Chương 631: Chương 633: Dịu dàng trong ánh nến

Rượu là bạn để giải bày tâm sự trong lòng, khi mùi rượu dâng lên, người giỏi ngụy trang cũng không khỏi kéo tấm màn ngụy trang của mình xuống, lộ ra tính tình thực sự của mình.

Hỗ Tam nương tâm tình áp lực, mượn rượu giải sầu, thần trí dần dần rơi vào mơ màng.

Mùi rượu khiến hai má nàng đỏ lên như hoa đào tươi thắm, đôi mắt quyến rũ mông lung, hàm chứa tất cả sự quyến rũ, khiến Trần Tiểu Cửu liếc nhìn một cái, trong lòng lại không biết nên làm thế nào.

Trải qua sự phức tạp của tuổi trẻ khiến nàng thờ ơ, thất vọng với cuộc sống, bản thân tự cảm thấy mình cảnh giới cao siêu, ẩn cư sống qua ngày, không tạp niệm gì, nhưng bây giờ mới phát hiện mình đã lầm.

Trần Tiểu Cửu xuất hiện, trong lòng nàng dâng lên một mầm móng.

Thằng nhãi này to gan mà lại vô lại, tính tình đáng yêu lại lăng nhăng, mang tới cho nàng sự tấn công kịch liệt chưa từng có trước đó.

Nhưng sự cách xa về thân phận, sai biệt này khiến nàng không có cách nào phát tiết tình cảm của mình.

Cho dù đêm nay nàng cuối cùng đã thuyết phục được mình, không quan tâm tới con mắt của thế tục, để Trần Tiểu Cửu khiêu khích, quyết tâm dứt khoát, cùng với hắn thoải mái vui vẻ một lần, thỏa mãn tâm nguyện.

Nhưng, bí mật trên người của Chu Mỵ Nhi tuy mang đến niềm vui bất ngờ cho đời nàng, cũng gây ra cho nàng không ít đả kích.

Làm mẹ, sao có thể giành chồng với con gái bảo bối của mình chứ?

Trái tim nàng hoảng loạn, mắt nhìn tiểu tình lang trước mặt, rõ ràng trong lòng động tình, lại không dám nói ra, nhưng lại không nỡ buông tay.

Hơn nữa, cho dù mình có buông tay, tên vô lại này cũng sẽ không cam tâm như vậy?

Cứ nghĩ như vậy, đầu óc càng thêm hỗn loạn, ngẩng đầu lại cạn một ly rượu, mùi hương tinh khiết của rượu, xâm nhập vào trái tim yếu ớt của nàng, khuôn mặt trở nên kiều diễm hơn.

Uống rượu hơi nhiều rồi, đầu cũng choáng váng dựa sang một bên.

- Mẹ nuôi! Người say rồi, dựa vào vai ta đi.

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng kéo cánh tay Hỗ Tam nương, vuốt ve khuôn mặt quyến rũ của nàng, đỡ nàng dựa vào người mình.

Chỉ cảm thấy vai được Hỗ Tam nương nhẹ nhàng dựa vào, cảm nhận được chỗ tiếp xúc mềm mại khẽ run rẩy lên.

Nhìn đôi môi tươi tắn khẽ nhếch lên trong lòng rung động mạnh, ngứa ngáy khó chịu, bàn tay giơ lên, lại kéo nàng ngồi vào lòng hắn, trong miệng lại nói lời ngụy biện:

- Mẹ nuôi, người dựa vào đó cũng không chắc chắn, ta ôm người, vững vàng hơn.

- Tiểu Cửu…đừng, ta có thể trụ được.

Trái tim Hỗ Tam nương nhảy loạn, trên mặt bốc lửa đỏ ửng, nàng ngửi thấy mùi hương khoan khoái và mùi rượu tỏa ra từ trên người Trần Tiểu Cửu, trong lòng thích thú, chỉ khẽ giãy giụa một chút, cơ thể quả thật dao động, không có khí lực, liền thuận thế ngã vào lòng Trần Tiểu Cửu.

Nàng biết Trần Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không chỉ đơn thuần là ôm nàng uống rượu, nhưng đối với "dụng ý khác" của Trần Tiểu Cửu, Hỗ Tam nương không hề phản cảm.

Bản thân thành thục, tựa như một quả chín, kiều diễm, đợi chờ người đàn ông trong lòng mình tới hái lấy, mà lúc ở núi giả, đã bị Trần Tiểu Cửu khiêu khích đến động tình.

Dưới thân cảm giác như đều ẩm ướt cả, đến bây giờ lại không thể dừng lại.

Ngồi trong lòng Trần Tiểu Cửu bị hắn ôm chặt, tuy không thể xảy ra chuyện tình ái gì với hắn, nhưng khi Trần Tiểu Cửu ôm lấy eo mình, chân mình, thậm chí khẽ chạm vào ngực mình, mọi thứ trong người nàng đều như nóng lên, sự thoải mái đó, tư vị đó, thực là khiến người ta thích thú.

Nàng hận không thể hóa thành một chén trà đậm, làm dịu lòng Trần Tiểu Cửu.

Nhưng, trong lòng nàng có giới hạn chấp nhận, chỉ có thể ôm ôm ấp ấp, vuốt ve, muốn tiến thêm một bước nữa, lại vượt qua giới hạn của mình, nàng tuyệt đối không thể để những chuyện đáng sợ đó xảy ra.

