Chung Bân là một con cáo già, kinh nghiệm trên sa trường, mỗi lời nói mỗi cử động của mỗi người, ông ta đều nghiên cứu tỉ mỉ, bằng không, chỉ dựa vào tài năng, học thức, có thể ngồi ở địa vị Tri phủ sao?
Ông ta nhìn những thi thể của bọn lưu manh, mặt u sầu, trong lòng lại nhìn vẻ mặt Tôn Khoa, nhìn ra chút nghi vấn.
Long Đại từng là ở cùng trận tuyến với Tôn Khoa, tuy rằng vì Trần Tiểu Cửu làm lễ mừng khai trương mà trở nên xa lạ, nhưng cũng không đến mức trở mặt thành thù, đứng trên lập trường chính trị và lợi ích mà nói, mức độ thân mật giữa hai người còn xa hơn nhiều so với mức độ thâm hậu của mình?
Nhưng Long Đại bị giết sạch sẽ, Tôn Khoa sao lại lộ ra nụ cười đắc ý như vậy? Lẽ nào y không ý thức được sự thất thế của Long Đại, ý là thời cơ độc tài của Trần Tiểu Cửu, đã đến rồi sao?
Kẻ thù hùng mạnh, liền phải rút lui, nhưng người này chẳng lẽ bị điên rồi sao?
Chung Bân suy nghĩ rất lâu vẫn không có lời giải, lại thấy Trần Tiểu Cửu không biết khi nào đã xuất hiện trước mặt ông ta, trên khóe mắt lộ ra một ý cười xấu xa, khiến nhìn cũng không hiểu.
Được! Ta nghĩ nhiều như vậy làm gì, thằng Trần Tiểu Cửu này nhất định nhìn ra được chút môn đạo, thưởng thức tam vị trongđ ó đã.
Chung Bân hỏi Trần Tiểu Cửu nói:
- Trần công tử, ngươi và Long Đại cũng là láng giềng, hẳn là biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì chứ? Có nghe thấy phong phanh tin gì không?
Chung Bân tuy luôn mong muốn bang nhóm của Long Đại sẽ sớm chết, nhưng trước mặt nhiều quan viên nha dịch, bách tính như vậy, còn phải tỏ ra chút đau lòng, cho dù trong lòng ông ta vô cùng nghi ngờ, vụ án này, mười phần có liên quan tới Trần Tiểu Cửu.
Chung Bân muốn diễn trò, Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẽ tiếp:
- Chung đại nhân, đêm qua nói cũng khéo, quân đoàn Anh Mộc của chúng ta đêm qua tăng ca, tất cả các huynh đệ đều đi theo thuyền tới Hàng Châu, trên bến đò không có một ai, đêm qua ta lại uống say một đêm ở Túy Hương lầu, không biết việc gì cả, không ngờ, sáng nay tới, đã xảy ra tai họa thảm như vậy.
Y dừng một chút, hung hăng vỗ đùi, bi thương nói:
- Ôi, Long Đại , một người lương thiện như vậy, sao lại đã đi rồi? Ông trời ơi, sao ông không có mắt thế?
Lời hắn vừa nói ra, dân chúng xung quanh đều lộ ra tiếng cười sảng khoái.
Có vài người xôn xao bàn tán.
- Long Đại chết tiệt, nên chết sớm hơn..
- Ông trời có mắt...
- Chết cũng chưa hết tội... ....
Trong lòng Chung Bân muốn khách sáo với Trần Tiểu Cửu một chút, thằng nhãi này, nhân cơ hội để làm động lòng người đây, ta khinh bỉ ngươi.
Nhưng, Chung Bân đã nghe ra một số ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu nói:Các huynh đệ bảo vệ bên ngoài thuyền lớn, rời xa hiện trường giết người, hắn đang nói với ta, hắn có lý do thoát khỏi hiềm nghi.
