Chu Ngô Năng chỉ chăm chú cùng với Trần Tiểu Cửu vui cười đùa giỡn, hoàn toàn quên mất việc hắn kêu Trần Tiểu Cửu đến đây với mục đích chính gì, đợi khi tiểu nha đầu nói, mới giật mình, vội vàng giục Trần Băng đến giải thế cờ này, trong lòng thầm kêu lên một tiếng đại sự không hay rồi, thời gian đã đến rồi, cho dù Trần Băng có thiên tài đến đâu thì cũng không thể trong cái thời gian ngắn ngủi gần như không vậy giải được thế cờ này.
Đám người Lý Phách Thiên nhìn bộ mặt béo ịch vui quá hóa buồn của Chu Ngô Năng, đều lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp nạn, đặc biệt là cái tên Hàn Thái phó hội trưởng của hội cờ Thiên Vận, càng cảm thấy hả giận, để cái thằng nô bộc chó má nhà ngươi thi thố với lão tử ta, lần này thì xòn rồi, thời gian đã hết, cho dù ngươi có năng lực to lớn, thế cờ này ngươi cũng không thể giải được nữa rồi.
Chung Việt và Diệp Ngâm Phong lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vô hạn, đặc biệt là Diệp Ngâm Phong, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Tựa như một tảng đá lớn đè trong lòng, khiến hắn vô cùng buồn rầu.
Trần Tiểu Cửu lóe sáng bước ra khiến cho Diệp Ngâm Phong có hứng thú say mê với hắn, hơn nữa nhất cử nhất động của tiểu gia đinh này cũng khơi dậy lòng háo thắng của hắn, nếu như không cho hắn một cơ hội thể hiện tài năng, thì khác nào bở lỡ một nhân duyên trời cho. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Hắn nghĩ đến đây, điềm đạm nói:
- Vị tiểu cô nương này, có một vị công tử vừa đến kịp, chắc có thể giải được thế cờ này, cô nương có thể cho thêm chút thời gian được không?
Cách nói năng của hắn tao nhã, điềm đạm, toát lên vẻ hào hoa phú quý.
Tiểu nha hoàn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ở nơi như thanh lầu này, đủ loại mọi người đều gặp qua, sớm đã thành tinh rồi.
Mắt thấy vị công tử này quần áo tuy rằng không phải quá đẹp đẽ quý giá, nhưng những lời nói cử chỉ thì lại rất tự nhiên mang phong thái của quan lớn nhà giàu, nàng một tiểu nha đầu nhỏ bé cũng không dám ra mặt phản bác, nhưng Hồng Hạnh cô nương đã định thời gian rồi, cũng không thể tùy ý thay đổi được, liền nhỏ giọng nói:
- Chuyện này... Thế này e rằng... em rằng...
Lý Phách Thiên liếc mắt nhìn Hàn Thái ra hiệu, Hàn Thái hiểu ý, vội vàng nói lớn:
- Thế không được, không có quy tắc, thì không có hiệu lực được, quy tắc là quy tắc, làm sao mà có thể chỉ vì một tên nha đinh nhỏ mà tùy ý thay đổi chứ, hắn là Thiên Vương Lão Tử sao? Như thế khác nào vi phạm ước nguyện ban đầu của Hồng Hạnh cô nương, lại càng làm mất đi vẻ uy phong của Túy hương lầu sao? Không thể làm như thế được.
Chu Ngô Năng vô cùng chán nản thất vọng, mục đích của hắn không phải là nhất định phải gặp được Hồng Hạnh cô nương, mà là muốn ngăn cản Lý Phách Thiên gặp Hồng Hạnh cô nương, mắt thấy trận đấu này vẫn chưa bắt đầu đánh, hắn đã bị loại rồi, trong lòng không khỏi có chút đau thương.
Trần Băng lúc này đứng bên cạnh bàn cờ, chỉ nhìn thoáng qua, đã nhớ kĩ lại được toàn bộ vị trí các quân cờ trên bàn cờ, chú tâm phát huy bản lĩnh thần kỳ, trong đầu vừa hết lòng suy nghĩ cách giải, vừa hướng về phía Diệp Ngâm Phong cười một cái.
Trong lòng hắn đối với Diệp Ngâm Phong có chút háo kỳ và cảm kích, vị quý công tử đến từ Kinh Thành này xem ra quả nhiên không phải là hạng người bụng dạ hẹp hòi, không so đo này nọ, không dùng cách thức này nọ xua đuổi mình, ngược lại trong thời khắc mấu chốt lại nói tốt cho mình, ra sức ủng hộ mình, người như thế ở góc độ nào đó quả đáng kết giao.
Diệp Ngâm Phong nhìn vẻ mặt cười rạng rỡ của Trần Băng, trong lòng có chút thắc mắc, tên tiểu tử này lại không hề có một chút buồn phiền uể oải nào. Lẽ nào thật là đã có kế sách rồi, đối với thế cờ này đã có cách giải?
