Trần Tiểu Cửu đi ra cửa phòng, mới phát hiện Lan Lan, Không Không đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người hồng hồng, ánh mắt hàm chứa u oán, giận dữ, nhìn hắn chằm chằm.
- Trần công tử, công tử thoải mái lắm phải không?
Lan Lan dẫn đầu nói.
Trần Tiểu Cửu hơi khó hiểu, nói:
- Không thoải mái lắm, ra một thân mồ hôi thật là khó chịu, phải đi tắm rửa!
Hắn vuốt mồ hôi đầy đầu, đi xuống lầu.
Không Không duỗi cánh tay ngăn Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Công tử cứ vậy mà đi sao?
- Vậy… vậy còn phải làm sao?
Trần Tiểu Cửu không hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ còn muốn ta phải khó chịu một lần nữa? Tuyết Tử tiểu thư đã ngủ rồi, chẳng lẽ hai vị cô nương cũng muốn sao?
- Công tử… Đôi tai Không Không đã đỏ lừ, gắt giọng:
- Đồ lưu manh, về sau xem chúng ta làm sao trừng trị công tử!
Lan Lan u oán trừng mắt vơi Trần Tiểu Cửu một cái, liền lên lầu.
Trần Tiểu Cửu hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của hai cô bé. Ra khỏi sòng bạc Phan thị, cảm thấy đầu váng mắt hoa, hắt chui thẳng vào phủ Chung Bân.
Chung Bân dường như hơi bất ngờ với việc Trần Tiểu Cửu đến đây, châm trà cho hắn, lẳng lặng đợi hắn cất lời.
- Ta phát hiện một vấn đề cực kỳ nan giải!
Trần Tiểu Cửu nhấp một ngụm trà nói:
- Ta biết một người gọi là Ngô An, là bằng hữu của Thạch Đầu Trù, hơn nữa người này từ Phúc Kiến tới, bối cảnh thâm hậu, ngay cả Thạch Đầu Trù cũng sợ người này bị thương tổn!
Trần Tiểu Cửu nói ngắn gọn, nói cho Chung Bân nghe chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Những việc đó nhìn thì như không có quan hệ gì, nhưng nếu gắn lại với nhau sẽ thấy được dấu vết. Huống chi Định Nam Vương ở Phúc Kiến rất có khả năng không thực lòng thuần phục.
Chung Bân nhíu mày. Thân là quan lớn một phương, chuyện lớn như thế này thà rằng đoán sai cũng không thể bỏ mặc. Dù có mưu mô trong đó có hay không thì cứ phải mời Ngô An tới làm khách đã.
Nếu là thương nhân bình thường thì thật nực cười. Một khi thực sự có dấu vết để lại thì vừa lúc một muôi múc luôn.
Chung Bân biết nặng nhẹ, không kịp uống trà, lập tức tự mình dẫn người đến quý phủ Thạch Đầu Trù tự mình thăm hỏi, gọi là nghiệp quan giao lưu, mời nhân vật nổi tiếng Ngô An Ngô công tử ở Phúc Kiến qua nói đôi lời, kì thực chính là bắt người.
Nhưng, không nghĩ lúc đến lại nhận được câu trả lời của Thạch Đầu Trù: bởi vì Ngô An thua ván bài, đã mất hết thể diện, không còn mặt mũi nào ở lại Hàng Châu nữa nên đã ra khỏi thành ...
Chung Bân đi vô ích, trở lại phủ đệ, nói rõ ràng chuyện này cho Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu tự hỏi một chút, cười quỷ dị nói:
- Chung đại nhân thấy thế nào?
Chung Bân nhíu mày nói:
- Sự khác thường tất có trá! Ta không đời nào tin gã đó là kẻ vì mất mặt mà chạy đâu! Chỉ có điều không biết tính toán gì, cũng không biết nên ứng đối thế nào.
Trần Tiểu Cửu thâm ý nói:
- Chạy trời không khỏi nắng, nếu trong lòng Chung đại nhân cũng đã biết, vậy thì nên phí chút công phu về phía Thạch gia đi!