Nhưng, trong lòng Chung Bân lại nghĩ: ta còn chưa nói nghi vấn ngươi, ngươi đã cho ta một chiêu, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi? Người này, thông minh như vậy, còn cố tình lộ tin tức cho ta, rõ ràng là để ta ăn, biết ta nhất định sẽ áp chế việc này.
Trần Tiểu Cửu vội vàng giả bộ hàn huyên với Chung Bân vài câu, liền thả người xông lên, cười hì hì nói:
- Cùng đi, ta đi xem Long Đại chết thế nào? Chung đại nhân, ông nhất định phải chủ trì công bằng cho người đã mất.
Chung Bân liền ngăn hắn lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Hiện trường giết người, không cho người ngoài vào, Trần công tử không thể vào.
Lại lén thấp giọng nỉ non nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn - Tiểu Cửu, ngươi là người cuối cùng tìm ra vàng trong hiện trường án mạng sao?
- Vàng? Vàng gì?
Trần Tiểu Cửu giả bộ hồ đồ, trong lòng lại cảm thấy tên cáo già này thật sự đã thành tinh, không ngờ chỉ dựa vào mấy câu nói mà đoán được ý của hắn.
Hừ…không ngờ còn không biết ta một lòng muốn vàng đó! Thật gian trá.
Chung Bân ho nhẹ một tiếng, mặt đầy gian trá:
- Ngươi tới muộn rồi, vàng đó, sớm đã bị phủ nha của ta xung vào công quỹ, đám người Long Đại chết hết, vàng này phải sung công, ta chưa kịp lo nghĩ, cái này có thể giải quyết việc khẩn của ta.
Cường đạo! thật là cường đạo.
Trần Tiểu Cửu có chút đau nhức tiếc nuối, số vàng đó vốn dĩ là thuộc về mình, đáng tiếc, đáng tiếc… Tuy nhiên, Trần Tiểu Cửu không phải là bỏ qua như vậy, Long Đại không chỉ có vàng, còn có thứ đáng tiền, hắn nghiêm mặt nói:
- Long Đại đi như vậy, cũng không để lại lời từ biệt, ôi, hai trăm chiếc thuyền đó vẫn đặt trên bến tàu, gió thổi phơi nắng, không người quản lý, cứ mục nát như vậy, thật đáng tiếc, theo ta thấy bằng không ta đến… - Đừng.
Chung Bân biết Trần Tiểu Cửu muốn nói gì, trong lòng tức hắn lòng tham vô đáy, há mồm nói:
- Cái này không cần Trần công tử nghĩ tới, thuyền này vốn tri phủ đâu thể để mục nát như vậy chứ? Quan phủ dương nhiên biết xử lý thỏa đáng những vật phẩm trên tàu của Long Đại, ý tốt của Trần công tử, ta xin lĩnh....
Cáo già!
Đồ keo kiệt.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, hai đầu ngón tay kẹp bức thư trong ngực, rút ra một trang giấy xiêu vẹo, lộ ra hai chữ bé nhỏ: Tôn Khoa.
Ánh mắt Chung Bân tuy nhỏ, nhưng độc ác, liếc mắt nhìn thấy hai chữ này, trong lòng nhảy dựng, thấp giọng tùy ý hỏi:
- Đó là gì?
Trần Tiểu Cửu lấy lại phong thư, bí hiểm nói;
- Chung đại nhân, trong lòng tự biết, cần gì phải hỏi ta?
Chung Bân qua nụ cười quỷ dị của Trần Tiểu Cửu, đã đoán được phong thư này tuyệt không tầm thường, trong lòng thầm mắng Trần Tiểu Cửu lòng tham vô đáy, tiến lên ba bước đền gần Trần Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Cũng không phải là tặng thuyền và bến tàu cho ngươi, ngươi xem… Chung Bân chỉ vào bóng dáng gầy gò của Tôn Khoa, âm trầm nói:
- Ngươi xem người đứng bên cạnh Tôn Khoa, là người thế nào?
