Thạch lão gia của Thạch gia, rồi Lý lão gia, còn có Chu lão phu nhân đều có nhận thức sâu sắc.
Mà trong những tên đầu sỏ này, người Vương Khải Niên xem trọng nhất chính là Lý lão gia.
Ví dụ như ngành ngân hàng tư nhân, tính phiêu lưu là cực cao, hồi báo ngành rất lớn, năm đó Phan gia, Chu gia, Thạch gia, đều không dám tùy tiện tiến vào.
Mà Lý gia vốn là một gia tộc thương nhân bậc trung, Lý lão gia xem xét tình thế, dứt khoát lao vào ngân hàng tư nhân.
Trải qua mấy năm phấn đấu, ngân hàng cũng có đủ quy mô, hơn nữa, còn dựa vào sự quay vòng của vàng bạc, mới liên tiếp hóa giải được nguy cơ thiếu vàng bạc trong quá trình.
Việc kinh doanh của dược đường, cũng thông qua sự tích lũy vốn của ngân hàng, mới đạt được mức độ lũng đoạn.
Mà Lý gia lại dựa vào sự lũng đoạn của hiệu thuốc, sự tích lũy vốn của ngân hàng mới trở thành thương gia giàu có nhất Hàng Châu.
Hiện giờ, cho dù Lý lão gia ăn cả ngã về không, khiêu chiến với Chu gia, nếu không có ngân hàng làm hậu thuẫn, Lưu gia tuyệt không dám sinh ra tư tưởng nghịch thiên như vậy.
Vương Khải Niên chính là vô cùng yêu thích phong độ chiến lược của Lý lão gia, mới gia nhập vào Vạn Xuân Đường.
Vậy mà đã mười mấy năm, dựa vào chiến lược tuyệt diệu của Lý lão gia và chiến thuật kỹ càng của Vương Khải Niên, Vạn Xuân Đường. mới lũng đoạn được mấy chục hiệu thuốc của Hàng Châu.
Nghĩ tới đây, Vương Khải Niên vẫn mang theo sự sầu não.
Nhưng, bây giờ thấy cử chỉ ngôn ngữ của Trần Tiểu Cửu, chiến lược lớn, dường như cao hơn Lý lão gia một bậc.
Vương Khải Niên tuy dốc toàn lực lo lắng cho ngành tơ sợi của Lý lão gia, mang thái độ phản đối, nhưng trong lòng lại luôn đồng quan điểm với chiến lược lớn của Lý lão gia.
Dựa vào sự bền bỉ của Lý lão gia, tuy sẽ chém giết Chu gia vô cùng thảm khốc, giết địch một vạn, tự làm hại mình tám ngàn, nhưng lại rất có khả năng đánh bại Chu gia, giành được thành công.
Nhưng, những ngày nay thông qua những cuộc trò chuyện với Trần Tiểu Cửu, y đã ý thức được rằng, đối thủ của Lý lão gia không ngờ không phải là Chu gia với tài sản khổng lồ, mà là một Trần Tiểu Cửu sắc bén vô cùng.
Thấy các kiểu giải thích của Trần Tiểu Cửu, Vương Khải Niên thậm chí có ý sùng bái Trần Tiểu Cửu.
Y uống một ngụm trà, cười thâm ý với Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử, nghe nói công tử tuy lấy lại thanh lâu, nhưng lại không hề đuổi các kỹ nữ bán thân, trái lại hàng ngày còn dạy họ học tên thuốc, có việc này không vậy?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Vô cùng chính xác, Vương thúc, ông kiến thức phi phàm, có thể hiểu được dụng ý của ta?
Vương Khải Niên cười tự tin nói:
- Ta đoán Trần công tử muốn đổi tất cả các tiểu nhị bốc thuốc của hiệu thuốc bắc thành các cô gái? Ha ha…, những cô gái này cơ thể quyến rũ, đi tới đâu cũng lắc mông lắc eo, cười thản nhiên, mê hoặc chúng sinh, nếu vận dụng tốt, thì là một chủ ý vô cùng tuyệt diệu, có thể thu hút được rất nhiều khách hàng không có dụng tâm.
Trần Tiểu Cửu giơ ngón cái lên, nói:
- Vương thúc, ông thật là trí tuệ phi phàm, trong lòng Tiểu Cửu vô cùng thán phục.