Chung Bân hiểu ý Trần Tiểu Cửu, gật mạnh đầu!
Thời gian qua nhanh như thoi đưa, thành Hàng Châu đã xảy ra biến đổi lớn nghiêng trời lệch đất. Bốn đại thế lực thương gia Chu, Phan, Lý, Thạch đã xảy ra biến đổi kinh thiên.
Thạch gia tổn thất đồng minh lớn như Long Đại ở bến tàu, thêm việc phải chắp tay đưa sòng dâng cho Trần Tiểu Cửu, làm cho địa vị Thạch gia trượt xuống rất nhiều.
Mà Phan Tường là người được lợi lớn nhất trong đó, không chỉ không công chiếm được sòng bạc, còn được sự trợ giúp cực mạnh của trùm thuỷ vận Trần Tiểu Cửu này, trong lúc nhất thời mở mày mở mặt, quả là thế nước dâng thì thuyền lên.
Nhưng, căn cơ Thạch gia vẫn chưa bị lay động, chỉ là bị thương chút ít lông da bên ngoài. Chiếm được sòng bạc Như Ý đối với Phan gia mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Chênh lệch lớn nhất, là Lý gia và Chu gia.
Lý gia kinh doanh tơ sợi vải vóc lụa gấm, một đường qua ải chém tướng, dựa vào tiền trang tư nhân cuồn cuộn không ngừng tích góp từng tí một tài lực, đã chiếm lấy thị trường Chu gia.
Sau khi bệnh tình lão phu nhân Chu gia nguy kịch vẫn bị chúng bạn xa lánh. Chu Mị Nhi và Trư Ngộ Năng bận chăm sóc lão phu nhân cho nên Chu gia gặp phải tai nạn họa vô đơn chí.
Trần Tiểu Cửu thấy rõ tất cả, hắn chỉ đợi một cơ hội, một cơ hội duy nhất...
Cuối cùng, một ngày sau đó nửa tháng, Trư Ngộ Năng vẻ mặt đau thương, chán chường rảo bước tiến vào đình viện của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu đã đoán được việc gì, bèn gọi Song Nhi, Đan Nhi đều lại đây, mời Trư Ngộ Năng ngồi xuống, vỗ bờ vai của gã nói:
- Ngộ Năng, ta biết ngươi kiểu gì rồi cũng sẽ đến.
Ánh mắt Trư Ngộ Năng ảm đạm, một thân béo tròn giờ lại gầy đi nhiều. Gã do dự hồi lâu mới thở dài, nói:
- Tiểu Cửu, Song Nhi, Đan Nhi, mẹ ta... mẹ ta không xong!
Song Nhi, Đan Nhi nhìn nhau một cái, không khỏi thương cảm!
Bất kể nói như thế nào, mấy năm nay Chu gia cũng đã chăm lo chuyện ăn mặc cho hai tỷ muội, chợt nghe thấy tin tức này trong lòng cũng cảm thấy bi thương.
Trư Ngộ đau thương nói:
- Tiểu Cửu, ta biết mẹ ta ác độc đối với ngươi, tuy nhiên, mẹ ta đã không xong rồi. Lúc lâm chung, người mà mẹ ta muốn gặp nhất chính là ngươi. Ta biết ngươi lòng oán giận mẹ ta, nhưng mà Tiểu Cửu, ngươi nể mặt ta, có thể cùng ta về Chu gia một lần hay không, mặc kệ nói như thế nào thì nơi đó cũng chảy xuống dấu ấn cuộc sống của ngươi.
Gã nói xong, đôi mắt hồng hồng, nước mắt trào ra.
Trần Tiểu Cửu vuốt bả vai Trư Ngộ Năng, an ủi nói:
- Không cần ngươi phải khó xử, ta cùng với lão phu nhân thật sự có chút hiểu lầm, cũng đến cởi bỏ rồi, thực ra... Lòng ta rất nặng nề, ta luôn luôn chờ đợi ngày này...
