Hai hàng lông mày của Hàn Mặc Tuần bạc trắng, hai mắt đẫm lệ, tiếng khóc rống như thế, thật có phong cách của những người yêu nước, thương dân.
Trư Ngộ Năng tuy từng rất ghét lão, nhưng nghĩ tới lão già này rút cuộc cũng đã theo đuôi mình mười mấy nămm thi từ ca phú, tuy mình chưa học được gì, nhưng dù sao cũng từng là thầy trò.
Nhiều năm nay, vẫn tích lũy được không ít cảm tình.
Trư Ngộ Năng thấy nước mắt thống khổ của Hàn Mặc Tuần, hiển nhiên vẫn là lo cho an nguy của mình, trong lòng cảm động, vội đỡ Hàn Mặc Tuần, nức nở nói:
- Sư phụ, người…người khóc gì vậy?
Đôi mắt Hàn Mặc Tuần đỏ bừng, ho lên vài tiếng, mới run rẩy ngồi xuống, ung dung nhìn Trư Ngộ Năng, thân thiết nói:
- Ngộ Năng à, ta và phụ thân con tình như thủ túc, đáng tiếc phụ thân con Chu hoa đi sớm quá, để lại hai anh em con, trong lòng ta rất đau khổ, cũng rất nhớ mong.
- Năm đó ta đã thi đỗ khoa cử , nhưng nghĩ tới phụ thân con ra đi đột ngột, lòng ta thương xót vô cùng, thế nên mới đem tình bạn với phụ thân con chuyển lên người con.
Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi nghe những lời này, không khỏi cảm phục.
Trần Tiểu Cửu lại ngay một câu cũng không nghe vào, mà kéo cánh tay Khổng Nghi Tần, ở đó thảo luận rất sôi nổi về sự thể hội tâm đắc " ái tình ba mươi sáu kế".
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hàn Mặc Tuần, trong con ngươi ẩn giấu nụ cười đắc ý.
Hàn Mặc Tuần nước mắt nước mũi tràn trề, cảm khái nói:
- Ta tuy đỗ khoa cử, nhưng lại bỏ đi cơ hội làm quan, một lòng làm sư phụ của con, muốn bồi dưỡng con thành đại hiền tài như phụ thân con….đáng tiếc! Ôi….một lời khó nói hết.
Trư Ngộ Năng lúc này mới hiểu được mình giả ngốc bao nhiêu năm, luôn khiến cho Hàn Mặc Tuần tức giận tới thổ huyết, còn Hàn Mặc Tuần vẫn bất khí bất nỗi như trước, lão thần ở khắp nơi.
Chỉ vừa nghĩ như vậy, sự ủng hộ và kính trọng với Hàn Mặc Tuần bao nhiêu năm nay liền tăng lên.
Trư Ngộ Năng cuống quít quỳ xuống trước mặt Hàn Mặc Tuần, chắp tay nói:
- Sư phụ, con luôn không hiểu được dụng tâm thống khổ của người, bao nhiêu năm nay, mang lại nhiều phiền phức cho người rồi, Ngộ Năng….Ngộ Năng xin nhận tội vời người.
Vừa nói, vừa dập đầu.
- Mau…mau đứng lên.
Hàn Mặc Tuần vội vàng nâng Trư Ngộ Năng dậy, kéo bắp tay gã, cảm động nói:
- Con ngoan! Con ngoan. Ngộ Năng qua một đêm thần trí thanh minh, thông minh dị thường, so với trước đây là hai người hoàn toàn khác nhau, đây đều là phụ thân con ở trên trời có llinh, phù hộ cho con! Ôi…Chu Hoa có đứa con như vậy, ta cũng an tâm.
Trư Ngộ Năng nghĩ tới phụ thân sống chết không rõ, mẫu thân vừa qua đời, Chu gia lại rơi vào tuyệt cảnh, nếu không phải là có Tiểu Cửu chống đỡ cục diện này, thì mình sao có thể ứng phó được?
Hàn Mặc Tuần nhìn thấy sự khó xử của Trư Ngộ Năng, gật đầu thật mạnh một cái, quyết tuyệt nói:
- Ngộ Năng, Chu gia tuy có khó khăn, nhưng con không cần sầu não, sư phụ ta đây tuy tuổi đã cao, nhưng học sinh đông đảo, luôn có một số người làm kinh doanh khá tốt, sư phụ khi nào giới thiệu bọn họ với con, ta nghĩ, nhất định có thể giúp được con.
- Sư phụ… Trư Ngộ Năng cảm kích nước mắt rơi xuống lại khóc rống lên, kéo cánh tay Hàn Mặc Tuần, nức nở nói:
- Sư phụ, người đối xử với Ngộ Năng tốt quá, Ngộ Năng ghi tạc trong lòng, sư phụ, nếu người không chê, xin hãy quay về bên cạnh Ngộ Năng, truyền kiến thức cho Ngộ năng! Nhiều năm nay, chỉ gây phiền cho người, không học được gì cả.
- Cái này…Cái này không được….
Hàn Mặc Tuần xua tay, vẻ mặt do dự.
