Chương 665: Chương 667: Trong lòng có kế Trương Lương

Trong làn gió mát mẻ của buổi bình minh, giọt sương rơi trên đầu tròn tròn, hướng về mặt trời đỏ rực, khẽ gật đầu.

Thời tiết là vào cuối thu, buổi sáng sớm tràn đầy cảm giác mát lạnh.

Trần Tiểu Cửu dưới sự bảo vệ của Đan Nhi và Tiểu Đường muội muội, đứng trên đài cao của bến tàu, vẻ mặt thỏa mãn nhìn hai bên bờ sông, lại thấy bóng dáng mấy trăm người đàn ông mồ hôi đầy đầu vẫn bận rộn như trước.

Lại hơn một tháng nữa đã vội vàng trôi qua.

Quân đoàn Anh Mộc đối nội chỉnh hợp, đối ngoại khuếch trương, đã khống chế chặt chẽ ngành thủy vận trong lòng bàn tay, vàng bạc cũng nhiều tựa tuyết rơi, điên cuồng rơi vào tay quân đoàn Anh Mộc.

Hơn mười ngày trước, Trần Tiểu Cửu thực hiện lời hứa, , tiêu phí một số tiền lớn để tổ thành công việc cưới vợ cho hơn một trăm huynh đệ, để họ có gia đình riêng của mình.

Tất cả mọi thứ đều xoay chuyển rất tốt.

- Cửu ca, huynh xem, mọi người rất nhiệt tình.

Kỷ Tiểu Đường đã chạm nhẹ vào cánh tay của Trần Tiểu Cửu, nhìn trong ánh mắt tình lang, mang theo sự ngượng ngùng và vui sướng.

Từ ngày bị Trần Tiểu Cửu ôm, sau khi phát hiện ngực nàng lớn, Trần Tiểu Cửu rõ ràng đã thay đổi thái độ đối với nàng, tuy vẫn là bộ dạng không kiên nhẫn kia, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt sẽ không kìm được mà vụng trộm lưu luyến bộ ngực đầy đặn đó một chút.

Hóa ra Cửu ca thích những cô nàng ngực lớn.

Kỷ Tiểu Đường học rất thông minh, thả lỏng bộ ngực đang được bó gắt gao của mình một chút, lộ ra hình dạng mê hoặc vô cùng, sau đó, mượn cơ hội ma sát lên cánh tay Trần Tiểu Cửu vuốt ve.

Nàng biết cái cảm giác gắt gao chặt ních này mê người biết bao, tuy ngoài miệng Cửu ca không nói, nhưng trong lòng lại thầm để cánh tay của mình dựa chặt vào bộ ngực đầy đặn của nàng.

Đan Nhi thấy Tiểu Đường muội muội động chân động tay với Trần Tiểu Cửu, liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, nàng phải bảo vệ đồ vật của mình, không thể để bị hoa dại ven đường giẫm lên, mặt lạnh lùng, xen vào giữa hai người, hừ nói:

- Một tên háo sắc, lấy vợ, đương nhiên là nhiệt tình rồi.

Nhìn ánh mắt của Trần Tiểu Cửu chưa, u oán bao nhiêu.

Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận được sự hạnh phúc của Tiểu Đường muội muội và sự u oán của Đan Nhi, hắn kéo Đan Nhi sang bên trái mình, tay phải kéo Tiểu Đường muội muội, cười nói:

- Đợi sau khi tất cả các huynh đệ đều lấy vợ, đến lượt Trần Tiểu Cửu ta lấy vợ rồi, ta sẽ lấy một, hai, hay là bảy, tám vợ nhỉ? Nghĩ như vậy, đã thấy đau đầu.

- Phi….

Tiểu Đường muội muội và Đan Nhi phá lệ đứng trên cùng một trận tuyến, trên mặt đều có chút xấu hổ và oán hận, trong lòng hai người đều hiểu, bất luận là Trần Tiểu Cửu lấy ba, bốn hay bảy, tám vợ, hai người đều có thể là một phần tử trong hậu cung của Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu cười hạnh phúc, lại thầm nắm chặt tay hai người hơn, trong lòng nghĩ việc thủy vận đã hoàn toàn thắng lợi, tiếp theo sẽ nên trừng trị Lý gia thế nào.

Nghĩ tới đây, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Chu Mỵ Nhi, ôi…lại là rất lâu rồi không gặp Chu Mỵ Nhi rồi, không biết nàng có nhớ mình tới mức trà không uống, cơm không muốn ăn hay không, Trần Tiểu Cửu tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy mình có chút vô sỉ?

Đang lúc trào phúng mình, bên tai lại truyền tới tiếng cười sang sảng của Phan Tường:

- Tiểu Cửu, nghiệp lớn đã thành, sức sống dạt dào, có thể thoải mái không?

Trong sự vui sướng, hiện ra một công tử khá tiều tụy, xuất hiện trước mặt Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi:

- Nghiệp lớn thủy vận này, là có hai phần của Phan gia các huynh, lẽ nào Phan huynh không vui sao?