Trần Tiểu Cửu liếc mắt một cái, không ngờ nhìn thấy Thạch Đầu Trù đang nhỏ to bên tai Tôn Khoa, con ngươi lấm la lấm lét, lóe ra tia sáng hưng phấn.
Thằng nhãi Thạch Đầu Trù này, không ngờ cũng theo dõi bến tàu Long Đại, người này xuống tay, thật là nhanh và độc.
Tôn Khoa dám đối đầu với Long Đại, lại không dám quyết liệt với Thạch Đầu Trù, cha nuôi của người này, mãi mãi khiến Tôn Khoa hướng tới Thạch Đầu Trù, trước sau vẫn mang theo nụ cười.
Thạch Đầu Trù nói:
- Tôn đại nhân, ta và Long Đại quan hệ khá thân, ta rất đau lòng, không tìm ra hung thủ sát hại Long Đại, ta khó sống an nhàn.
Dứt lời, không ngờ còn rơi ra vài giọt nước mắt.
Đôi mắt, giống như liếc nhìn Trần Tiểu Cửu.
Trong lòng Tôn Khoa rất vui, y tính toán đánh cho chặt chẽ.
Tiêu diệt Long Đại, không để cho ai biết, chứng cứ xằng bậy, hôn mê, cũng tương đương với việc từ nay trở đi y trở nên trong sạch, lại không có ai đủ uy hiếp y nữa.
Về phần diệt trừ Long Đại, tên ác nhân Trần Tiểu Cửu này có thể độc đại không? Tôn Khoa đã có diệu kế của mình.
Hắn biết Thạch Đầu Trù kia có mũi rất thính, nhất định thừa cơ muốn tiếp quản bến tàu của Long Đại, mình nhúng tay vào, thực ra, chứng minh cách nghĩ của mình hoàn toàn chính xác.
Thạch Đầu Trù quả nhiên dựa theo phỏng đoán của mình, muốn chia bát canh này.
Kể từ đó, hoặc là Thạch Đầu Trù thật sự làm thủy vận, tranh giành với Trần Tiểu Cửu, đương nhiên không sợ Trần Tiểu Cửu trong thời gian ngắn làm lớn; cho dù Thạch Đầu Trù không làm thủy vận, vậy thì nhất định sẽ vì việc này, tăng thêm thù hận với Trần Tiểu Cửu, sẽ trăm phương ngàn kế gây phiền phức cho Trần Tiểu Cửu, như vậy, Trần Tiểu Cửu sẽ chịu sự trả thù điên cuồng của Thạch Đầu Trù.
Diệu kế ngọc nát đá tan này, thật là phấn khích.
Tôn Khoa nghĩ mà thấy đắc ý, không khỏi bật cười, lại vội vàng sa sầm mặt, nói:
- Cái chết của Long Đại, bản quan sẽ phải điều tra làm rõ thêm, những người có hiềm khích và mâu thuẫn với Long Đại, đều phải chịu sự thẩm vấn khắc nghiệt của bản quan, ai dám không nghe triệu tập, sẽ bị coi là có liên quan tới vụ án này, ta sẽ cho kẻ đó biết sự lợi hại.
Chung Bân và Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời điều chỉ của Tôn Khoa, trong lòng có chút khinh thường, Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Tôn đại nhân quả nhiên là quan tốt. Hiện trường có mấy thi thể của võ si Uy quốc, xưa nay giữa Long Đại và võ sĩ Uy quốc không có hiềm khích gì, lui tới, những võ sĩ đó sao phải giết y chứ? Chẳng lẽ là có người sai khiến?
- Ha ha…Nhưng những người có mâu thuẫn với Long Đại rất nhiều. Tiểu Cửu ta cũng có mâu thuẫn với Long Đại, mọi người đều biết, ngay cả bản thân Tôn đại nhân, vài ngày trước không phải cũng bị Long Đại đánh vào mặt, trở mặt thành thù sao?
