Chung Việt mỉm cười nhìn Diệp Ngâm Phong nói:
- Diệp huynh, huynh cũng không cần phải thương cảm như vậy đâu, trên đời này chẳng có việc gì là không thể cả, sống trên cõi đời, phải sống cho sinh động, nếu cứ mãi để ý tới những thứ không đạt được, chỉ càng khiến bi thương thêm thôi, có người có ta, hơn nữa, huynh lại rất để ý tới chuyện này, nhưng huynh lại không để trong lòng, nếu đem so sánh thì chẳng phải là không hay cho lắm không?
Diệp Ngâm Phong lắc đầu cười khắc khổ nói:
- Sự việc không liên quan tới mình, thì làm sao ngươi có thể biết được cái khổ của ta chứ, hơn nữa việc của ngươi còn chưa giải quyết rõ ràng nữa mà, thế mà còn quan tâm đến chuyện của ta nữa, đúng là móng vuốt của ngươi vươn dài quá rồi đấy.
Những lời hắn nói sao mà nho nhã, thản nhiên thế, cho dù đó là những lời đùa cợt nhưng vẫn có sự tao nhã ở đó, nhất cử nhất động đều tỏ ra rất điềm tĩnh và đặc thù riêng.
Chung Việt nghe thấy Diệp Ngâm Phong ví tay mình như móng vuốt, cảm thấy không hài lòng nói:
- Huynh xem kìa, đó mới chính là bản tính của huynh, đã là bằng hữu tri kỷ thì phải quan tâm lẫn nhau, có khó khăn gì thì cứ nói với ta, sẽ không bất lợi gì với huynh đâu, ta cũng chẳng cướp chỗ của huynh, tuy năng lực của ta có hạn, nhưng ở thành Hàng Châu này, thì ta cũng là người có tiếng nói và tài năng.
Diệp Ngâm Phong cảm nhận được những lời nói của Chung Việt rất đậm tình nghĩa, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, vô cùng thoải mái, mắt đưa về phía Tôn Kiến và Lý Phách Thiên đang cười nói rất vui vẻ, liền thần bí nói với Chung Việt:
- Công tử của phủ doãn đại nhân Tôn Khoa đúng là một nhân tài tuấn tú, không biết chừng sẽ là người lọt vào mắt xanh của Hồng Hạnh cô nương ý chứ.
- Cái tên tiểu tử nhà ngươi cố ý muốn chọc tức ta phải không?
Chung Việt cười khắc khổ nói:
- Rõ ràng ngươi biết ta và hắn cả mặt và lời đều không ưa nhau, lại cứ thích nói những lời xỉa xói đó với ta.
Tuy hắn nói như vậy, nhưng lại cảm thấy tâm trạng của Diệp Ngâm Phong từ chỗ chán nản dần dần bình thường trở lại, hơn nữa bắt đầu pha trò cười rồi, trong lòng cũng vui vì bằng hữu.
Diệp Ngâm Phong khẽ phe phẩy quạt, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đây chẳng phải đấu đá nhau trên con đường chính trị quan trường đó sao, thế hệ trước thì đấu đá nhau trên triều đình, thế hệ sau thì đấu đá nhau để tranh hoa cướp ngọc, đấu đá tới khi nào đối phương thua thì thôi. Theo ta thì, làm như vậy thì không đáng để đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện đó, chỉ có học vấn chân chính mới là kẻ có học thức, đó mới là mục tiêu để ta theo đuổi, còn đối với những thủ đoạn tìm cách để đấu đá nhau thì ta chẳng thèm quan tâm.
Chung Việt cười khắc khổ nói:
- Huynh càng nói càng thấy thế nào ý, vừa nãy ai nói là thương tâm buồn chán, và nói không thích đấu đá nhau, huynh có Diệp Các đứng phía sau thì còn ai dám đấu đá với huynh nữa mà phải quan tâm chứ, nếu thực sự muốn đấu đá thì chẳng phải không muốn sống đó sao?
Diệp Ngâm Phong khẽ lắc đầu, mìm cười không nói gì, thần thái rất hiu quạnh.
- Huynh lắc đầu là sao vậy? Xuất thân trong một gia đình chức cao vọng trọng, bản thân lại là người được học đến nơi đến chốn, khí chất là tuyệt hảo, huynh còn có điều gì không hài lòng nữa chứ?
Nói tới đây, Chung Việt lại nhớ tới kỳ khảo thí sang năm, liền trêu ghẹo nói:
- Huynh đều nói cả đời huynh chỉ coi trọng hai từ học vấn, chắc rằng kỳ thi năm sau, ngôi vị Trạng Nguyên đối với huynh thì dễ như trở bàn tay rồi.
- Dễ như trở bàn tay thì hơi quá, những cái gì mình chưa đạt được thì mới đáng theo đuổi thôi.
Diệp Ngâm Phong nghe thấy Chung Việt nói vậy liền phản bác, nhưng vẻ mặt rất tự tin đã chứng tỏ cho Chung Việt rằng những lời ngươi nói không phải là không có căn cứ.
Diệp Ngâm Phong vẻ nghi hoặc nhìn Chu Ngộ Năng, rồi nói với Chung Việt:
- Ta thấy vị Chu công tử kia tuy rằng xuất thân hào môn, nhưng cũng không thấy có điểm gì hơn người, hơn thế còn chẳng mang theo một văn nhân nào để trợ thủ, hôm nay hắn như một con cá chép béo mập thân cô thế cô thế kia thì chắc chắn không thể vượt qua trận long môn này rồi.
Chung Việt thấy hắn hình dung Chu Ngộ Năng là một con cá chép béo mập vội cười rồi lắc đầu nói nhỏ với hắn:
- Diệp huynh, huynh đừng thấy Chu công tử kia nhìn béo mập như vậy, nhưng nếu tiếp xúc với hắn thì sẽ phát hiện, tuy bề ngoài hắn hồ đồ vậy nhưng chí hướng thì không hề tầm thường như cái vẻ bề ngoài của hắn đâu.
- Ố? Có chuyện đó sao?
Diệp Ngâm Phong hiếu kỳ nói.
- Không chỉ như vậy đâu, tuy huynh thấy hắn chẳng có vẻ gì lợi hại, học vấn lại chẳng ra gì, nhưng đối nhân xử thế thì khiến chúng ta phải khâm phục đó.
Chung Việt nói thêm.
- Vì sao lai nói như vậy?
Diệp Ngâm Phong vẻ không hiểu hỏi lại.
- Diệp huynh, huynh có biết vì sao bên cạnh hắn lại còn một chỗ trống đó không? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Chung Việt lại thần bí nói:
- Nếu ta đoán không sai thì, hắn đang đi tìm viện binh tới, huynh không thấy cái tên gia đinh lúc mới đến đã không thấy bóng dáng đâu rồi sao?
- Cứu binh, có thể tìm được ai tới cứu binh chứ? Rốt cuộc là văn nhân mặc khách nào có thể tới cứu binh đây?
Diệp Ngâm Phong hiếu kỳ nói.
- Không phải vậy, hắn chẳng phải là văn nhân mà cũng chẳng phải là mặc khách gì cả.
Chung Việt lắc đầu nói.
- Cái tên tiểu tử nhà ngươi nhà, lúc nào rồi mà còn cứ mơi mơi nhau thế hả? Có gì thì cứ nói thẳng ra, đỡ phải ta hỏi đi hỏi lại.
Diệp Ngâm Phong thúc giục nói.
Chung Việt ha hả cười nói:
- Người này nói ra thì vô cùng bình thường, chỉ là một tên gia đinh mà Chu Ngộ Năng không biết nhặt được từ đâu mà thôi.
- Chỉ là một tên gia đinh cỏn con sao?
Diệp Ngâm Phong trợn tròn mắt lên, càng thêm hiếu kỳ, nếu nói Chu Ngộ Năng mời một đại văn hào tới để trợ giúp, thì cũng chẳng có chút hiếu kỳ gì, mấy năm gần đây, những kẻ chỉ được đọc qua mấy năm sách thánh hiền đã tự coi là tài trí hơn người rồi, học vấn vô bờ, đều ra ngoài ba hoa để người khác cho rằng mình tài hoa lắm, rồi đi đâu cũng nói là có ý muốn đoạt thiên hạ này, thực ra trong bụng thì đều là những thứ vớ vẩn ba hoa, chẳng có chút học vấn đáng kể nào. Những kẻ như vậy thì đâu đâu cũng có cả, nếu có tiền thì cứ đi trên phố là tóm được cả đống tự cho là văn nhân mặc khách ngay.
