Chương 626: Chương 628: Đừng ủi vào người của ta

Đối mặt với sự hoài nghi lóe ra trong mắt của Chu Mỵ Nhi, trong lòng Trần Tiểu Cửu vừa buồn cười vừa tức giận, đưa tay ra, lén xoa vào mông của Chu Mỵ Nhi.

Chỗ tay chạm vào, vô cùng mềm mại trắng mịn Thịt ở mông, có chút đàn hồi tới kinh ngạc, thuận tay niết nhẹ, run rẩy một chút, lại văng bàn tay ra.

- Ngươi lại muốn làm gì? Ta không trị được ngươi…, nói chuyện đứng đắn với ta đi, ngươi thật thà cho ta.

Bàn tay Chu Mỵ Nhi bắt lấy bàn tay Trần Tiểu Cửu đang tác quái, kẹp vào nách, trong mắt có chút ngượng ngùng, rất u oán.

Trần Tiểu Cửu cười nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn - Ta đang thăm dò một chút, có phải là gần đây mông của Nhị tiểu thư càng ngày càng đầy đặn, mà đầu óc lại càng ngày càng hồ đồ, xem ra đây là vì có tình yêu xoa dịu?

Chu Mỵ Nhi nghe ra sự bỡn cợt trong lời nói của hắn, trong ánh mắt liền truy vấn hỏi:

- Ngươi là có ý gì, lẽ nào là nói ta ngốc sao?

Trần Tiểu Cửu vô cùng tự tin nói:

- Tình hình của Chu gia không giống với Lý gia, đương nhiên sẽ không xuất hiện quẫn cảnh sứt đầu mẻ trán của Lý gia.

- Tại sao?

Chu Mỵ Nhi tò mò nhìn Trần Tiểu Cửu.

- Bởi vì Chu gia có ta.

Trần Tiểu Cửu vuốt mái tóc của Chu Mỵ Nhi, giải thích nói:

- Trong những ngày Lý gia mở chi nhánh ở khắp nơi, ta vô cùng tin tưởng, có thể diệt trừ Long Đại, thủy vận trên sông Tiền Đường sẽ là thiên hạ của mình ta, đến khi đó, vàng bạc sẽ chảy tới không ngừng, cuồn cuồn mà đến.

- Hơn nữa, Ta và Phan gia tâm đầu ý hợp, Phan Tường là ông chủ rất biết nhìn xa trông rộng, phân rõ sự được mất, chỉ cần ta mở lời, Phan gia tất nhiên hưởng ứng, với thế lực của ba bên Chu gia, ta và Phan gia, còn không bắt được khối thịt mỡ thơm ngào ngạt của Lý gia sao?

Chu Mỵ Nhi trừng mắt, giãy khỏi cái ôm của Trần Tiểu Cửu, dựa lưng vào núi giả, dựa theo giả thiết của Trần Tiểu Cửu, suy nghĩ lại một lượt từ đầu tới cuối.

Nàng chợt phát hiện kế sách này tuy thoạt nhìn, vô cùng hung hiểm, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, đơn giản là xem bạc nhiều hay ít, thế lực có đủ hay không?

Lý gia ở vị trí tấn công, tiền bạc, tinh lực phải hao phí tất nhiên gấp mấy lần Chu gia, hơn nữa mình và Tiểu Cửu, Phan gia liên thủ với nhau, ba người thành hổ, lại nắm chắc phần thành công.

Nghĩ tới đây, ánh mắt lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu.

Kéo tay Trần Tiểu Cửu, nhẹ nhàng hỏi:

-Vậy ta bây giờ phải làm thế nào mới được?

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:

- Đương nhiên là hàng ngày phải vui vẻ, không thể khóc lóc như vậy, khiến ta đau lòng.

- Đáng ghét, ta khóc thành ra thế này, không phải là bị ngươi chọc tức sao?

Chu Mỵ Nhi nhéo vòng eo của hắn một cái:

- Ta là hỏi ngươi việc kinh doanh, ngươi đừng nghĩ sang cái khác.

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, nói:

- Nhị tiểu thư, biện pháp tốt nhất bây giờ là nàng phải làm rõ sổ sách, phải xem phát sinh của phòng thu chi, đừng để họ tham ô.

- Những việc vặt vãnh khác cứ mặc kệ đừng quản, những người mặt đen, mặt trắng kia tự nhiên sẽ hóa trang vào kịch, ai đúng ai sai, cũng sẽ lộ ra ngay, đến lúc đó, chúng ta nội ứng, ngoại hợp, ta và Phan gia công kích đại bản doanh của Lý gia, nàng thanh trừ giặc trong, kẻ gian trá, các vấn đề khó, không phải đều giải quyết dễ dàng sao?

- Tuyệt diệu! Thật tuyệt.

Chu Mỵ Nhi vui ra mặt, quên hết sự không vui vừa rồi, vỗ tay nói:

- Tiểu Cửu, trong đầu ngươi sao luôn có nhiều diệu tưởng như vậy, tại sao ta không thể nghĩ ra được?

- Đó là vì nàng luôn hoảng loạn.

Trần Tiểu Cửu như có thâm ý nói:

- Sau này cũng không cần tới cái Cực Lạc tự đó nữa, sắc trời tối đen, bây giờ đang lúc hỗn loạn, bên ngoài cường đạo của Uy quốc cũng nhiều, Lý gia, Long Đại đều không phải dễ đối phó như vậy, một cô gái như nàng, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không hay, còn không khiến ta đau lòng chết sao.

- Cần ngươi đau lòng!

