Chương 680: Chương 682: Chịu không nổi!

Trần Tiểu Cửu vốn không sợ bị kiện, những tên lưu manh kia vừa nhìn đã thấy không phải người lương thiện, hầu hết đều đã có tội danh từ trước. Hơn nữa, tội vào nhà riêng đập phá, cướp giật vừa xong còn đang treo trên đầu chúng, chỉ vậy thôi đã đủ cho chúng nếm mùi rồi.

Tuy rằng quân đoàn Anh Mộc lấy bạo chế bạo, đánh gãy chân chó của bọn chúng, nhưng dưới sự phối hợp của Chung Bân, nhiều nhất cũng chỉ bị phán tội phòng vệ quá đà mà thôi!

Chu Bình kêu gào thiết, khóc lóc hô:

- Họ Trần, ta chọc ngươi sao? Sao ngươi luôn gây khó dễ cho ta?

Trần Tiểu Cửu nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Chu Mị Nhi, mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nói:

- Tự làm bậy không thể sống, kẻ ác cần kẻ ác trị! Người phải thiện tâm, bằng không, có chết cũng không biết chết thế nào.

- Chu lão phu nhân bệnh nặng quấn thân, lúc này ngươi lại đến gây loạn đòi phân chia sản nghiệp Chu gia, có thấy bản thân ngươi đê tiện đến mức nào không?

Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt, lại đạp lão một cước, quát lên:

- Ngươi muốn tài sản? Cũng tốt! Chờ ta làm chuyện quan trọng xong, tự ta mang theo người đến quý phủ của ngươi chia phần, đến lúc đó, ngươi không muốn chia cũng phải chia.

Chu Bình, Chu Võ bị dọa không nói nên lời, bọn họ biết nếu lúc này là dám tranh luận, tiểu tử Trần Tiểu Cửu này sẽ lập tức bẻ gãy chân, Chu Bình hèn mọn nói:

- Nếu... nếu không được chia gia nghiệp nữa, chúng... chúng ta đi được rồi chứ?

- Đi? Các ngươi đi được sao?

Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng, cười kiêu ngạo:

- Ta chặt đứt chân các ngươi, giờ đi không được, ta đã cho người thông tri cho quan sai nha môn đến thu xếp giúp các ngươi rồi. Cứ vào ngồi trong nhà lao nha môn nghĩ lại hành vi vài ngày nay của mình đi.

Hắn vừa nói xong, Chu Bình gãy chân đã sợ tới mức cả người phát run, cố gắng chịu đau lết chân trên đất muốn trốn.

Lúc này, từ cửa chính có mười mấy bộ khoái chạy vào, cầm đầu là Trương Đại Hải. Trần Tiểu Cửu có biết y cho nên vội vàng nở một nụ cười rạng rỡ, ngoắc ngoắc tay với Trương Đại Hải.

Trương Đại Hải rất có mắt nhìn người, thân là "Đội trưởng cảnh sát Hình sự" một phương, đương nhiên phải nắm rõ quan hệ khắp nơi. Ví dụ như Trần Tiểu Cửu này và Tri phủ Chung đại người quan hệ rất tốt, nhất định không thể đắc tội .

Gã nhất rảo bước tiến lên đại viện, nhìn thấy trong viện hỗn loạn không thể tả, cũng có hơn một trăm người nằm trên mặt đất kêu thảm, trong lòng không khỏi co giật một trận, con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Gã khẩn trương chạy đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, cười nói:

- Trần công tử, ở đây… ở đây xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt, chỉ vào Chu Bình, tức giận nói:

- Trương bộ đầu, cứu mạng nha, Chu Bình, Chu Võ này kéo một đám lưu manh xông vào nhà tiêng đập phá, cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, nếu không phải quân đoàn Anh Mộc vừa mới chạy tới, Chu gia, còn có Tiểu Cửu ta đã gặp tai ương ...

Xông vào nhà riêng? Đập phá cướp bóc?

Chu Bình nghe tội danh này, da đầu không khỏi run lên, vội vàng đau khổ thanh minh:

- Ta... Ta nào có hung tàn như vậy, ngươi xem, người của ta đều bị ác ma Trần Tiểu Cửu này đánh gãy ...

Trần Tiểu Cửu vội hỏi:

- Nếu ngươi không đập Chu gia ta, ta như sao ngộ thương ngươi? Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời sáng sủa, không ngờ dẫn theo lưu manh công nhiên hành hung, ngươi... ngươi thật to gan!

Chu Bình khóc lóc kể lể:

- Ta... Ta không có...

- Ngươi còn dám nói xạo?

Trần Tiểu Cửu chỉ vào những cây gậy sắt, dùi gỗ, còn có búa rìu trên đất, dõng dạc nói:

- Ngươi dám nói những thứ này không phải hung khí các ngươi mang đến? Ban mày ban mặt cầm búa xông vào nhà riêng còn nói không phải hành hung sao?

Hắn quay đầu lại giận dữ nói với Trương Đại Hải:

- Trương bộ đầu, ngài phải làm chủ cho chúng ta, bằng không ta đành đến trước mặt Chung đại nhân đòi công đạo.

Trương Đại Hải đại khái đã nghe rõ ý tứ hàm súc trong đó, rõ ràng là Chu Bình mang theo người đến đập Chu gia, không ngờ quân đoàn Anh Mộc xông tới, đánh ngã toàn bộ người của Chu Bình. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Đây rõ ràng là đen ăn đen mà… Trương Đại Hải rất là khinh thường Chu Bình: cái lão già này, đấu võ với quân đoàn Anh Mộc, không phải ngươi muốn chết chứ?

Y do dự nhìn vẻ mặt Trần Tiểu Cửu, dò hỏi:

- Bản bộ đầu chính trực nghiêm minh, tuyệt sẽ không bỏ qua một người xấu, ý Trần công tử là...

Trương Đại Hải nói hay tuyệt!

Ta thích!

Trần Tiểu Cửu chỉ tay vào đám lưu manh ở trần, đầu trọc, cười hì hì nói:

- Trương bộ đầu, ngài xem bọn họ một đám hung thần ác sát thế này, vừa thấy đã biết không phải thứ tốt gì, hôm nay dám đập Chu gia ta, trước kia khẳng định cũng không làm gì chuyện tốt!

- Trương bộ đầu áp tải bọn họ đi, dùng ghế hổ, nước ớt mà thẩm vấn, nhất định có thể vạch trần tội ác trước kia của chúng. Đó chính là giật được một kỳ công đấy!

- Chuyện này… Trương Đại Hải có chút do dự, nhiều người như vậy, liên quan cũng không nhỏ.

Trần Tiểu Cửu lôi ra một tấm năm nghìn lượng, vụng trộm nhét vào tay áo Trương bộ đầu, thì thầm:

- Đây là chút lòng thành, giữa huynh đệ chúng ta, sau này còn nhiều thời gian!

Hả?

Trương Đại Hải thu bạc, lại bị Trần Tiểu Cửu thả dây câu câu cá lớn, cảm thấy vừa lòng, quát lớn:

- Người đâu, giải đám ác ôn này tới nha môn cho ta, nghiêm trị không tha, cho Chu gia một công đạo.

Bỗng nhiên gã lại phát hiện chỉ dẫn có mười mấy bộ khoái theo. Đám lưu manh có hơn trăm mạng, muốn dẫn hết đi thì không thể! Nghĩ xong gã không khỏi xấu hổ.

Trần Tiểu Cửu cố nén cười, nhắc nhở:

- Anh Mộc, đệ mang theo huynh đệ giúp trương bộ đầu đưa người đến nha môn đi, thuận tiện cũng giúp lấy khẩu cung, đừng làm cho Trương bộ đầu khó xử!

Có quân đoàn Anh Mộc hỗ trợ, hơn một trăm gã lưu manh ai cũng đừng nghĩ chạy thoát. Cả một đám bị trói cánh tay, đùi, bị xem như bì lợn mài trên mặt đất đến chảy cả máu, giống như chó bị kéo đi, lôi hết ra ngoài.

Đại viện vốn có mấy trăm người bỗng chốc lại trở nên vắng vẻ. Viện tư bị đập phá tan hoang, hiện ra dấu hiệu suy sụp dần.

Trư Ngộ Năng lau máu tươi nơi khóe miệng, xấu hổ cười:

- Ta đúng là kẻ vô dụng, nếu không phải quân đoàn Anh Mộc đến hỗ trợ thì hôm nay Chu gia đã trở thành đống gạch vụn, mẹ ta cũng bị tức chết rồi.

Nhắc tới đến lão phu nhân, tất cả mọi người một lần nữa trở nên bi thương. Chu Mị Nhi lôi kéo Trần Tiểu Cửu, một lần nữa chạy vào trong viện, mới phát hiện lão phu nhân đã hôn mê bất tỉnh.

Ba bốn lang trung gấp rút đi loạn xung quanh, cãi vã nhau tìm cách cứu lão phu nhân.

- Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ còn chưa nói chuyện với Mị Nhi mà, mẹ cũng không thể đi như vậy...

Chu Mị Nhi gục đầu bên giường, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

Trư Ngộ Năng đứng ở đuôi giường, nhắm mắt lại, tâm sinh cảm giác vô lực.

Trần Tiểu Cửu nắm lấy cánh tay lão phu nhân, Tử Vi chân khí tiến vào trong kinh mạch của lão phu nhân.

- Ai da, người trẻ tuổi, cậu có hiểu y thuật không đấy? Cậu đừng làm xằng bậy… Những lang trung thấy thế liền trợn mắt với hắn.

