Trần Tiểu Cửu nghe vậy, đứng ngồi không yên, khẽ đảo mắt, lo lắng nhìn hai thiếu nữ ướt như chuột lột, ríu ra ríu rít cãi nhau, lại càng không nghĩ rằng cô bé Đan Nhi này tính tình nóng nảy, không ngờ bị Kỷ Tiểu Đường nói dăm ba câu sỉ nhục, lại không hề có ý phản kháng, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Nước muối ăn với đậu phụ, một vật hợp một vật!
Kỷ Tiểu Đường yếu đuối không ngờ lại có thể khiến Đan Nhi tính tình nóng nảy không thể cãi lại được, không thể phản kháng, điều này không thể không nói là điều kỳ diệu!
Sau này Đan Nhi sẽ giao cho muội muội Tiểu Đường xử lý.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng kéo một tay Đan Nhi, cười nói:
- Đan Nhi ngoan, nàng muốn giết Tiểu Đường muội muội, muội ấy không ngại nguy hiểm, đến cứu nàng, nàng không cảm ơn người ta sao? Vừa rồi khiến Cửu ca sợ hãi...
Đan Nhi tuy là sống buông thả nhưng lòng dạ rất lương thiện, không phải người không thấu tình đạt lý, cố gắng mò mẫm ngồi dậy, nhanh chóng tóm lấy ống tay áo, ngại ngùng nói:
- Cảm ơn......Cảm ơn ngươi!
- Cảm ơn cái gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Tiểu Đường hiện lên nụ cười rạng rỡ, con mắt dường như biết nói, hướng về phía cô ấy, chớp chớp:
- Chúng ta về sau vẫn là người một nhà, có gì mà phải cảm ơn?
A? Điều này...
Đan Nhi lòng nặng trĩu ghen tị, lại cảm thấy không đúng: Ai là người một nhà với ngươi? Ta với Cửu Ca mới đúng là một đôi, cái thứ nữ nhân mặt to như ngươi, đợi kiếp sau đi nhé!
Nhưng lại vừa được Tiểu Đường muội muội vớt từ dưới nước lên, lại lấy oán trả ơn, xung đột với cô, ngoài mặt thì nói năng thận trọng, nhưng trong lòng lại khó chịu giống như phát hỏa!
Nàng quay đầu lại nhìn thoáng Trần Tiểu Cửu, lại phát hiện ra hắn làm bộ như không nghe thấy gì, mắt nhìn nơi khác làm ra vẻ đang ngây người, chỉ có điều trên khóe miệng lại lộ ra nụ cười đắc ý.
- Giả bộ, ngươi cứ giả bộ đi!
Đan Nhi thở hổn hển, lắc lắc người, vâng dạ nói:
- Ta muốn về nhà, Tiểu Cửu, ngươi đưa ta về.
Trần Tiểu Cửu đã nghe thấy lời của Kỷ Tiểu Đường vừa nói, đúng là Đan Nhi không thể chịu nổi, quay đầu giả bộ như không nghe thấy, lúc này hắn chỉ muốn làm sao đưa Đan Nhi rời khỏi đây, bằng không, hắn sẽ bị quay như chong chóng.
Hắn vừa muốn đồng ý đứng dậy, Kỷ Tiểu Đường lại chọc cho hắn một cái vào lưng, dịu dàng cười nói:
- Đan Nhi muội, hay là ta đưa muội về nhà, Cửu ca bây giờ có việc quan trọng phải làm gấp, chậm trễ có thể không hay cho lắm!
Trần Tiểu Cửu có chút khó hiểu, Kỷ Tiểu Đường lại vừa tiết lộ:
- Có dịp ta sẽ nói chuyện cùng muội nhiều một chút, cũng muốn trông thấy ngôi nhà giấu em họ Song Nhi này!
Đan Nhi mặt không giấu nổi bộ mặt quả mướp đắng, tức giận :
- Ai là muội muội của ngươi? Ngươi thật là mặt dày, vẫn còn coi Cửu ca là tướng công?
Cô ta bĩu môi, không muốn đi cùng Kỷ Tiểu Đường!
Tuy nhiên da mặt Tiểu Đường cũng thật dày, nhiệt tình lôi kéo cánh tay của Đan Nhi, nhẹ nhàng thúc giục:
- Đan Nhi muội, đi nào! Dẫn tỉ tỉ đi xem nhà của muội nào.
Đan Nhi thấy cô ta nhiệt tình như vậy, liền cảm thấy không có sức lực, thật thà đi theo sát Kỷ Tiểu Đường, vốn là một sai lầm lớn, ngươi thể hiện thiện ý với một ân nhân như vậy sao?, Chẳng nhẽ còn có thể đùa giỡn sao? Da mặt ta cũng không dày thế được!
