Chương 675: Chương 677: Mượn bạc

Tuy rằng Lô Sài Bổng dáng người còm nhom nhưng tâm tư kín đáo, lại vô cùng trung tâm với Trần Tiểu Cửu.

Trước kia gã chưa từng nghĩ tới tương lai của mình, tính toán tiền đồ của mình. Nhưng, hiện tại và trước kia đã hoàn toàn khác, bởi vì trong đại hội lần thứ hai quân đoàn Anh Mộc kén rể trong trăm người, gã đã cưới được giai nhân mỹ mạo như hoa như ngọc.

Đêm động phòng hoa chúc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thiên kiều bá mị của tân nương, gã không khỏi cảm thán hàng nghìn hàng vạn lần: nếu không có hào quang của Cửu ca bao phủ, không có quân đoàn Anh Mộc khí phách kế thừa cái cũ, mở mang cái mới, sao gã có thể có được một tương lai hương diễm tương lai như thế.

Tất cả những chuyện đó cuối cùng đều chuyển thành lòng tri ơn đối với quân đoàn Anh Mộc.

Khi Lô Sài Bổng đi theo Thạch Đầu Trù đi vào sòng bạc Như Ý, lập tức chỉ bảo hơn một trăm vị huynh đệ vây chặt chung quanh sòng bạc, không cho phép bất cứ kẻ nào lấy đi bất cứ vật phẩm gì.

Thạch Đầu Trù hơi phát điên, Lô Sài ngươi Bổng là cái thứ gì? Sòng bạc này ngươi còn muốn lòng tham không đáy chiếm làm của riêng sao? Ta khinh bỉ ngươi.

- Ngoại trừ bạc! Còn lại đến cả cái bô cũng không được cho mang đi!

Hai má gầy của Lô Sài Bổng đầy màu sắc hưng phấn:

- Các huynh đệ, kiểm kê vật phẩm tốt một chút cho ta. Nếu sơ hở chỗ nào, Cửu ca tâm địa nhân từ có bỏ qua cho các ngươi, thì ta cũng không tha cho các ngươi.

Hơn một trăm người chia nhau ra, kẻ trông cửa, người kiểm kê vật, đôi mắt cả đám như là đề phòng cướp nhìn thuộc hạ của Thạch Đầu Trù.

Thạch Đầu Trù vốn định mang trộm thứ gì đáng giá đi, nhưng bị đôi ánh mắt gian tà của Lô Sài Bổng nhìn thật chặt, không cách nào thực hiện. Thạch gia nuôi rất nhiều tay đấm, vũ phu, nhìn thấy đám người Lô Sài Bổng kiêu ngạo như thế liền xắn tay áo muốn động thủ.

Nhị Hổ Tử mang theo vài huynh đệ nhất loạt xông lên trước mặt mấy tay đấm kia, bọn chúng lập tức ngã ra đất, thê thảm tru lên từng tiếng.

Lô Sài Bổng khinh thường nhìn mấy gã tay sai vừa định xông lên, nói với Thạch Đầu Trù:

- Sao? Còn muốn phản kháng? Nếu Thạch Công tử không muốn, ta đây đành phải trở về báo cáo kết quả công tác cho Cửu ca, họ Ngô kia, chờ đứt tay đứt chân đi!

Gã quay đầu lại quát một tiếng, gọi các huynh đệ đi.

Thạch Đầu Trù cũng không dám để Lô Sài Bổng hai tay trống trơn trở về báo cáo kết quả công tác, dựa vào tính tình âm độc của Trần Tiểu Cửu kia, nhất định có khả năng làm ra chuyện điên cuồng. Hắn vội vàng ngăn Lô Sài Bổng lại, liếc mắt quát lên với đám tay sai:

- Các ngươi muốn làm gì? Dám làm khách quý chậm trễ, ta đuổi các ngươi ra khỏi Thạch gia! Nghe kỹ cho ta, phải phối hợp Lô đại ca kiểm kê cho tốt, không ai được dùng mánh lới, nghe hiểu chưa?

Người giúp việc và tay sai của Thạch gia vẻ mặt đau khổ, suy nghĩ trăm đường vẫn không lời giải: ông chủ sao thế này? Người ta đã đánh vào mặt rồi, ông không phản kháng còn đứng đấy cho người ta đánh sao?

Ngu người rồi hay sao? Nguồn: http://truyenfull.vn Có Thạch Đầu Trù chủ động phối hợp, công tác kiểm kê sòng bạc Như Ý một lúc lâu sau liền kết thúc sảng khoái. Lô Sài Bổng lấy hóa đơn ra, cùng Thạch Đầu Trù ký một phần chứng từ, phái Nhị Hổ Tử dẫn dắt năm mươi huynh đệ bảo vệ cho sòng bạc, lại mang theo huynh đệ còn lại và Thạch Đầu Trù cùng nhau về tới sòng bạc Phan thị.