Trần Tiểu Cửu tuy thảo luận hăng say với Khổng Nghi Tần, tai lại vẫn nghe thấy những lời đầy nước mắt của Hàn Mặc Tuần, nghe được sự do dự trong đó của Hàn Mặc Tuần, quay người tiếp lời nói:
- Hàn đại gia, ngài học sâu biết rộng, thi văn bác học, kỹ nghệ cao cường, ngoài Tiểu Cửu ta đây thắng ngài vài lần ra, thật không có ai áp chế được ngài, Ngộ Năng khẩn thiết xin ngài xuất sơn làm sư phụ, ngài còn do dự lỗi gì?
Hàn Mặc Tuần bắt đầu nghe thấy những lời tán dương của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vui mừng, nghĩ tiểu tử này rút cuộc đã ý thức được sự lợi hai của ta, đợi nghe thấy nửa câu sau của Trần Tiểu Cửu, mới hiểu được thằng nhãi này là đang giễu cợt mình.
Về thi từ và cờ mình thật sự là bị Trần Tiểu Cửu đánh thắng mấy lần, sự thực trước mặt, không có cách nào phản bác, hé ra nét mặt già nua có chút nổi giận, đỏ ửng lên.
Khổng Nghi Tần lôi cánh tay Trần Tiểu Cửu, cười nói với Hàn Mặc Tuần:
- Lão Hàn à! Ta tuy đạo không hợp, lý không đồng với ông, nhưng ông cũng là bạn tốt của Chu Hoa, học thức cũng không sàn sàn như ta! Hôm nay ông có thể nói ra những lời tâm huyết này, ta thật sự rất khâm phục nhân phẩm của ông.
Lại đi tới, tùy ý vỗ vai Hàn Mặc Tuần, cười nói:
- Ngộ Năng có thành tâm như vậy, ông không nên từ chối nữa, nếu không, ông già như ta cũng khinh thường ông.
Chu Mỵ Nhi cũng cảm động vô cùng, an ủi liên tục.
Hàn Mặc Tuần rút cuộc cũng xuống đài, buồn vô cớ gật đầu nói:
- Được, ta gắng sức làm vậy, tiếp tục làm sư phụ của Ngộ Năng.
Trư Ngộ Năng vui mừng, vội vàng quỳ xuống lần nữa, bái sư.
Bầu không khí trở nên vui vẻ, Hàn Mặc Tuần nhìn Hắc Sơn dáng người thẳng, mơ hồ có chút chót vót, kì lạ nói:
- Người này là ai, ta chưa từng gặp qua.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Hàn đại gia, đây là thư đồng của Ngộ Năng, cũng đỡ phải làm khó dễ ngài.
Hàn Mặc Tuần khuôn mặt già nua đỏ lên, lại cẩn thận quan sát Hắc Sơn lần nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn Hắc Sơn mấy lần, Hắc Sơn hiểu ý, xiêu vẹo đi tới chỗ Hàn Mặc Tuần, lại đá hạt đào trước mặt, trượt một cái, không ngờ ngã trên mặt đất.
Mọi người không khỏi cười lớn.
Hắc Sơn lảo đảo đứng lên, chào hỏi Hàn Mặc Tuần nói:
- Hàn đại gia, tôi tên là Hắc Sơn, là thư đồng của thiếu gia, sau này xin chỉ giáo.
Hàn Mặc Tuần nhìn Hắc Sơn thảm hại, trong lòng muốn cười, trong mắt lại ánh lên sự an ủi, liếc mắt nói:
- Đứng dậy đi! Sau này phải chỉnh trang chút, đừng để dạy hỏng Ngộ Năng.
Hắc Sơn khúm núm đáp lại, trong mắt hàm chứa nụ cười.
Mấy ngày sau đó, Trư Ngộ Năng thể hiện được tinh lực phi phàm, một mặt chăm chú nghe Hàn Mặc Tuần, Khổng Nghi Tần giảng dạy, một mặt lại thể hiện được khả năng kinh doanh đáng kinh ngạc.
Không ngừng triệu tập các chưởng quỹ của hơn năm mươi cửa hàng của Giang Nam, thảo luận gặp vô vàn khó khăn, trung thành và tận tâm với những chưởng quỹ này, trấn an.
Cho phép bọn họ bỏ bạc ra, nhập vào Chu gia, chia hoa hồng với Chu gia.
Đối vợi sự bất định này, những chưởng quỹ dẫu lìa ngó ý với Chu Bình, Chu Vũ, thà rằng thác sát, cũng không lậu sát, hơn mười chưởng quỹ cấu kết với Chu Bình, Chu Vũ lần này đều sa sút.
Trong đó, Hàn Mặc Tuần không nói lỡ, triệu tập môn sinh đắc ý của mình, bắt chuyện nhiều lần với Trư Ngộ Năng, Trư Ngộ Năng cũng có được nhiều ích lợi, cảm kích ơn trạch của Hàn Mặc Tuần, càng thêm kính trọng lão.
Trư Ngộ Năng chủ động dọa gà giết khỉ với Chu Bình, Chu Vũ, hai huynh đệ Chu Bình tự nhiên không thể chịu thua.
Những người kia có quan hệ tốt với mình, bị Trư Ngộ Năng lỗ mãng, ai cũng bị có trọng trách, đến đây, huynh đệ Chu Bình cuối cùng cũng quyết liệt với Chu gia, triển khai giao phong trực tiếp nhất với Trư Ngộ Năng và Chu Mỵ Nhi.
Lúc nhất thời gặp, thương chiến nổi gió mây phun, tràn ngập thuốc súng.
Lý lão gia của Lý gia thấy tận dụng mọi thứ, trắng trợn rút bạc trên người hai huynh đệ Chu Bình, Chu Vũ, vào cửa hai người Chu Bình, đối diện với Trư Ngộ Năng.
Trư Ngộ Năng vốn là cụt tay trị thương, lại thêm sự thô bạo của Lý gia, lại thấy Chu Bình , Chu Vũ cấu kết với nhau làm việc xấu, cục diện càng ngày càng không có lợi cho mình. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Bất luận là chiến trường giá cả, hay là tuyên truyền độ mạnh yếu, đều tạm được, rất nhiều cửa hàng, đối mặt với nguy cơ đóng cửa.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy lúc này quyết định sáng suốt nhất chính là " vây Ngụy cứu Triệu", lấy ra một trăm vạn lượng từ Chu gia, còn có ba mươi vạn từ chỗ Phương Văn Sơn, mình đã có được hai mươi vạn lượng.
Tóm lại, tổng cộng có hai trăm vạn lượng.
Số bạc này, đủ để Trần Tiểu Cửu đâm dao phía sau lưng Lý gia.
Trần Tiểu Cửu khảo sát hiệu thuốc của Lý gia, tổng thể mà nói, là việc hành sự lớn mà không mạnh.
Sở dĩ nói là "lớn" là vì các hiệu thuốc của Lý gia căn cứ vào chiếm 80% hiệu thuốc của Hàng Châu, về cơ bản bất cứ hiệu thuốc nào cũng là sản nghiệp của Lý gia.
Đây cũng là nguyên nhân gián tiếp thu hút khách tới.
Phương thức kinh doanh của hiệu thuốc Lý gia rất truyền thống, một mặt lang trung vẻ mặt lạnh lùng, mấy người vênh mặt hất hàm, vì cơ bản hình thành lũng đoạn, dẫn tới sự kiêu ngạo của lang trung và tiểu nhị.
Lang trung vì lạnh lùng, chuẩn đoán bệnh nhiều lần sai, các tiểu nhị vì kiêu ngạo ương ngạnh, việc lấy nhầm thuốc là thường xuyên, bởi vì cácloạitệ nạnnày, xảy ra việc uống chết người, cũng thường xuyên xảy ra.
Càng quan trọng là, thảo dược của Lý gia, giá đắt gấp đôi so với giá thị trường, chất lượng thảo dược lại kém, khiến bách tính oán hận, thế nhưng, nhất giới bổ y, sao có thể làm gì được?
Tệ nạn này, có rất nhiều thương gia nhìn ra thương cơ ẩn giấu bên trong, nhưng, khi họ dốc sức, bắt đầu tiến quân vào ngành hiệu thuốc, thì gặp phải sự bắn ngược cấp tốc của Lý gia.
Ngoài những người nhận ra thủ đoạn này, Lý gia sẽ rasức giảm giá thuốc tới mức phổ thông nhất, để thu hút sự quan tâm của bách tính, còn thông qua quan hệ, lũng đoạn nguồn gốc của thảo dược, khiến các hiệu thuốc mới mở đạn tận lương tuyệt.
Còn lợi dụng quan hệ với Tôn Khoa, ba ngày điều tra ra vấn đệ thảo dược thật giả.
Một âm mưu lớn như vậy, âm mưu trong nháy mắt mang tất cả tới, những hiệu thuốc kia không phải là quy phục Lý gia, tranh thủ xử lý, đó là đóng cửa, biến khỏi Hàng Châu.
Cho nên, cho tới bây giờ, Lý gia vẫn độc bá thị trường thảo dược của Hàng Châu.
Thế nhưng, mọi khó khăn, trước mắt thần võ Trần Tiểu Cửu anh minh, đều không tồn tại.
Trần Tiểu Cửu dùng tài chính của mình, sức người của mình, đi đường thẳng, điều quan trọng nhất vẫn có thế lực hắc ám không thể sánh kịp giúp đỡ .
Hắn nghĩ con đường thảo dược của Giang Nam này, đều dã bị Lý gia chiếm lĩnh, cho nên Trần Tiểu Cửu lựa chọn kinh thành.
Diệp Ngâm Phong có địa vị cao, thông qua quan hệ, liên hệ với tám vị lang trung xuất sắc nhất cho Trần Tiểu Cửu, những thảo dược thương có thực lực khổng lồ nhất, có con đường này, thì sẽ có điều kiện tiên quyết để thành sự.
Hơn nữa, đối với phương thức kinh doanh của hiệu thuốc, Trần Tiểu Cửu cũng có hình thức truyền thống, cấp thấp của Lý gia.