Ngửa đầu nhìn, hướng về phía Tiểu Cửu, liền bị Tiểu Đường giật dây, bắt cóc, nhảy xuống thuyền , lắc lắc mông, đi rồi....
Trần Tiểu Cửu cởi áo, vắt cạn nước, một lần nữa trở về bến tàu.
Đám người Bành Thông cách khá xa, lại không có đôi mắt bản lĩnh, vốn không biết chuyện kinh thiên động địa gì vừa xảy ra, cười trước mặt Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt hơi hiếu kỳ nói:
- Trần huynh đệ, người huynh làm sao mà ướt sũng, lẽ nào rơi xuống sông sao?
Một câu nói đúng sự thật, khiến Trần Tiểu Cửu đỏ mặt.
Chuyện rơi xuống nước cùng Đan Nhi, hắn đã ghi nhớ, khắc sâu vào trong nhận thức, chính mình là một con vịt không biết bơi, không di chuyển trong nước được, nếu cứ như vậy mãi, thì các huynh đệ của mình đã bị chết đuối rồi, còn chơi trò vận chuyển cái quái gì nữa?
Hắn tỏ vẻ ngưng trọng nói:
- Bành huynh đệ, việc dạy bơi cho các huynh đệ, trong vòng 10 ngày phải có kết quả, nếu không sự nghiệp vận tải trên biển làm sao có thể phát triển nhanh chóng? Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn - Trần huynh đệ, lúc này cứ giao phó cho tôi!
Bành Thông vuốt ngực, tự tin nói:
Trần Tiểu Cửu bảo Anh Mộc đem mấy trăm vị huynh đệ tập trung một chỗ, lấy hơi thở, cất cao giọng nói:
- Các huynh đệ, quân đoàn Anh Mộc của chúng ta không sợ gian khó, mà hiện tại, có một vấn đề trước mắt chúng ta, các huynh đệ trên mặt đất tuy là vua nhưng dưới nước lại không có kỹ năng bơi lội, khi xuống nước liền thành hoa lục bình, vỗ cánh phành phạch như vậy, sẽ chết sớm còn làm vận tải cái gì nữa? Mua nhà cái nỗi gì? Cưới vợ cái nỗi gì?
Các huynh đệ chăm chú nghe, không khỏi xấu hổ, trên mặt đỏ bừng, trong lòng lại vì ngôi nhà và người vợ mà thấy buồn.
- Thế nhưng các huynh đệ không phải sợ.
Trần Tiểu Cửu kéo Bành Thông vào giữa đám đông, giơ tay của y lên cao, tự hào nói:
- Vị Bành huynh đệ này, có khả năng dời sông lấp biển, bản lĩnh ghê gớm, hơn nữa tính tình lại rất thành khẩn, chí công vô tư, nguyện đem bản lĩnh của mình truyền lại cho các huynh đệ!
Đôi mắt như điện, nhìn một vòng, dò hỏi:
- Các huynh đệ, các ngươi nên bày tỏ thái độ như thế nào chứ?
Anh Mộc đi đầu, cúi người, chắp tay hành lễ, nói:
- Chào Bành sư phụ! Bành sư phụ vất vả rồi!
Trần Tiểu Cửu nghe được câu đó, cảm thấy vô cùng quen tai:
- Đây không phải câu mà người lãnh đạo quân đội thường nói sao? Anh Mộc ngươi, ta thật khinh thường ngươi nhé, nếu là kiếp trước, thì đúng là một lời nịnh bợ đó.
Mấy trăm huynh đệ liền hiểu được tâm ý của Cửu ca, cùng nhau chắp tay bái lạy, hô lớn:
- Chào Bành sư phụ! Bành sư phụ vất vả rồi!
Âm thanh vang dội, vang tận trời cao.
Bành Thông làm sao nghĩ được sự việc bình thường, được Trần Tiểu Cửu làm cho khí thế như vậy, gã chưa từng được tôn cao như thế, mấy trăm huynh đệ cúi người, thực sự có chút không chịu được, trong lòng thấy kinh hoàng, mặt đỏ tai hồng, chạy tới kéo lấy Anh Mộc, vội la lên:
- Như thế này không được, không được đâu!
Nhưng Anh Mộc sức lực phi thường, tuy rằng Bành Việt cũng là người khỏe mạnh, dùng sức kéo vài cái, nhưng Anh Mộc không hề lay động, trong lòng ngạc nhiên, thán phục: tên tóc đỏ này khí lực biến đổi phi thường.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Bành huynh đệ, ý tốt của các huynh đệ, ngươi nhận đi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là sư phụ của các huynh đệ, trọng trách trong người, ngươi không nên chậm trễ!
Đôi mắt Bành Thông như cầu cứu, mặc dù có một thân hình cường tráng, có chút võ công, nhưng nhiều năm rồi không có lãnh đạo nhiều người như vậy, nhìn thấy một đám nam nhân Đại Hán cúi đầu khom lưng tung hô trước mặt mình, trên mặt lại vô cùng sùng kính, trong lòng không khỏi sôi trào khí thế.