Trần Tiểu Cửu không trả lời, qua một lúc, không ngờ lão phu nhân thật sự tỉnh lại, ánh mắt dao động, vô lực nhìn Mị Nhi một cái, mới đứt quãng nói:

- Mị Nhi… khóc cái gì? Mẹ còn chưa đi đâu...

Đến lúc nhìn thấy bóng dáng Trần Tiểu Cửu, bà mới nói với Chu Mị Nhi:

- Các người đi xuống cả đi, ta muốn nói chuyện với một mình Tiểu Cửu.

- Mẹ...

Chu Mị Nhi do dự kêu một tiếng, đã bị Trư Ngộ Năng kéo ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Trần Tiểu Cửu đứng ở đầu giường, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân, trong lòng nghĩ, đây còn là nữ nhân từng quyết đoán nhanh gọn, dứt khoát, không ai bì đó sao?

- Lão phu nhân, người muốn nói gì với ta?

Chu lão phu nhân thở phào một cái, cố gắng cử động ngồi dậy, tựa thân mình vào gối đầu, Trần Tiểu Cửu chạy đến. Vì một chút chân khí của hắn, sắc mặt lão phu nhân mới tốt hơn vừa rồi rất nhiều, thân mình cũng có chút khí lực ngắn ngủi.

- Tiểu Cửu, ngươi có phải rất hận ta hay không? Có phải oán ta ngáng chân ngươi, dùng thủ đoạn đê tiện bắt ngươi vào Chu gia làm nô tịch hay không? Ta đã là người sắp xuống đất rồi, ngươi cứ nói với ta vài câu nói thật.

Chu lão phu nhân thở ra một hơi khí đục, vô lực nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, dường như đang quan sát phản ứng của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu hơi nhíu mày, thở dài nói:

- Không có, ta chưa từng vì chuyện nô tịch mà hận lão phu nhân! Bởi vì ta tin rằng, bằng vào khả năng kinh doanh của ta, mạng lưới quan hệ của ta, muốn thoát ly thân phận nô tịch Chu gia, khôi phục tự do, chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi!

- Hơn nữa, ta cũng hiểu lão phu nhân vừa muốn lợi dụng ta, vừa muốn ta ngăn chặn nỗi khổ của người; đổi lại là bất cứ một gia chủ nào, gặp được một tài năng như ta, chỉ sợ đều vừa yêu vừa hận.

Trần Tiểu Cửu liếc nhìn lão phu nhân một cái, từng chữ một nói nói:

- Tuy rằng ta không oán hận bà, nhưng ta lại chán ghét bà, giữa chúng ta tuyệt đối không có khả năng có tiếng nói chung .

Chu lão phu nhân dường như cũng không tức giận, mà có vẻ đã dự tính trước, mỉm cười, thấp giọng nói:

- Vậy vì sao ngươi không có chủ động khó dễ ta, rời khỏi Chu gia tự lập môn hộ?

Trần Tiểu Cửu ánh mắt tràn ngập quyết tuyệt, nói từng chữ một:

- Ta đang đợi, chờ lão phu nhân hối hận, chờ lão phu nhân nhận ra sai lầm của mình, hành động thiển cận của mình, chờ phu nhân xin lỗi ta.

- Ha ha ha... Tiểu Cửu, ngươi khiến ta vĩnh viễn đều nhìn không thấu.

Chu lão phu nhân chỉ vào một khối gạch xanh nơi góc tường, ra hiệu nói:

- Nơi đó có cái hộp gấm, Tiểu Cửu giúp ta lấy ra.

Trần Tiểu Cửu đi tới, dời viên gạch ra, bên trong có cái hộp gấm. Trần Tiểu Cửu mang hộp gấm đặt trước mắt lão phu nhân, trong lòng lại tò mò không biết thứ này rốt cuộc là cái gì.

Lão phu nhân lại cố sức sờ soạng nơi đầu giường, lấy ra một cái chìa khóa, ra hiệu cho Trần Tiểu Cửu mở hộp.

Trần Tiểu Cửu mở ra nhìn, bên trong rỗng tuếch, chỉ có một đống giấy nát. Hắn tò mò nhìn lão phu nhân một cái, lại lật trang giấy nát ra xem xét, mới xem xong liền kinh ngạc nói:

- Đây là công văn nô tịch khi ta nhập Chu gia? Sao lại... sao lại bị xé nát?

Lão phu nhân nhắm mắt lại, hơi thở mong manh nói:

- Kỳ thật, vào ngày đầu tiên ngươi nhập nô tịch, ta đã xé nát lá công văn này rồi! Lòng ta biết chính mình đã đẩy ngươi vào cảnh nô tịch là không đúng, là phạm vào một sai lầm trí mạng, nhưng vẫn phải làm như vậy, bởi vì ta có nỗi khổ của mình.

- Nỗi khổ gì?

Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng nói ra hiếu kỳ trong lòng.