Trần Tiểu Cửu vô cùng tín nhiệm đối với "Năng lực làm việc" của Lô Sài Bổng, nhìn thoáng qua một cái liền cười với cái mặt co mày cáu của Thạch Đầu Trù, nói:

- Thạch Công tử, Thạch gia không hổ là nho thương số một Hàng Châu, giữ chữ tín, có nghĩa khí, Tiểu Cửu khâm phục.

Thạch Đầu Trù trong lòng nhỏ máu, nhưng thua địa bàn không thể thua thể diện, miễn cưỡng cười vui, hướng về nhìn thoáng qua Ngô An vẫn được đám người Anh Mộc ấn trên bàn, trầm ổn nói:

- Nguyện đánh cuộc chịu thua chính là quy củ, Thạch gia ta sao có thể làm hỏng quy củ này?

- Thạch mỗ đã giao sòng bạc cho Trần công tử, hiện tại Trần công tử có thể thả Ngô huynh hoàn hảo không tổn hao gì không?

Trần Tiểu Cửu khoát tay áo, ra hiệu Anh Mộc thả người!

Ngô An bị đám Anh Mộc ép lâu, khí huyết không thông, cả người tê dại, vừa mới nâng thân mình lên không khỏi mắt tóe ngàn sao, được tôi tớ của Thạch Đầu Trù nâng dậy mới đứng vững bước chân.

Một hồi lâu sau gã mới tỉnh táo lại từ mê man, đôi mắt bùng lửa cháy, hung ác hét lên với Trần Tiểu Cửu:

- Họ Trần , ngươi cẩn thận cho ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ngươi câm mồm cho ta!

Không đợi Trần Tiểu Cửu nói chuyện, Thạch Đầu Trù vội vàng quát bảo ngưng lại, lại chỉ bảo tôi tớ, đưa Ngô An đi ra ngoài! Y cười lạnh chắp tay với Trần Tiểu Cửu nói:

- Trần công tử, chi ân hôm nay Thạch mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày khác tất làm hậu báo.

Trần Tiểu Cửu ung dung khoát tay, không chỗ nào sợ hãi nói:

- Tiểu Cửu xin đợi Thạch Công tử đại giá! Người tới, tiễn khách!

Thạch Đầu Trù hừ một tiếng, đi ra ngoài!

Lăn qua lăn lại đã tới trưa, tuy rằng ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, ấm áp dễ chịu, nhưng Thạch Đầu Trù lại lạnh lẽo cõi lòng, mặt âm trầm, không nói một lời.

- Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!

- Ngô An phẫn nộ, ảo não , đến giờ cũng vẫn không rõ Trần Tiểu Cửu làm thế nào thắng mình? Nghĩ bản thân không chỉ đánh mất thể diện ngay trước mặt nhiều người, lại làm hại Thạch Đầu Trù phải chắp tay đưa tiễn sòng bạc, trong lòng liền bất an!

Ngô An căm giận vung nắm tay, độc ác nói:

- Thạch huynh, đều do ta không tốt, không có thắng tên kia, Trần Tiểu Cửu này ta nhất định sẽ khiến hắn đẹp mặt.

- Đừng! Tuyệt đối không thể!

Thạch Đầu Trù tuy rằng mất đi sòng bạc, nhưng tâm tư nhanh nhẹn còn chưa đến mức tiến thoái lưỡng nan, đã khôi phục điềm tĩnh.

Y cười an ủi Ngô An nói:

- Ngô huynh không cần tự trách, là ta xui khiến huynh và Trần Tiểu Cửu đánh cuộc. Hắn từ trước đến nay âm hiểm giả dối, là ta đã xem nhẹ thủ đoạn của hắn! Sai lầm này là tại ta, mà không tại huynh!

- Lại nói, một sòng bạc đối với Thạch gia ta chỉ là chín trâu mất sợi lông, không đáng kể, không phải không chịu nổi! Ngô huynh không cần để ở trong lòng, cũng không cần đi tìm hắn gây phiền toái, nên lấy đại cục làm trọng, nghĩ chuyện quan trọng hơn.

- Đúng! Đúng! Vẫn là Thạch huynh nói có lý!

Ngô An nghe Thạch Đầu Trù chuyện trò vui vẻ, trong lòng dễ chịu rất nhiều, thở dài một hơi nói:

- Thạch huynh, chúng ta chỉ cần đạt thành nhất trí, làm tốt khoản mua bán này, Thạch gia huynh sẽ kiếm được cả một ngọn núi vàng.