Phan Tường cười nói:

- Ta đương nhiên là vui, nhưng Tiểu Cửu chiếm hai thành trong sòng bạc của Phan gia ta, trước mắt, phần lớn không có lời lãi gì, xấu hổ, thật xấu hổ… Trần Tiểu Cửu hiểu được nỗi khổ của Phan Tường.

Hơn một tháng nay, Thạch Đầu Trù không nhàn rỗi, tuy không tiến quân được vào thủy vận, nhưng lại trở thành đồng minh với Lý gia, cùng tiến cùng lùi, cùng làm vải vóc và đồ sứ với Lý gia, Thạch Đầu Trù hành văn mạch lạc, lưu loát, hoàn thành được bố cục sòng bạc Giang Nam, nhất là vùng đất ở Hàng Châu, rất có hiệu quả.

Phan Tường cười khổ nói:

- Thời gian này ta suýt nữa thì trắng đầu vì lo buồn, tên Thạch Đầu Trù kia tuy khiến ta vô cùng phản cảm, nhưng quả thật có thể phong cho y danh hiệu thiên tài.

- Sự tinh diệu của nơi bài trí, sự xa hoa của trang sức, sự đa dạng của đổ kỹ, ùn ùn, có mấy người Tây Vực cũng làm, hơn nữa, mấy tên quái thai Tây vực thủ pháp cũng tinh diệu, luôn tới sòng bạc gây phiền phức, mỗi lần tới, đều thắng vạn lạng bạc, mới tận hứng mà đi, trước sau, ta đã thua hai trăm vạn lạng rồi, cứ thế mãi, Phan gia ta có núi vàng, e là cũng không chống đỡ được.

- Mấy ngày này, thật là nóng tới cực điểm, ôi…ta tuy là luôn tự tin kinh doanh có phương pháp, cũng đang chống chọi rất khổ sở.

Trần Tiểu Cửu cười ha ha:

- Phan huynh, Phan gia vàng bạc chất như núi, thua mấy trăm lượng bạc, cũng chỉ bằng một bữa ăn sáng ? huynh kêu khổ với ta làm gì?

Phan Tường nói:

- Thua bạc không sao, chủ yếu là không thể thua trận, theo tình hình phát triển, ta một chút cũng không thấy có hi vọng thắng nào.

Trần Tiểu Cửu gật đầu, mới nói:

- Việc của Phan huynh chính là việc của ta, ta và Phan huynh tâm đầu ý hợp, bên trong Thiết Đổ phường, còn có hai phần của ta, ta sao có thể không quản chứ?

Nói tới đây, vẻ mặt lại quỷ dị nói:

- Ta trước giờ luôn mang thù, trừng mắt phải báo, thấy tên Thạch Đầu Trù kiêu ngạo như vậy, trong lòng ta sao khó chịu vậy chứ?

Phan Tường nghe vậy, đã hiểu Trần Tiểu Cửu sẽ ra tay cứu giúp, vui mừng nói:

- Có Tiểu Cửu, vấn đề khó đương nhiên được hóa giải, chỉ là…chỉ là không biết bây giờ Tiểu Cửu có thượng sách gì?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Đương nhiên.

Phan Tường lại vừa nghi vấn, vừa vui mừng, truy vấn nói:

- Tính đến độ an toàn chưa?

Trần Tiểu Cửu thần bí nói:

- Thật ra cứu tinh của huynh đang ở ngay trong Tửu Hương lầu, ta sớm đã sắp xếp người vào Phan gia, huynh lại không hề biết?

Vẻ mặt Phan Tường hồ đồ, truy vấn nói:

- Tiểu Cửu muốn nói tới Y Đằng Tuyết Tử? Chỉ là việc này có liên quan gì tới nàng ta?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Sao lại không có liên quan? Giang sơn và mỹ nhân trong lòng mọi người xếp thứ nhất, kỹ nghệ đánh bạc, nhiều lắm cũng chỉ xếp thứ ba, sao có thể cùng so sánh với mỹ nhân? Tửu Hương lầu vì sự xuất hiện của ba người Y Đằng Tuyết Tử và Lan Lan, Không Không phong cảnh náo nhiệt đã trở lại, chỗ mấu chốt, chính là ở đây.

- Phan huynh chỉ cần để Y Đằng Tuyết Tử trấn thủ và đánh cuộc, nói vài câu chuyện, lộ ra vũ kỹ, nhất định có thể khiến cho vô số văn nhân nhà thơ nghỉ chân ở Túc Đổ phường, sòng bạc e là không cháy cũng khó.

Phan Tường nghe vậy, nghĩ đương nhiên, nhưng lại lắc đầu nói:

- Tiểu Cửu nói đơn giản, cách nghĩ này ta đã từng nghĩ qua vô số lần, nhưng làm lại khó, mê lực của Y Đằng Tuyết Tử khôn cùng, nhưng tính khí lại khá khó, ai cũng không quản được, cũng không thèm nhìn sắc mặt của bất cứ ai, sao có thể đồng ý trấn thủ ở Túc Đổ phường chứ? Độ khó này không phải là bình thường.

Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu quỷ dị, ghé vào tai Phan Tường nói nhỏ:

- Phan huynh sợ cái gì? Tuyết Tử không nể mặt huynh, nhưng sẽ không làm trái ý ta, việc này cứ giao cho ta là được rồi?

Vẻ mặt Phan Tường kinh ngạc, nhìn sắc mặt đắc ý của Trần Tiểu Cửu, thầm nghĩ lẽ nào Tuyết Tử đã bị Trần Tiểu Cửu nuốt rồi? Sự diễm ngộ này thật ngưỡng mộ đến chết...

Gã không có chút nghi ngờ gì về lời nói của Trần Tiểu Cửu, chỉ là nghĩ một lát nói:

- Tuy có thể khiến Y Đằng Tuyết Tử động tâm trấn thủ Túc Đổ phường, nhân khí cũng sẽ nóng nảy, nhưng lại không ngăn được cao thủ Tây vực kia, chỉ cần mấy cái hội hợp, mấy trăm lượng bạc sẽ một xu cũng không còn.

Trần Tiểu Cửu vỗ ngực, nháy mắt nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn - Sợ cái gì? Cứ tìm ta.

Phan Tường tức vô cùng:

- Huynh biết đánh cuộc sao? Tuy huynh thông minh, nhưng công phu lão thiên này, lại không thấy cao minh, cũng không thể mạnh hơn ta.

Nhếch mép, gã khẳng định Trần Tiểu Cửu đang nói khoác.

Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng, thổi nói:

- Ta từ trước tới giờ giấu tài không để lộ, đánh cuộc thiên hạ vô số địch thủ, một lòng một dạ độc cô cầu bại, người Tây Vực, đến một người, giết một người, đến hai người, giết hai người, Phan huynh, huynh chờ xem trò vui nhé.

Phan Tường vẫn bán tín bán nghi, thấy Trần Tiểu Cửu nói trịnh trọng, gã cũng chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống, giơ tay làm một tư thế, nói:

- Tiểu Cửu, bây giờ cùng ta tới Tửu Hương lầu uống trà đi?

Trần Tiểu Cửu hiểu được ý của Phan Tường, gã đương nhiên là muốn xem mình có thể thuyết phục Y Đằng Tuyết Tử tới Túc Đổ phường hay không, nghĩ một lát, cảm thấy việc này không thể kéo dài nữa, cũng không để ý tới ánh mắt của Đan Nhi và Tiểu Đường muội muội, nói cười mà đi.

Đan Nhi nhìn bóng dáng của Trần Tiểu Cửu, thờ phì nói:

- Tiểu Cửu thối, nhất định là đi Tửu Hương lầu tìm hồ ly kia.

Tiểu Đường muội muội u oán nói:

- Đan Nhi muội muội, muội nói Cửu ca có quan hệ gì với hoa khôi Tuyết Tử hay không? Bằng không sao lại tỏ ra thân mật như vậy?

- Hắn dám?

Đan Nhi chu cái miệng lên, lắc eo nói:

- Ta đây đi phá hoại chuyện tốt của hắn.

Vặn người liền đuổi theo Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu không nói dối, tới Tửu Hương lầu, đi vào khuê phòng của Y Đằng Tuyết Tử, nói chuyện một lát, đợi Đan Nhi vừa lo lắng đuổi vào Tửu Hương lầu, Trần Tiểu Cửu đã cười đi ra khỏi khuê phòng của Tuyết Tử.

Hắn thấy Đan Nhi dường như theo đuôi tới, trong lòng biết nàng sợ mình vụng trộm, cười khổ nói:

- Tiểu cô nương à, đến kỹ viện làm gì? Cũng không e lẹ.

- Ta bảo vệ ngươi mà.

Đan Nhi lớn tiếng đáp lại, mặt đỏ lên, cắn vào tai Trần Tiểu Cửu, u oán nói:

- Ngươi biết tại sao ta tới, còn cố ý hỏi ta, thật là xấu.

Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu.

Phan Tường vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Tiểu Cửu, nhanh như vậy? Huynh sẽ không nhốt Y Đằng Tuyết Tử chứ?

- Sao có thể chứ?

Trần Tiểu Cửu ngồi xuống, thảnh thơi thưởng trà:

- Tuyết Tử tiểu thư đã đồng ý, ngày mai sẽ dẫn hai người Lan Lan, Không Không cùng tới Túc Đổ phường nổi trống trợ uy cho huynh.

- Thật sao?

Phan Tường ức chế kích động trong lòng, liền nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:

- Tiểu Cửu, ngươi cũng thật tài, Tuyết Tử tiểu thư sao có thể nghe lời huynh vậy? Không phải hai người tình chàng ý thiếp, sớm thành một thể rồi chứ?

Mặt Trần Tiểu Cửu đỏ lên, vội vàng nháy mắt với Phan Tường, thấy thái độ hung dữ của Đan Nhi, lén bóp trên lưng hắn, ghé vào tai, ngơ ngác nói:

- Ngươi cái đồ khốn kiếp chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt….