Trần Tiểu Cửu đột ngột ngồi dậy, vô cùng lo lắng mặc áo quần sĩ tử vào, con mắt lóe sáng, nét mặt tràn đầy vẻ xấu xa.
- Tiểu Cửu ca, đã trễ thế này, ngươi còn muốn làm gì?
Song Nhi đặt khung thêu xuống, trừng mắt mèo lên, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm, hiếu kỳ.
Trần Tiểu Cửu ôm cái trán của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói:
- Ngủ không được, ta đi ra ngoài đi một chút, nàng đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ trở lại .
Song Nhi đã sớm nhìn ra hắn đầy bụng tâm sự, mới không tin hắn chỉ có điều đi ra ngoài một chút đơn giản như vậy, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ kéo chặt cánh tay hắn, dịu dàng nói:
- Sớm trở về nhé, huynh không trở lại, ta ngủ không yên.
Cô gái nhỏ này, thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng, nhưng lời nói đơn giản như vậy lại luôn câu dẫn tâm tư của ta.
Trần Tiểu Cửu liền vươn móng vuốt lên ngực Song Nhi, hắn nhào nặn một hồi, mới vừa rồi cảm thấy vừa lòng thỏa ý đẩy cửa đi ra ngoài. Lưu lại Song Nhi đang thở hổn hển dõi nhìn theo bóng dáng hắn.
Màn đêm yên tĩnh, không một chút gió thổi qua, lá cây không hề lay động. Trên vầng trời, trăng non như nửa vòng bạc, ánh sao lấp lánh như đang cười khẽ nhân thế mê muội.
Cửa lớn của Chu phủ đóng chặt, bốn bề vắng vẻ, Trần Tiểu Cửu đứng sừng sững ở trước cửa, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, trong tai nghe tiếng kêu bướng bỉnh, ánh mắt quét về phía đại thụ trước cửa.
Ngẩn ngơ đứng thẳng thật lâu sau, hắn nhảy lên cành cây đại thụ nhẹ nhàng như chim én, lặng lẽ không một tiếng động trở mình đi vào. Cửa lớn đại phủ kia đối với hắn mà nói chỉ như trò đùa, thấy Phúc bá vẫn ngủ say trên ghế, hoàn toàn không biết có người đột nhập!
Ân? Thân pháp hình như có tiến bộ rất nhiều!
Tử vi đạo công thật là tốt, ngủ một hơi liền có thể luyện công, thật hiếm có!
Trần Tiểu Cửu trong lòng mừng thầm, mắt nhìn thấy con đường nhỏ quen thuộc, mái hiên cong cong, trong lòng đột nhiên nảy lên một cỗ bi thương.
Hắn trấn tỉnh lại nhẹ nhàng như gió nhẹ, xuyên qua hoa viên, đi tới trước phòng Chu Mỵ Nhi .
Trong phòng tối đen, trong màn đêm Trần Tiểu Cửu vẫn nhìn rõ như ban ngày, hắn thả người ghé vào cửa sổ, dùng đầu ngón tay chọc thủng giấy trên cửa sổ, nhìn vào bên trong lại, lại thấy không có ai.
Trong lòng hắn có chút thất vọng: Cửu ca ta thật vất vả vụng trộm đến xem ngươi một lần, không nghĩ tới cô gái nhỏ này Mỵ Nhi lại không có ở đây! Xui thật!
Hắn liền phi thân lên nóc nhà, nằm trên mái nhà, nhìn sao trời không chớp mắt, không biết tiếp theo nên làm cái gì?
Là chờ đợi? Hay là đi?
Đang suy nghĩ vẩn vơ, hắn chợt nghe tiếng gió mỏng manh!
Trần Tiểu Cửu nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy trong hoa viên lướt qua một bóng người đen thui, đi rất nhanh trong đêm tối, chỉ trong chốc lát đã tiến vào trong.
Trong nháy mắt hắn cũng đã nhẹ nhàng lướt đến.
Ai? Chẳng lẽ là sẽ gây bất lợi đối với Chu gia?