- Chỉ hy vọng như thế!

Thạch Đầu Trù nhắm mắt lại nghĩ, dặn:

- Sau này Ngô huynh ngàn vạn lần phải khiêm tốn chút, cái mũi của Trần Tiểu Cửu kia cực kỳ thính, cẩn thận bị hắn ngửi ra mùi vị nào đó...


Trong sòng bạc Phan thị, tất cả các con bạc đều đã tan hết, còn lại đều là tôi tớ Phan gia và huynh đệ quân đoàn Anh Mộc.

Đến giờ Phan Tường mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ. Mắt thấy Thạch Đầu trù đồng ý ký tên dùng sòng bạc gán nợ, trong lòng anh ta bật lên niềm vui không hiểu.

Điều này nghĩa là, từ nay về sau Thạch Đầu Trù phải rút khỏi nghề cá độ, sòng bạc Hàng Châu vẫn do nhất mạch Phan thị của anh ta chiếm số một.

Trần Tiểu Cửu vui vẻ thưởng trà, thấy vẻ mặt kinh ngạc Phan Tường liền cười trêu nói:

- Phan huynh, ta giải quyết chuyện buồn phiền ở nhà của huynh, huynh phải cảm tạ ta như thế nào đây?

Phan Tường kích xoa xoa tay tay, nói:

- Tiểu Cửu, huynh muốn ta tạ ơn huynh như thế nào? Phan Tường ta có thể vỗ ngực hứa hẹn với huynh, ngoại trừ nữ nhân của ta huynh muốn cái gì ta đều cho huynh.

Trần Tiểu Cửu không nghĩ Phan Tường nói thế, phụt một tiếng, ngụm trà trong miệng lập tức phun ra, hắn chật vật chùi vạt áo, lắc đầu cười nói:

- Phan huynh, giữa chúng ta còn cần xa lạ như vậy sao? Trợ giúp huynh, đó là trợ giúp chính ta.

Phan Tường lại gật gật đầu, suy nghĩ kỹ nói:

- Sòng bạc Như Ý của Thạch Đầu Trù nếu huynh tiếp nhận, muốn xử lý như thế nào đây? Nếu huynh muốn tự chủ kinh doanh, ta liền phái người cho huynh...

Trần Tiểu Cửu vội vàng xua tay ngắt lời Phan Tường.

- Nếu ta là nhúng tay vào sòng bạc thì khác gì so với Thạch Đầu Trù nhúng tay? Huynh không cần thử ta, Tiểu Cửu ta coi tình bằng hữu giữa chúng ta quan trọng hơn vàng bạc nhiều.

Phan Tường nghe vậy thì tâm không yên rốt cục cũng tắt, trong lòng ấm áp, còn kém chút nữa là cảm động chảy nước mũi.

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, nói:

- Ta tính đem đưa sòng bạc đó cho Phan huynh, tiền vốn không lấy một xu, vẫn giống trước kia, chiếm hai phần, Phan huynh cảm thấy như thế nào?

Phan Tường kinh ngạc liên tục xua tay, nói:

- Tiểu Cửu, phần lễ này quá lớn, ta cũng không dám chiếm lợi của huynh, huynh cho ta là kẻ lòng tham không đáy, tiểu nhân vụ lợi hay sao?

- Phan huynh đừng vội cự tuyệt, ta còn chưa có nói xong, sau này có thể còn phiền toái đây!

Trần Tiểu Cửu nhìn Phan Tường nói:

- Huynh cho ta mượn một số bạc, càng nhiều càng tốt, ta có chuyện quan trọng cần dùng.

Phan Tường vẻ mặt nghi vấn:

- Bao nhiêu bạc?

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, vươn năm ngón tay, nói:

- Ít nhất năm mươi vạn lượng bạc.

- Nhiều như vậy?

Phan Tường hơi sửng sốt, nhưng anh ta cũng là người thông minh, tâm niệm vừa chuyển liền đoán được Tiểu Cửu tâm tư, vẻ mặt quỷ dị cười nói:

- Năm mươi vạn lượng bạc sao đủ? Một trăm vạn lượng bạc, thế nào?

- Không ngờ Phan huynh có nhiều như vậy?

- Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, vươn ngón tay cái tán thưởng nói:

- Phan huynh dốc túi tương trợ, Tiểu Cửu cảm động phục sát đất!

Hai người đang lúc tán gẫu, chợt từ ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, tiếng nói điềm đạm truyền đên:

- Trần công tử, công tử mau ra đây, tiểu thư muốn gặp công tử...

Thanh âm uyển chuyển hàm súc, dịu dàng quyến rũ, đúng là tiếng Lan Lan.