Trần Băng lại cười lạnh nhìn thoáng qua Hàn Thái một cái. Thằng nhãi tiểu nhân này trong thời khắc mấu chốt thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại khiến Trần Băng cực kì khó chịu, Trần Băng thấy được trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khinh thường. Tên tiểu tử này lời nói rất sắc bén, mở mồm ra là quy tắc, ngậm miệng lại cũng là quy tắc, ỷ vào chiêu bài quy tắc để ra oai, quả nhiên y hệt như Hàn Mặc Tuân.
Trần Băng trong lòng đối với Hàn Thái vô cùng phản cảm, nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi là cao đồ tâm đắc nhất của Hàn đại gia, Chu công tử cũng là học trò của Hàn đại gia, luận vai vế, ngươi chính là sư huynh của Chu công tử, nhưng kẻ sư huynh nhà ngươi không những không quan tâm sư đệ của mình, mà còn thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại với chính sư đệ mình, tim của ngươi lẽ nào chó ăn mất rồi sao? Hàn đại gia rốt cục dạy ngươi thế nào? Lẽ nào Hàn đại gia dạy ngươi huynh đệ tàn sát lẫn nhau sao? Sau này đi ra đường đừng nói là cao đồ của Hàn đại gia, đỡ làm mất mặt Hàn đại gia.
Hàn Thái đang vênh vang đắc ý cười, đối với phát ngôn tuyệt vời vừa rồi của mình vô cùng mãn nguyện, không ngờ Trần Tiểu Cửu lại không ngần ngại nói mỉa mai như thế khiến hắn hoảng hốt lo sợ, lại bị gán thêm cái tội ức hiếp đồng môn không thể gỡ bỏ.
Hắn như con chuột lột đờ đẫn đứng ở đó, không biết thế nào để phân trần cho chính mình.
Trần Băng cười lạnh nhìn vẻ đờ đẫn của Hàn Thái, lại thừa thắng xông lên nói:
- Chử đậu nhiên đậu ki, đậu tại phủ trung khấp, bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp? Lý học giảng về đạo nghĩa nhất, trọng nhân luân, nhưng cái tên bại hoại nhà ngươi lại cùng với người ngoài ức hiếp sư đệ của chính mình, lại còn dám tự xưng là lý học nhân tài? Ngươi đúng là cao đồ của Hàn đại gia à, khiến người ta khâm phục!
Hàn Thái bị mấy đòn đả kích của Trần Băng không đỡ nổi nữa rồi, hắn chán nản ngồi ở ghế, đầu trống rỗng, trong lòng không ngừng hối hận bản thân vì sao lại đắc tội cái tên mồm mép thế này.
Diệp Ngâm Phong vốn dĩ yên lặng quan sát tình thế, nhưng khi Trần Tiểu Cửu đọc bài thơ tứ tuyệt này ra, ánh mắt hắn ngay tức khắc sáng ngời lên, người này thật là đại tài! Đại tài à!
Hắn lập tức đứng lên, vẻ mặt đầy kích động chạy đến trước mặt Trần Băng nói:
- Trần huynh, xin hỏi bài thơ này là huynh sáng tác sao?
Trần Băng hoàn toàn không rõ vì sao Diệp Ngâm Phong lại kích động như vậy, cũng chỉ là một bài thơ tứ tuyệt thôi mà, lúc học tiểu học ta đã biết rồi, cần phải khoa trương như vậy sao?
Hắn cũng dùng ánh mắt chân thành nhìn Diệp Ngâm Phong nói:
- Diệp huynh, ai sáng tác ra cũng không quan trọng lắm, quan trọng là khiến cho huynh đài thích, ta cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thằng nhãi Trần Băng này đặc biệt thông minh nhạy bén, vừa không nói là chính mình sáng tác, cũng không nói là người khác sáng tác, nhưng theo cách nhìn của Diệp Ngâm Phong thì Trần Băng nói như vậy, vừa có vẻ khiêm tốn lại có phong cách quý phái.
Trong chỗ này người tỉnh táo nhất đương nhiên là Tôn Kiến rồi, hắn vẫn đứng ở bên cạnh quan sát tình thế, thấy tình hình nảy sinh bất ngờ, càng ngày càng phức tạp, thời gian cũng đã kéo dài quá lâu rồi, vội vàng lạnh lùng nói:
- Tạm thời không cần phải so đo bàn cãi, thời gian đã đến, các vị công tử hãy khẩn trương viết đáp án nộp cho tiểu cô nương, nếu như không nộp, coi là bỏ cuộc, không trách ai được.
Bây giờ mới nói, cũng đã muộn rồi. Trần Băng thầm thở phào nhẹ nhõm, thế cờ này mặc dù cũng được coi là tác phẩm xuất sắc, nhưng đối với kẻ biến thái như hắn mà nói thì lại không có khó khăn gì quá lớn, chỉ cần một chút thời gian suy nghĩ là có thể nghĩ ra được đáp án, những lời Diệp Ngâm Phong nói ra để kéo dài thời gian mặc dù không thành, nhưng lại dẫn tới cuộc tranh luận khiến cho Trần Băng có cơ hội.