Nhưng, cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ được rằng Chu Ngộ Năng lại mới tới một tên gia đinh cỏn con để trợ giúp, khiến Diệp Ngâm Phong càng thêm hứng thú, rung đùi đắc ý, cho rằng tên gia đinh này nhất định có chỗ hơn người rồi.
Nếu một tên gia đinh cỏn con mà trong long môn trận này có thể vẽ rồng điểm phượng thì đúng là sẽ có sự khác lạ vô cùng.
- Không sai, Diệp huynh lát nữa huynh hãy chờ để xem kịch hay đi, nếu tên tiểu gia đinh đó không đến thì thôi, chứ nếu hắn đến, bảo đám hắn sẽ tạo ra một vở kịch cực kỳ hay.
Diệp Ngâm Phong càng nghe thì càng thấy hiếu kỳ, vốn thấy cảnh tượng ở đây cũng chẳng có gì hay ho, nhưng khi nghe thấy chuyện này thì tự nhiên thấy kích động hẳn lên, bản thân hắn vốn rất có hứng thú với những kẻ có học vấn thực thụ, hơn nữa trong một hoàn cảnh này mà có một tên tiểu gia đinh mà có học vấn cao thâm như vậy, càng khiến hắn thêm hưng phấn, rất muốn xem một tên tiểu gia đinh thì có thể tạo ra cơn sóng gió gì ở đây.
Chung Việt cười hi hí nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Diệp Ngâm Phong, trong lòng cũng tỏ ra rất hiếu kỳ với tên tiểu gia đinh thần kỳ này, với những gì mình biết về tên gia đinh Trần Tiểu Cửu này, thì cũng chỉ nghe tin đồn rằng hắn xử Lý Phách Thiên thôi, còn nữa là huynh trưởng Chung Bân cũng đã ân cần cảnh báo cho hắn rằng, nhất định đừng có khinh thường những kẻ gia đinh cỏn con, phải lấy lễ để đãi người, nhất thiết phải nhớ lấy điều này.
Hắn biết huynh trưởng Chung Bân là người rất cẩn thận trong câu ăn tiếng nói, rất khiêm tốn đĩnh đạc, huynh trưởng cũng đã rất trịnh trọng cảnh báo hắn vậy rồi, nhất định phải có nguyên nhân bên trong, thực ra mục địch vẫn là sợ hắn gây ra chuyện thôi.
Nhưng đối với Chung Việt thì cảm thấy rất khó hiểu, hắn là em trai của quan phụ mẫu ở Hàng Châu này, thế mà lại có vẻ kính nể cái tên gia đinh cỏn con này, đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ đó sao? Nhưng hắn biết rằng, những lời của huynh trưởng tuy hắn không hiểu lắm, nhưng nhất định là không sai, nếu không nghe theo lời của huynh trưởng, thì sớm muộn gì cũng có ngày hắn phải hối hận.
Lý Phách Thiên, Long Đại và Tôn Kiến cũng đang tán chuyện với nhau, vài tên quan lại và thương nhân cùng câu kết thành một liên minh cũng thấy rất tự tin, với Lý Phách Thiên mà nói, nếu tên gia đinh Trần Tiểu Cửu kia không đến thì thôi, nếu hắn mà đến thì sẽ cho hắn biết thế nào là sự lợi hại, không chỉ đánh bại hắn trên bàn cờ, cũng phải cho hắn nến trải sự đau đớn của thể xác, nếu không nghĩ vậy thì dẫn tên Long Đại tới đây để làm cái gì chứ.
Nghĩ tới đây, hắn nghiêm nghị nói với Long Đại:
- Nếu lát nữa tên trợ thủ của thằng heo mập kia tới, nhất định phải nghĩ cách để cho hắn biết sự lợi hại, khiến hắn sống không bằng chết, Long Đại, việc này ta giao cho ngươi đó, nhất định phải làm cho đẹp mắt đó.