Ai dám âm thầm gây bất lợi đối với Chu nhị tiểu thư, ta sẽ lột da kẻ đó!
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, như diều hâu bay lượn, hắn chạy như bay ở trên mái, chăm chú nhìn chằm chằm vào cái bóng đen thui kia.
Rốt cục, người áo đen kia đã dừng lại trước phòng của Chu lão phu nhân. Nhìn cẩn thận chung quanh rồi loáng lên một cái đã phóng mình tiến vào qua cửa sổ, lại thuận tay đóng cửa sổ lại.
Người này lẻn vào trong phòng Chu lão thái bà để làm gì? Chẳng lẽ là muốn giết bà ta sao? "A..." Chợt nghe một tiếng kêu kinh ngạc trầm thấp, âm sắc hùng hậu, có thể nghe ra, đúng là tiếng của Chu lão phu nhân phát ra!
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện?
Trần Tiểu Cửu định phóng vào, đem người áo đen kia bắt lại bỗng nhiên nghe được tiếng của lão phu nhân nói:
- Ngươi rốt cục đến đây...
Tuy rằng thanh âm uể oải, nhưng trong lời nói, lại ẩn chứa nỗi oán hận trong lòng.
Hắn trong lòng chợt động: chẳng lẽ có trò hay để xem?
Hắn liền lặng lẽ phi thân lên nóc nhà, cẩn thận lật ngói lên, xuyên qua lỗ nhỏ, hướng vào trong để quan sát!
Nhưng vừa nhìn vào, hắn chợt cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mở to miệng rộng không khép lại được.
Người áo đen kia chính là người mà hắn ngày nhớ đêm thương, cũng không hề có chút tin tức nào, chính thị là Hỗ Tam nương.
Trần Tiểu Cửu cắn môi, tâm tình lay động, viền mắt ẩm ướt, đáy lòng co thắt lại, không tưởng vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này mà co rút kịch liệt.
Đồng thời lại âm thầm kinh ngạc: Hỗ tam nương này đêm tối lẻn vào trong phòng Chu lão thái bà làm cái gì? Chẳng lẽ hai người còn có cái gì sâu xa sao?
Trong lúc ngẩn ngơ hắn lại nghe tiếng Hỗ Tam nương đáp lại nói:
- Ta nếu không đến, thực sợ ngươi chết khó mà nhắm mắt.
Trần Tiểu Cửu không kịp tự hỏi, lại nhìn xuống lỗ hổng phía dưới!
Đã thấy Chu lão thái bà sắc mặt khô héo, vẻ mặt uể oải nằm ở trên giường, chỉ có điều đôi mắt oán độc chăm chú nhìn chằm chằm Hỗ Tam nương, dường như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Hỗ Tam nương thản nhiên dựa vào cái bàn bên canh, bộ ngực sữa đầy đặn được bộ y phục võ sĩ màu đen bó sát người, lại lộ ra đường cong lả lướt.
Trên cổ lộ ra một lớp da non mịn màng, dưới ánh nến lung linh lại càng đẹp đẽ; vòng eo nhỏ khéo léo thắt lại trên bộ mông tròn trịa, đều tản ra nét phong nhuận, vẻ đẹp thực khiến người kinh tâm động phách!
Khuôn mặt trắng nõn, tản ra một cỗ thành thục mê hoặc lòng người. Đôi mắt sáng trong suốt, quyến rũ bắn ra hàn quang lay động, chăm chú nhìn Chu lão phu nhân.
Đôi mắt như nhìn con mồi đã ở trong tay, tràn đầy khôi hài.
Trần Tiểu Cửu như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm nhận được một loại không khí tinh tế: chẳng lẽ hai người có cừu oán?
Chu lão phu nhân nghe Hỗ Tam nương nói vậy, đôi mắt liền lóe ra quang mang á độc, vùng vẫy ngồi dậy, thấp giọng nổi giận nói:
- Ta chỉ biết ngươi đến gây phiền toái cho ta! Trước kia đã câu dẫn Hoa ca, ta cũng không so đo với ngươi, lúc về già ngươi lại còn tra tấn ta!