Trần Tiểu Cửu tâng bốc, khiến Vương Khải Niên cơ thể như phiêu du, y như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Chủ ý tuyệt diệu này, trước đây ta từng nghĩ tới, nhưng Lý lão gia lại thấy phụ nữ lầu xanh bốc thuốc, thì không trong sạch, ảnh hưởng tới dược hiệu, mà để ta đổi lại là những cô gái đường hoàng. Nhưng Lý lão gia lại không biết, phụ nữ đàng hoàng đâu có được sự quyến rũ như phụ nữ thanh lâu? Vì thế đã từ bỏ việc này..
- Thế nhưng, Trần công tử, ta không ngại nói thẳng, sự thay đổi này của công tử chỉ là một sách lược nhỏ, không thể nào lay động được cơ nghiệp của Lý gia, nếu công tử muốn dùng chút chiến thuật làm thủ đoạn quyết chiến, vậy thì cái đó của công tử chỉ là thất sách thồi.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Vương thúc, ông có chủ ý nào cao minh hơn có thể giúp ta không?
Vương Khải Niên cười lắc đầu, lại tự tin nói:
- Bố cục và hình thức của Lý gia, trải rộng khắp Hàng Châu, chiến lược trả giá của Lý gia, gần như không có phần thắng, đây cũng là công tích lớn nhất ta đã làm cho Lý gia, cho nên, Trần công tử, nếu bộc lộ tài năng trong ngành này, đây cần công tử phải cao tay hơn mới được.
Trần Tiểu Cửu có thâm ý nói:
- Ta bây giờ đã bắc thang lên trời rồi, chỉ là còn thiếu người thôi. Ôi…Thiên kim dễ được, một tướng khó cầu, bây giờ ta mới phát hiện, đại chưởng quỹ của ta không ngờ lại giống như độc cóc Tây Vực, vô cùng khó kiếm.
Vương Khải Niên uống nước trà vào miệng rồi còn phun ra, y biết Trần Tiểu Cửu chính là ví y là độc cóc Tây Vực.
- Trần công tử, ta có nỗi khổ của ta, có câu là trung thần không thờ hai chủ, ngựa tốt không xứng song yên! Lý lão gia tuy tuyệt tình với ta, nhưng ta lại rất khó làm việc trái với lương tâm.
Trần Tiểu Cửu không hề nản lòng, tiếp tục chuyện trò vui vẻ với Vương Khải Niên, khiến Vương Khải Niên vô cùng khâm phục sự vĩ đại của Trần Tiểu Cửu, không vì mình quyết ý từ chối, mà ảo não, phẫn nộ, hay phất tay áo bỏ đi.
Thấy sự độ lượng của Trần Tiểu Cửu, Vương Khải Niên thở dài một tiếng, trong lòng có chút đau nhói mơ hồ.
Năm ngày sau, hiệu thuốc của Trần Tiểu Cửu cuối cùng đã sửa xong, những kỹ nữ thanh lâu ríu ra ríu rít suốt ngày cuối cùng cũng được rèn luyện rất tốt, mấy trăm loại thuốc cũng có thể điểm ra, đều có thể tìm được chính xác.
Điều này khiến Trần Tiểu Cửu vô cùng hưng phấn: mọi sự đã xong, chỉ đợi cơn gió đông thổi qua.
Hắn đem độc cóc Tây Vực mà Tào công công cho hắn đặt dưới chân, giấu trong ngực, sáng sớm đã đi tới phủ Vương Khải Niên.
Lần này, hắn không hề giả bộ khách khí với Vương Đông Hải, mà giả vờ vô cùng hưng phấn, chạy ngay vào thư phòng của Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên kinh ngạc nói:
- Trần công tử, sao lại tới đây sớm vậy?
Trần Tiểu Cửu thần bí lấy ra một giấy bọc giấu trong ngực, khoe với Vương Khải Niên:
- Vương thúc, ông đoán xem đây là gì?
Vương Khải Niên lắc đầu, lộ ra dáng vẻ hứng thú.
- Ông xem đi thì biết.
Trần Tiểu Cửu đưa thảo dược cho Vương Khải Niên.
Vương Khải Niên do dự nhận lấy, mở lớp giấy bạc ra, bên trong còn có một tầng giấy bạc, mở lớp giấy bạc, bên trong lại có thêm lớp giấy vàng, mở lớp giấy vàng, còn một một tầng giấy vàng khác.
Vương Khải Niên có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ Trần Tiểu Cửu sáng sớm đã tới để đùa giỡn ta sao?
Y lại do dự mở lớp giấy đó ra, nhìn thấy một chân cóc màu lục, đôi mắt y lóe sáng, vươn mày, giơ tay lấy ra trước mắt, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, lại ngửi mùi chân cóc.
Bỗng nhiên, bả vai run lên, nước mắt tung hoành, quỳ xuống trước mắt Trần Tiểu Cửu.