Trần Tiểu Cửu trịnh trọng nói với Chung Bân:
- Chung đại nhân, nếu thật sự truyền tới, Tiểu Cửu ta là nghe theo chỉ bảo, nhưng Tôn đại nhân, cũng không thể từ chối, không chừng ai sẽ thành cá lọt lưới đấy.
Trong lòng Tôn Khoa run rẩy, sắc mặt gợn sóng không sợ hãi, cãi lại nói:
- Bản quan đại nhân đại lượng, có tương giao sâu sắc với Long Đại, hôm đó chỉ là đùa với Long Đại, sao lại trở mặt thành thù được? Trần công tử đừng nói bậy.
Trần Tiểu Cửu không chịu yếu thế, cười lạnh nói:
- Tôn đại nhân sợ cái gì? Ta còn chưa nói là Tôn đại nhân làm mà, ngẩng đầu ba thước thấy thần minh, ai là hung thủ giết Long Đại, sớm muộn sẽ tra ra manh mối, không cần cãi cọ.
Hắn thầm quan sát sắc mặt của Tôn Khoa, trong lòng lại so đo, Long Đại có thể là do ai giết chết, có thể liên quan tới Tôn Khoa hay không?
Thạch Đầu Trù cười ha hả, y thật sự nghi là Trần Tiểu Cửu làm, nhưng mấy thi thể của võ sĩ Uy quốc ở hiện trường, khiến Thạch Đầu Trù lại hoài nghi.
Tuy nhiên, quản nhiều vậy làm gì? Việc cấp bách, là cướp lấy bến tàu của Long Đại, thừa cơ làm thủy vận.
Thạch Đầu Trù nói:
- Long Đại bất hạnh bị ngộ hại, bến tàu nhất thời không ai xử lý, thủy vận hỗn loạn, ai bảo ta có quan hệ tốt với Long Đại chứ? Ta không quan tâm tới gã, thì ai quan tâm? Ôi, tại hạ bất tài, muốn thay Long Đại dọn dẹp cục diện rối rắm này, tạo phúc cho dân chúng Hàng Châu, thủy vận này, ta đành cố tiếp nhận thôi.
Tôn Khoa nghe vậy, gật đầu lia lịa:
- Bản quan rất hi vọng Thạch công tử có thể làm.
Ngụ ý, không ngờ không có chút phản đối nào.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm mắng, người này nói rất đường hoàng, không phải là muốn cướp thịt trên miệng ta sao?
Hắn cười ha hả, ánh mắt hướng về phía Chung Bân.
Chung Bân vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Thạch công tử nhân nghĩa đáng tán thưởng, có thể gánh vác, bản phủ rất mừng, nhưng hung thủ giết Long Đại còn chưa tìm thấy, bến tàu của Long Đại, thuyền của y còn để lại dấu vết của hung thủ, bản phủ phải phong tỏa bến tàu, điều tra thêm, đợi điều tra rõ ràng, sẽ cùng Thạch công tử bàn thêm việc thủy vận.
Thạch Đầu Trù vội la lên:
- Lẽ nào Chung đại nhân không sợ thủy vận đơn bạc, ảnh hưởng tới dân sinh và kinh tế của Hàng Châu?
- Thạch công tử sao lại có ý như vậy?
Chung Bân cười phản bác nói:
- Trần công tử kinh doanh có đạo, quản lý có phương, nhân nghĩa tứ hải, ta tin Trần công tử nhất định sẽ gánh vác được trọng trách này?
Khẽ ho một tiếng, quay đầu lại cười nói:
- Trần công tử, ta nói đúng không?
Trần Tiểu Cửu vội tỏ thái độ nói:
- Tuyệt không phụ lòng mong đợi của Chung đại nhân.
Chung Bân gật đầu, ngoái đầu nhìn lại thấy Thạch Đầu Trù mặt xanh mét, khinh thường nói:
- Thạch công tử còn có ý kiến gì không?