Chu Mỵ Nhi lắc eo, oán hận lườm hắn một cái, trong mắt như nước mùa thu, trong lòng ấm áp, âm thầm cân nhắc, Trần Tiểu Cửu rốt cuộc vẫn là quan tâm mình, lời nói ra đều là chạm vào tâm lý nàng, ánh mắt động tình, không tự chủ được lại dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, làm nũng nói:

- Nếu thương ta, ngươi cũng không về thăm ta sao? Kỷ Tiểu Đường kia tuy ngoan ngoãn phục tùng ngươi, nhưng làm sao có hương vị như ta? Đâu có xinh đẹp như ta?

- Đừng nghe tin đồn bên ngoài, giữa ta và nàng ấy một chút quan hệ cũng không có.

Trần Tiểu Cửu phản bác nói, trong lòng lại có cảm giác, giữa mình và Kỷ Tiểu Đường dường như càng ngày càng thân mật.

Chu Mỵ Nhi bĩu môi nói:

- Ngày dài tháng rộng, trời mới biết giữa các ngươi sẽ xảy ra chuyện xấu xa gì.

Trần Tiểu Cửu vỗ ngực nói:

- Bất kể ta ở đâu, cũng một lòng luôn nhớ tới nàng.

Chu Mỵ Nhi biết rõ là lời nói dối, nhưng trong lòng vẫn vui, ôm chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu, nhắm mắt, ghé vào tai hắn hà hơi, với giọng nói cực thấp, nỉ non nói:

- Tiểu Cửu, hôn ta… Trần Tiểu Cửu sửng sốt, nhìn cái miệng kiều diễm kia, thật muốn tiến gần, nhấm nháp mỹ vị.

Nhưng Hỗ Tam nương lại ở phía sau nhìn! Lúc này, nếu tiến lên hôn Chu Mỵ Nhi, trong lòng Hỗ Tam nương sẽ khó chịu thế nào? Còn không cho mình là tên lăng nhăng dẻo mỏ sao?

Hắn cố nén sự gợn sóng trong lòng, nói trái với lương tâm:

- Hôn cái gì mà hôn? Thích nàng thì phải che chở cho nàng, sao có thể tùy tiện đụng chạm Nhị tiểu thư chứ? Ta không làm được… Nói tới đây, lại cũng không nói nữa, Chu Mỵ Nhi suy nghĩ, nhếch mũi chân, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, vươn cái lưỡi ra, chủ động hôn Trần Tiểu Cửu.

- Ừ..

Lửa lớn lan ra đồng cỏ, càng không thể dập được.

Trần Tiểu Cửu muốn tránh cũng không tránh được, hương thơm mê người, cơ thể mềm mại, như hoàn toàn hòa tan trong người hắn, liền cúi đầu nhiệt tình đáp lại.

Hỗ Tam nương nhìn thấy, tức giận trong lòng.

Thằng nhãi này vừa rồi còn ngon ngọt với ta, suýt nữa thành ra chuyện tốt, lúc này, lại cùng với khuê nữ của Chu lão bà tử, tuy các người là tiểu tình nhân, lẽ nào không thể lảng tránh?

Tiểu Cửu ơi là Tiểu Cửu, ngươi hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của ta.

Hỗ Tam nương thấy hai người hôn nhau nồng nàn, trong lòng bốc hỏa, trò đùa tâm tư đột nhiên dâng lên.

Nàng tìm một nhánh cây, lén trèo vào núi, cầm lấy nhánh cây đâm vào thắt lưng Trần Tiểu Cửu, phát này rất có lực, đâm hắn một cái, kích động chút, rồi nháy mắt dịu dàng.

- Sao vậy? Tiểu Cửu?

Chu Mỵ Nhi không dám mở mắt, đỏ mặt buồn bã nói:

- Ta cắn phải ngươi sao? ta nhẹ chút...

Trần Tiểu Cửu cười khổ một chút, biết là Hỗ Tam nương đang tác quái, nhưng lại không thể bảo với nàng là có người thứ ba đang rình, tuy rằng ôm báu vật cực phẩm trong lòng, cũng không dám sờ linh tinh, ánh mắt trong bóng đêm vẫn chăm chú nhìn hắn.

Nhưng Chu Mỵ Nhi cũng không biết làm sao, liền dùng cơ thể thanh cao, kiêu ngạo nóng bỏng xô vào người hắn, khiến lòng hắn nóng như lửa đốt, khó chịu vô cùng.

Trần Tiểu Cửu ngửa đầu nhìn lại, lại thấy Hỗ Tam nương đang nằm trên núi giả, trong đôi mắt hàm chứa sự u oán, khóe miệng mang theo sự bỡn cợt, cánh tay cầm một nhành cây, đang quơ lung tung.

Trần Tiểu Cửu nhìn Hỗ Tam nương, liền không phát ra tiếng động mà làm ra một khẩu hình miệng:

- Thân không do mình.

- Quỷ mới tin ngươi.

Hỗ Tam nương cũng không tiếng động mà phát âm trong miệng, trong lòng tức giận, đâm nhành cây vào vết thương Trần Tiểu Cửu, muốn dập tắt lửa trong hắn.

Trần Tiểu Cửu mới không thèm chịu thiệt thòi ngầm này, liền nhẹ nhàng di động, cành cây lướt qua mái tóc của Chu Mỵ Nhi, làm lộ ra cái cổ trắng ngần.

Lúc này, ánh trăng đã lên cao, giống như là ánh đèn, vô cùng rực rỡ.

Hỗ Tam nương vốn còn muốn tác quái, nhưng khi nàng thấy nốt ruồi đỏ nhỏ trên cổ Chu Mỵ Nhi, trong lòng quay cuồng, đôi mắt trừng lên, vô cùng kinh ngạc.

Cái cành cây kia, bẹp một tiếng, rơi xuống mặt đất.