Thời gian tranh cãi tuy rằng không lâu, chỉ có một chút thời gian ít ỏi, nhưng đối với Trần Băng mà nói thì đúng là không khác gì được cứu mạng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong đầu Trần Băng luẩn quẩn hàng trăm cách biến hóa của thế cờ này, mà trong đó chỉ có một cách là đáp án chính xác.
Hắn mỉm cười cầm lấy bút lông, vừa viết đáp án vừa nói:
- Tôn công tử nói quá đúng rồi, làm người nên có phúc đức, không nên lợi dụng chiếm lợi người khác, con đường bất chính không được chạm vào.
Những lời nói này lại đả kích cho Hàn Thái một phen nữa, khiến hắn lại xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Sau khi Trần Băng hối hả viết xong đáp án liền nộp cho tiểu cô nương, mấy vị công tử khác cũng tới tấp nộp đáp án của mình, tiểu cô nương trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống gánh nặng rồi, thầm kêu đám đại gia này thật không dễ hầu hạ, vội vàng xin lui, quay đi tìm Hồng Hạnh cô nương.
Trong đám người này kẻ xui xẻo nhất đương nhiên là Chu Ngô Năng rồi, vốn dĩ trong lòng tràn đầy hi vọng trông chờ Trần Băng có thể thần uy đại triển giúp hắn đánh bại những kẻ khác, nhưng không ngờ vì nguyên nhân thời gian, khiến ngọn lửa đang nhe nhói trong lòng hắn bị một chậu nước lạnh dập tắt rồi, kết quả lại như cây khô tới mùa xuân lại đâm chồi mới, Trần Băng trong lúc tranh cãi lại có cơ hội biểu diễn năng lực thần kì của hắn, có thể làm xong đáp án đem nộp cho tiểu cô nương.
Nhiều việc diễn ra như vậy khiến cho Chu công tử mồ hôi đầy đầu, trong lòng bất ổn. Hắn kéo mạnh Trần Băng lại, vừa hưng phấn vừa nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cửu, trong thời gian ngắn như vậy lẽ nào ngươi thật sự nghĩ ra đáp án rồi? Có khi nào là ngươi viết lung tung?
Trần Băng nhìn bộ dạng gấp gáp không thể chờ được của Chu Ngô Năng, trong lòng có chút buồn cười, giả vờ vò đầu nói:
- Đại thiếu gia, thời gian ngắn như vậy ta thực sự không nghĩ ra đáp án, chỉ có thể viết linh tinh vào đó thôi, thế nào thì cũng không thể làm mất uy phong của huynh được đúng không nào? Việc này chỉ có thể trách lúc huynh đi không dẫn theo ta, không thì Trần Tiểu Cửu ta chắc chắn vì huynh làm tất cả.
Ai nói ta không gọi huynh đi? Rõ ràng là vừa mới sáng sớm đã không biết huynh đi đâu rồi, ta còn chưa nói huynh đấy. Chu công tử nghe những lời nói ủ rũ của Trần Băng, chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng đột nhiên bị một bãi nước bọt của Trần Băng dập tắt rồi, khiến tim hắn thật lạnh thật lạnh, tâm trạng vô cùng chán nản buồn rầu.
Nhưng hắn cũng hiểu được Trần Băng cũng đã cố gắng hết sức rồi, thiên tài mặc dù hơn nhân tài, nhưng cũng không phải là vạn năng được, bây giờ chỉ trông chờ cái tên Hàn Thái kia viết sai đáp án thôi.
Hắn an ủi Trần Băng nói:
- Không sao, cùng lắm thì lát nữa nghĩ cách khác phá đám Lý Phách Thiên, chỉ có điều đêm nay huynh không được ngủ cùng bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông rồi.
Trần Băng vừa rồi nói câu hắn viết đáp án lung tung không biết là hắn cố ý hay vô ý, nhưng đám người Lý Phách Thiên lại rất cẩn thận nghe ngóng, trong lòng bọn họ có chút vui mừng phấn chấn, nhất là Tôn Kiến, việc này chính là do dưới sự thúc giục của hắn mới có được kết quả này, hắn cho mình như một công thần vậy, vẻ mặt đắc ý cười khẩy.
Hàn Thái rất muốn nói mấy câu trêu ngươi Trần Băng, nhưng đang định mở mồm, thấy Trần Băng đang nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích, trong lòng nghĩ đến vừa rồi bị gán cho mấy tội rồi, không khỏi vội ngậm miệng lại.
Tên tiểu tử này quả khôn lanh, bản thân nếu lần nữa không cẩn thận nói sai lại bị hắn đả kích chế nhạo lại, thì cái mác cao đồ của Hàn đại gia sau này còn mặt mũi nào nữa chứ.
Nghĩ đến đây, hắn ngậm miệng lại, trong lòng lại khinh miệt Trần Băng .giơ ngón giữa lên Trần Băng nhìn đôi môi khép chặt của Hàn Thái, trong lòng không khỏi buồn cười, hắn tiếp đón ánh mắt phẫn hận của Hàn Thái, giơ tay phải lên, đối diện thẳng với đầu Hàn Thái