- Tiểu Cửu!
Trư Ngộ Năng vội vàng đứng dậy, kéo chặt bả vai Trần Tiểu Cửu, mắt đầy vẻ cảm kích nói:
- Ngươi vẫn là ngươi trước kia, không thay đổi chút nào...
- Song Nhi, Đan Nhi, đi, chúng ta gặp lão phu nhân...
Trần Tiểu Cửu lôi kéo Trư Ngộ Năng đi ra ngoài, Đan Nhi, Song Nhi từ từ chạy theo.
Trần Tiểu Cửu đây là lần đầu tiên quang minh chính đại tiến vào Chu gia sau mấy tháng cách xa. Phóng mắt nhìn lại, tất cả cảnh vật trong mắt, nước chảy quanh núi giả, trường đình thơm cây cỏ, đều quen thuộc như vậy, lộ ra hương vị ấm áp.
Trư Ngộ dẫn Trần Tiểu Cửu vội vã chạy tới phòng lão phu nhân. Còn chưa đi vào đi, từ xa đã nhìn thấy Chu Mị Nhi canh ở cửa, nghển cổ trông mong. Gương mặt thanh lịch tuyệt tục treo đầy nước mắt, miệng anh đào nhỏ tái nhợt, hiện ra sắc đẹp u buồn.
Chu Mị Nhi từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Trần Tiểu Cửu, nước mắt trong suốt lập tức ào ra, như là thấy được người đáng tin cậy nhất, cuối cùng cũng bất chấp kiêu ngạo hay thanh danh, lập tức bổ nhào vào lòng Trần Tiểu Cửu, ôm chặt cổ hắn, không coi ai ra gì thất thanh khóc rống lên.
Song Nhi, Đan Nhi tuy rằng thần sắc có xấu hổ nhưng không nỡ lên tiếng ngăn cản, theo Trư Ngộ Năng đi vào trong phòng nhìn lão phu nhân.
- Tiểu Cửu! Mẹ ta sắp... sắp không xong, ta... ta tâm loạn như ma, không biết làm thế nào mới tốt!
Chu Mị Nhi đánh mạnh vào ngực Trần Tiểu Cửu, nghẹn ngào nói:
- Ngươi không có lương tâm, cứ mang thù như vậy sao? Bản thân ở bên ngoài phong quang thì không quản ta nữa sao? Lời ngươi từng nói này chẳng lẽ chỉ tìm cớ? Ngươi có phải không thích ta hay không?
- Ta yêu nàng còn không kịp, sao có thể không thích nàng?
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của Chu Mị Nhi, hôn lên đôi mắt ngập nước của nàng, an ủi nói:
- Nhị tiểu thư, là người thì sẽ luôn luôn có ngày này, chỉ cần có ta ở đây, bầu trời của Chu gia không sập được!
- Đến tận lúc này ta mới phát hiện, nữ nhân quản lý gia tộc mới yếu ớt cỡ nào !
Chu Mị Nhi ôm chặt Trần Tiểu Cửu, nức nở nói:
- Tiểu Cửu, ta phải dựa vào chàng...
Trần Tiểu Cửu an ủi Chu Mị Nhi một lúc mới cùng Chu Mị Nhi bước vào phòng.
Trong phòng ánh sáng mờ tối, có mùi thảo dược, mười mấy nha hoàn không ngừng ra ra vào vào. Trần Tiểu Cửu rảo bước tiến vào nội đường, thấy Chu lão phu nhân đưa lưng về phía ngoài, mặt quay vào tường! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trần Tiểu Cửu lặng yên không một tiếng động đứng trước giường, liền nghe Chu lão phu nhân nói:
- Tiểu Cửu, cuối cùng ngươi cũng đến...
Một tiếng này mười phần khí lực, hết sức uy nghiêm.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy bi thương: xem ra Chu lão phu nhân là hồi quang phản chiếu ...