- Tra tấn ngươi? Hỗ Tam nương khinh khỉnh cười nói:
- Ta nếu muốn làm khó dễ ngươi, sao còn có thể tha cho ngươi sống đến hiện tại? Nếu không phải ta từng đáp ứng Hoa ca, lưu cho ngươi một tính mệnh, ta thực hận không thể ở trên người ngươi đâm thủng mười cái lỗ! 'Hoa ca' kia chính là phụ thân của Chu Mỵ Nhi , Trần Tiểu Cửu nghe mà kinh ngạc, trong lòng không khỏi phán đoán giữa hai người rõ ràng có mâu thuẫn.
- Ngươi... Ngươi dám? Text được lấy tại http://truyenfull.vn Chu lão phu nhân bộ mặt dữ tợn nói:
- Ngươi câu dẫn người đàn ông của ta, chẳng lẽ còn dám nói lý lẽ hùng hồn biện bạch cùng ta sao? Ngươi là đồ lẳng lơ… - Bốp...
Hỗ Tam nương tức giận thở hổn hển, cánh tay liền vung lên, Chu lão phu nhân trên mặt đã trúng một chưởng:
- Ngươi thật không biết xấu hổ? Lại còn dám mắng ta câu dẫn Hoa ca? Rõ ràng là ngươi câu dẫn Hoa ca, lại đổ trên đầu ta?
- Ta như thế nào lại vu cáo hãm hại ngươi?
Chu lão phu nhân vẻ mặt tiều tụy, lại vẫn lộ ra bộ dáng hung ác.
- Ta nhổ vào...
Hỗ Tam nương thở hổn hển, bộ ngực đầy đặn run lên, vô cùng động lòng người nói:
- Ta lúc trước với Hoa ca ân ái đằm thắm, sớm đã ước định chung thân, chỉ có điều về sau ta gia nhập đại quân chinh nam, mới bị ngươi dùng thủ đoạn đê tiện đoạt lấy, ngươi nói đi rốt cuộc là ai chẳng biết liêm sỉ?
Chu lão phu nhân nói:
- Ta như thế nào lại đê tiện ? Đó là bởi vì Hoa ca thích ta...
- Không biết xấu hổ!
Hỗ tam nương độc ác nói:
- Ngươi cho là Hoa ca thích ngươi? Ngươi đã biết rõ Hoa ca trọng tình trọng nghĩa, đứng ngồi ngay ngắn , liền cho Hoa ca uống hợp hoan tán, đê hèn cùng ngủ với huynh ấy, ý đồ dùng ván đã đóng thuyền để bức hiếp Hoa ca, ngươi làm việc này, ta cũng không biết sao? Hoa ca mỗi khi nói với ta đều vô cùng đau lòng...
Chu lão phu nhân vẻ mặt kinh ngạc trừng ánh mắt già nua, run run nói:
- Ngươi... Ngươi không ngờ biết?
- Ta như thế nào lại không biết?
Hỗ tam nương chỉ vào mũi Chu lão phu nhân, thở hồng hộc nói:
- Ta còn biết, ngươi sợ Hoa ca cưới ta làm thiếp, không ngờ lại lấy cái chết ép buột không cho huynh ấy nạp thiếp, làm hại Hoa ca hậm hực không vui, cũng làm hại ta độc thân nhiều năm, ngươi là nữ nhân ngang ngược, tuy rằng không có võ công, nhưng lại giỏi về thủ đoạn đê tiện. Ngươi còn mặt mũi nói lý lẽ với ta?
Chu lão phu nhân toàn thân thống khổ run sợ, vô lực ngã xuống giường, nhắm mắt lại, đôi mắt ngập nước, nức nở nói:
- Hoa ca là nam nhân của ta, dựa vào cái gì muốn lập ngươi làm thiếp, ngươi chỉ là đồ sơn tặc, quân giặc cỏ, kẻ xấu xa, rước người về chỉ làm nhục môn phong của Chu gia .