- Yên tâm đi, việc này giao cho ta thì đúng là quá đơn giản rồi.
Long Đại đồng ý ngay, con đường hắn đi chính là lưu manh du côn, đấu đá nhau mà, đối với những vụ đánh nhau gây gổ thì đó chính là bản sắc của hắn rồi, huống chi hiện giờ hắn phải bám chặt lấy cái cọc vững chắc ở Hàng Châu này là Lý gia mà.
Nhưng Tôn Kiến thì không lạc quan như hai người họ, tâm tư của hắn lại hoàn toàn chú ý tới phương diện của Chung Việt.
Có câu rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột từ nhỏ đã biết đào hang động rồi, cha hắn - Tôn Khoa giỏi về đầu cơ luồn cúi, hắn phận là con thì chắc chắn không thể nào không có những mánh khóe di truyền đó được, lại dựa vào sự uy phong của cha hắn, ở thành Hàng Châu này có ai mà không biết hắn đi tới đâu cũng được gọi là công tử con ông cháu cha.
Nhưng cho dù hắn hoành tráng, phong quang tới đâu, nhưng trên hắn vẫn còn một người luôn đè trên hắn đó chính là Chung Việt, cái tên con ông cháu cha này không chỉ có bộ dạng hơn hẳn hắn, về phần học vấn cũng vượt mặt hắn, điều này khiến hắn vô cùng bất mãn.
Cha thì bị Chung Bân áp chế chặt chẽ, hắn lại bị Chung Việt coi là dưới chiếu, cái kiểu đời đời làm kẻ thứ hai này khiến hắn không thể chịu đựng được.
Hôm nay chính là cơ hội tuyệt vời để hắn tạo dựng tiếng tăm cho mình, tuy tài nghệ cờ tướng của Hồng Hạnh cô nương rất hay nhưng vẫn không thể coi là vô cùng tuyệt mỹ được, nhưng cũng có thể được liệt vào một trong mười cao thủ của thành Hàng Châu này, chỉ cần hắn có thể qua quan trảm tướng, oai phong lẫm liệt đè nén được Chung Việt, hơn nữa lại có bao nhiêu nhân vật máu mặt của Hàng Châu ở đây làm chứng, thì cái danh hiệu lão nhị ngàn năm của hắn sẽ tự khắc được thay tên đổi họ, hơn nữa còn có cơ hội riêng tư tâm sự với Hồng Hạnh cô nương nữa, có những cơ hội vô cùng quý giá như vậy, thì làm sao hắn có thể bỏ qua được chứ.
Trong lòng hắn vẫn đang nghĩ ngợi vậy, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Chung Việt.
Nhưng khí độ của Chung Việt thì vô cùng lớn mạnh, hoàn toàn không thèm để ý gì tới ánh mắt như lang như sói của hắn, vẫn cứ cười nói rất rôm rả với Diệp Ngâm Phong.
Cảnh tượng này, khiến lòng Tôn Kiến càng thêm phẫn uất, một cảm giác bị khinh bỉ đâm thẳng vào tim hắn, hắn thề rằng, hôm nay nhất định sẽ cho Chung Việt một bài học đích đáng.
Lúc này Trần Tiểu Cửu và Tiểu lục tử cũng vội vàng chạy tới, khắp đoạn đường Trần Băng ngáp lấy ngáp để.
Suốt dọc đường Tiểu lục tử cứ giới thiệu mấy vị công tử gia đang hội tụ ở Túy Hương Lầu.
Tiểu lục tử nói nhanh đến nỗi sùi hết bọt mép ra:
- Cửu ca, ta nói những điều này huynh có nghe không vậy? Chúng ta không thể đánh mà không có sự chuẩn bị được.
- Đang nghe đây!
Trần Băng nói cho có lệ, thực ra hắn chẳng chút quan tâm tới tài học của những kẻ đó, chỉ có điều những thân phận và bối cảnh của những người này khiến hắn chú ý mà thôi, nhất là mối quan hệ giữa Lý Phách Thiên, Long Đại và công tử của Hàng Châu phủ doãn - Tôn Kiến.