Vốn định chừa lại chút bản lĩnh cho mình, thoáng chốc liền vứt bỏ đi suy nghĩ nhỏ nhoi đó, cao giọng nói:
- Các huynh đệ đã coi trọng ta như vậy, Bành Thông cảm kích vô cùng, tuyệt đối không dám giấu diếm, sẽ dốc sức tập luyện cùng mọi người, làm cho thủy vận ngày càng phát triển.
Đám người Anh Mộc nghe vậy mừng rỡ, vung cánh tay tán thưởng.
Trần Tiểu Cửu nhìn một vòng, ủng hộ:
- Từ nay trở đi, chúng ta đều phải nghe lời của Bành huynh đệ, ai cũng không được chống lại, ta sẽ cùng với các huynh đệ học tập bản năng ở dưới nước, các huynh đệ nhất định phải quý trọng cơ hội thay đổi lần này, tập trung học, trong vòng mười ngày, nhất định phải nắm vững bản lĩnh bơi dưới nước.
Dừng một chút, đôi mắt nhìn linh hoạt, sắc bén, nhìn mấy trăm người đàn ông, lạnh lùng nói:
- Đội quân Anh Mộc, tất cả đều là hảo hán, ai dám giả bộ anh hùng, sợ hãi, đừng nói là đoàn quân Anh Mộc, Trần Tiểu Cửu ta cũng không nhận người đó, coi như không có người đó!
Anh Mộc cao giọng:
- Không sợ hãi! Không giả dối....
Sự huấn luyện tàn khốc, đã bắt đầu rồi!
Mấy trăm huynh đệ chia làm hơn mười tổ, mỗi người đều bất chấp nhảy vào nước, đạp chân giãy dụa giống màn bơi chó của Trần Tiểu Cửu khi nãy, những người nam tử này đều không hề biết một chút gì về kỹ năng bơi, mỗi người đều cố hết sức đỡ thân thuyền, do dùng sức quá mạnh nên cánh tay nổi đầy gân xanh, vất vả vô cùng.
Mặt trời nắng chói chang, nóng như thiêu như đốt!
Mấy trăm người đàn ông đều đổ mồ hôi hột trên chán, lưng phơi nắng, nóng bỏng, tiến thẳng xuống sông, vết thương trên miệng dính muối, đau đớn.
Nhưng điều này không làm hạn chế đi khí thế và lòng quyết tâm khiêu chiến của mọi người, vì để có thể mau chóng học được bản lĩnh, kỹ năng dưới nước, vì để có thể không bị Long Đại kia ức hiếp, vì để có thể mua được nhà ở, cưới được vợ đẹp, từng người nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng vất vả, khó khăn, nước sông rửa sạch những vết thương, mặc kệ thân thể mệt mỏi, tiến hành huấn luyện một cách điên cuồng.
Trần Tiểu Cửu xung phong đi đầu, cánh tay trần, chỉ mặc một chiếc quần lót gợi cảm, xuyên vào trong nước, mấy ngày liền phơi nắng ở dưới nước sông, da hắn đã đen đi nhiều, có rất nhiều vùng da bị dị ứng, đỏ rực một vùng, nước sông chảy vào sẽ vô cùng đâu đớn, nhưng hắn nghiến răng nghiến lợi, không hề kêu than, kiên trì tập luyện.
Hơn nữa, nhận thức của hắn rất cao, học vô cùng dễ dàng, Bành Thông chỉ cần làm mẫu hai lần, hắn đã có thể lĩnh hội được, rất nhiều cái để mọi người phải noi theo.
Các vị huynh đệ đều trông thấy các vị cầm đầu dũng mãnh như vậy, không ngại khổ cực cùng mọi người lội sông, uống nước mặn.
Lão đại cũng ra sức học tập, chúng ta còn có gì để thoái thác, mau luyện tập đi, bằng không biết giấu mặt đi đâu.
Mười ngày!
Mười ngày điên cuồng.
Mười ngày mệt mỏi và đau đớn, cứng cỏi và bất khuất đầy người.
Trong năm ngày đầu, mấy trăm gã đàn ông từ những người không biết bơi đã thành những con heo béo, tuy là không thể linh hoạt bơi lội, nhưng có thể bảo đảm là không thể chết đuối được!
Lại qua năm ngày thay da đổi thịt, rất nhiều người đàn ông từ béo như lợn, tiến tới hàng ngũ của những con vịt, ví như Trần Tiểu Cửu đã có thể lặn xuống nước trong thời gian dài.
Đây là một trận thu hoạch lớn.
Huấn luyện mười ngày, dĩ nhiên đoàn quân Anh Mộc này đã trở thành lục quân lưu manh vô địch, chính là mở màn tranh hùng Long Đại thủy vận.