Hỗ tam nương cười lạnh nói:
- Ta là sơn tặc, xuất thân không tốt, lại phóng hỏa giết người, nhưng những người ta giết đều là kẻ cùng hung cực ác, những nhà ta đốt đều là nhà bọn cường hào ác bá, hơn nữa ta còn gia nhập đại quân nam chinh, vì bình định nước An Nam mà xuất ra kỳ mưu!
Dừng một tý, lại cười lạnh nói:
- Nhưng còn ngươi? Ghen tị, ngang ngược, đê tiện, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, ngươi là kẻ hèn hạ đến mức nào cơ chứ! Ta nhổ vào...
Chu lão phu nhân bị châm chọc đến á khẩu không trả lời được, những chuyện cường hãn năm xưa nay đã bị phơi bày ra, lệ già rơi như mưa:
- Ta... Ta ngoại trừ đối với ngươi ra, cũng không làm sự tình ác độc gì! Ai bảo ngươi xinh đẹp, hấp dẫn hơn ta? Đây đều là ngươi tự làm tự chịu.
Hỗ tam nương thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào mắt Chu lão phu nhân, dường như phải phun ra hỏa:
- Không cho ngươi Hoa ca nạp thiếp, ta đều nhịn, nhưng ta lúc trước đã cùng với Hoa ca ước định chung thân, vì hắn sinh ra một tiểu nữ hài, ngươi sợ Hoa ca cùng ta tình cũ lại nẩy mầm, không ngờ đã lừa đi hài tử của ta, sau đó ở sau lưng chúng ta, đem đứa bé này tặng cho người khác...
Nói tới đây, nước mắt rơi như mưa, tiến lên một bước, độc ác bóp cổ Chu lão phu nhân, từng chữ một nói:
- Ta nếu không lột da của ngươi ra, làm sao có thể làm yên lòng nhi nữ của ta?
Nàng gia tăng kình lực trong tay. Đem Chu lão phu nhân bóp đến nỗi mặt đỏ bừng, lồi hai tròng mắt ra ngoài, trút giận một hơi, nhưng cũng không có làm bà ta mất mạng.
Trần Tiểu Cửu im lặng lắng nghe nghe, trong lòng không khỏi vạn phần kinh ngạc, vì Hỗ tam nương đau đớn mà tan nát cõi lòng!
Hỗ tam nương nhìn thấy Chu lão phu nhân mặt đỏ tai hồng, lâm vào tuyệt cảnh, bỗng nhiên buông lỏng tay ra, ánh mắt sắc bén như đao, nhìn chằm chằm vào Chu lão phu nhân, như muốn nhìn thấu đáy lòng của bà ta!
Chu lão phu nhân ho khan vài tiếng, phun một ngụm máu tươi , buồn bã nói:
- Đây đều là số mệnh, nói cho ngươi hay, đến tận bây giờ, ta một chút cũng không hối hận những việc ta đã làm, ngươi muốn giết ta, hãy tùy tay động thủ, ta đời này, đáng giá...
- Ha ha...
Hỗ tam nương lại lần nữa dựa ở cửa, đột nhiên cười tươi như ánh dương quang, đã khôi phục lại vẻ quyến rũ ban đầu:
- Ngươi nay đã thành ra bộ dáng như vậy, ta sẽ giết ngươi làm gì? Huống chi ta còn đáp ứng với Hoa ca, tuyệt sẽ không làm khó dễ ngươi!
Chu lão phu nhân sắc mặt dữ tợn, do dự nói:
- Vậy ngươi đêm hôm khuya khoắt , tới đây làm gì?
- Tới đây làm gì? Ta là đến khoe ra !
Hỗ tam nương nhẹ nhàng vuốt tóc, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người, cười hì hì nói:
- Bởi vì, Hoa ca ở trong lòng ta, đã trở thành quá khứ, ta đã tìm được người thương yêu, ta đang rất hạnh phúc, ông trời chung quy là sẽ đối xử tử tế với một người tốt! Hừ... Cũng sẽ trừng phạt ác phụ như ngươi!
- Phải.. Là ai?
Chu lão phu nhân như có dự cảm không ổn, thình lình run rẩy một chút.
- Còn có thể là ai, ngươi không phải đã gặp qua sao?