Trần Tiểu Cửu gắp một miếng thức ăn, đưa vào miệng Hỗ Tam nương, Hỗ Tam nương mỉm cười: Người đàn ông tri kỷ này thật tốt! Trong bộ dạng quyến rũ, nàng mở cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh ra, ăn vào.

Đôi môi anh đào mịn màng kia khép lại, đầu lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng quyện lên quyện xuống, khẽ động, giống như là khiêu khích, quấn quanh, thật là mê hoặc ánh mắt Trần Tiểu Cửu, thật hận không thể tiến thêm một bước bắt cái đầu lưỡi kia để chơi đùa, bắt vào trong miệng quấn quýt một phen mới cam tâm.

Nhưng hắn không làm như vậy được, kết quả đạt được chỉ có thể bị Hỗ Tam nương đẩy ra, hắn mới không thể làm những việc vô ích lại gây mất lòng như vậy, hơn nữa, bản thân hắn tuy tà ác, nhưng loáng thoáng vì quan hệ với Chu Mỵ Nhi, cũng cảm thấy không nên ra tay.

- Mẹ nuôi.

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng gọi một tiếng:

- Chu Nhị tiểu thư, người rút cuộc…rút cuộc định thế nào?

- Ta không biết.

Hỗ Tam nương thở dài, dịu dàng dựa vào bờ vai hắn:

- Bây giờ nó đang sống vô tư, chỉ vì một tên phụ bạc như ngươi nên mới có chút tổn thương, nếu ta lại mạo hiểm nhận lại nó, chẳng phải là làm loạn cuộc sống của nó sao, những ngày sau này, nó sẽ phải sống thế nào? Nên đi đâu về đâu, đều trở thành điều ta chưa biết.

- Ý của mẹ nuôi là, không muốn nhận?

Trần Tiểu Cửu truy vấn hỏi.

Hỗ Tam nương lắc đầu:

- Thế cũng không phải, ta nói cũng không rõ, chỉ là tam thời không nghĩ ra, không biết nên làm sao! Nhưng, tìm thấy con gái của mình, là một việc vô cùng đáng mừng, cho dù có chết, ta cũng thấy đáng.

- Vậy còn ta?

Trong mắt Trần Tiểu Cửu lộ ra một tia đau khổ, không cam tâm hỏi một câu:

- Ta làm thế nào? Chúng ta làm thế nào? Người nhẫn tâm vứt bỏ ta sao?

- Hả?

Hỗ Tam nương không ngờ Trần Tiểu Cửu có thể hỏi thẳng ra như thế, toàn thân giãy nảy, lại không thành công, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Trần Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Tiểu Cửu, đây chỉ là một hiểu lầm không nên xảy ra, là mẹ nuôi tham lam, già mà không đứng đắn, gợi lên suy nghĩ xấu của ngươi, đều là tại mẹ nuôi không tốt.

- Nghiệt duyên này, theo ta thấy, nên chôn trong lòng thôi. Ngươi và ta sẽ dần quên… Hỗ Tam nương cúi đầu không nói, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy đau lòng, thực sự là vô cùng luyến tiếc, không dễ gì quên đi.

Còn chưa nói xong, bên tai đã có một làn hơi nóng thổi tới, một cái miệng dịu dàng, ngọt ngào ngậm lấy vành tai nàng, hơn nữa còn cắn nhẹ, thoải mái tới tận tim, âm thanh giống như là tiếng nước lãng mạn, u uất truyền tới:

- Mẹ nuôi có thể quên, Tiểu Cửu cả đời khó quên.

- Tiểu Cửu, ngươi….ngươi không được như vậy.

Hỗ Tam nương không chịu nổi sự tiếp xúc thân mật như vậy, cho dù lúc nàng vừa ngồi trên đùi Trần Tiểu Cửu thì đã sớm có chuẩn bị.

Vành tai bị Trần Tiểu Cửu cắn nóng lên, lộ ra sắc đỏ ửng như máu.

Nụ hôn nóng bỏng và khiêu khích khiến nàng gần như không thể chống cự, giữa hai chân ngứa ngáy khó chịu, bản thân cũng cảm thấy ra là nước tràn thành lụt, không kìm nổi lòng.

Nàng biết mình đã đến biên giới của sự động tình, phải khắc chế một chút, mới có thể giải thoát, nàng liền khẽ lay mình, nhẹ nhàng xoay về phía trước, né tránh cái hôn của Trần Tiểu Cửu, miệng không hề có sức lực,cự tuyệt nói:

- Đừng…Tiểu Cửu, ngươi vô lễ như vậy, mẹ nuôi thật sự giận rồi.

- Tức giận thì làm sao? Mẹ nuôi biết, Tiểu Cửu ta trước giờ đều to gan lớn mật.

Trần Tiểu Cửu càng ôm chặt vòng eo nàng, hôn về phía trước, thấy vành tai trắng nõn của Hỗ Tam nương, bị nụ hôn của mình làm đỏ lên, trong lòng thấy thoải mái vô cùng.

- Ta…ta thật không khống chế được ngươi sao?

Trong lòng Hỗ Tam nương hoảng loạn, thò tay vào giữa chân của Trần Tiểu Cửu, hung hăng bóp một cái.

Ao ôi.

Tiếng kêu thê thảm, tràn ngập khắp căn phòng nhỏ.