Chương 607: Chương 609: Kế ly gián

Ba người ngồi xuống, trầm mặc không nói, không khí tràn lan khắp phòng không chịu nổi.

Trong lòng mỗi người đều không giống nhau, Long Đại tức giận, Tào công công ngượng ngùng, Trần Tiểu Cửu vẻ ngoài điềm tĩnh, trong lòng vui không tả xiết, có thể đem lão đại giang hồ và quan cao triều đình, đùa giỡn trong tay, sự đắc ý này không nói cũng tỏ!

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm tính toán một cái, xong mới chậm rãi nói:

- Long Đại, lần này ngươi đến đây, chắc hẳn là muốn chất vấn Tào công công về chuyện thủy vận phải không?

Long Đại bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt tức giận:

- Phải thì đã sao?Thủy vận sông Tiền Đường vốn dĩ là do một mình ta độc chiếm xưng bá, ngươi dựa vào cái gì mà nhúng tay vào?

- Trong khắp thiên hạ, trừ phi vương thổ, Long Đại ngươi làm thủy vận được, chẳng lẽ ta thì không thể làm hay sao?

Trần Tiểu Cửu híp mắt, quay giáo phản kích nói:

- Hơn nữa, ta làm thủy vận, trăm thuyền vận chuyển đến bến tàu, thủ tục đã chuẩn bị tươm tất, đang là lúc lấy được lòng tin của dân, Long Đại ngươi có quyền lợi gì mà ngăn cản ta làm thủy vận, chẳng lẽ chỉ bởi đã cản đường kiếm ngân lượng của ngươi ư?

- Đừng có ngậm máu phun người!

Long Đại đột nhiên đứng dậy:

- Chẳng lẽ ngươi không biết công văn do bộ Công phát xuống, ngươi đã dùng thủ đoạn không chính đáng để có được ư?

Trần Tiểu Cửu cười hi hi một cái:

- Ngươi nói thử xem, ta dùng thủ đoạn gì nào?

Ngươi …ngươi còn rõ hiểu mà làm ra vẻ hồ đồ?

Long Đại trợn trừng mắt, vẻ mặt như muốn giết người.

- Nếu không phải Tào công công giúp đỡ ngươi, làm sao ngươi có thể có được phê chuẩn của bộ Công nhanh như vậy được?

Trong lúc kích động, cuối cùng y đã trúng phải kế kích tướng của Trần Tiểu Cửu, kéo cả Tào công công đang im lặng không lời vào cuộc.

- Long Đại, ngươi nói bậy bạ gì thế?

Tào công công cuối cùng nhịn không nổi sự khiêu khích của Long Đại, bàn tay khô ráp vỗ mạnh vào tay cầm của ghế một cái, hai mày rất nhỏ khẽ run lên vài cái, lại kìm nén một hơi, trầm giọng nói:

- Trần Tiểu Cửu kinh doanh thủy vận, là một chuyện đại hỷ của Hàng Châu phồn hoa, là phương pháp tuyệt diệu giảm bớt gánh nặng cho ngành đường thủy, cũng là hành động vĩ đại rất được lòng dân, bộ Công kinh đô chủ trì đại kế, nhìn xa trông rộng, đương nhiên nhìn thấy lợi ích bên trong, liên quan gì đến bổn công công? Ngươi không được ăn nói hàm hồ.

Trong lúc nói chuyện, bàn tay khô ráp thầm múa may ra hiệu vài cái với Long Đại, có ý trấn an y, không nói tự hiểu.

Sau khi Long Đại nói xong cũng cảm thấy hối hận, sau khi phát tiết lại chẳng mang lại cho y chút lợi ích nào, chỉ càng tăng thêm sự khinh miệt vào tận xương tủy của Tào công công, nhìn trừng trừng vào bàn tay y như vỏ cây của Tào công công, chẳng biết thế nào mà thở dài một hơi:

- Long Đại lỗ mãng rồi, nói năng không suy nghĩ, công công đừng trách!

Tào công công chậm rãi gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm trở lại.

Trần Tiểu Cửu há có thể bỏ qua cơ hội truy cùng đuổi tận, đứng phắt dậy, vẻ mặt tức giận nói:

- Tào công công, Long Đại nói xấu ta cũng không sao, ta một đấng phàm phu tục tử, cho dù gánh phải ác danh, cũng có thể thế nào chứ? Nhưng tên tiểu tử Long Đại này, lại ngàn lần không nên, vạn lần không nên bại hoại danh tiếng của người ngay trước mặt ta, lời vu cáo nham hiểm như vậy, thật sự khiến ta không thể nhịn được.

Long Đại tức đến mắt tóe ra lửa, nổi giận nói:

- Trần Tiểu Cửu, ngươi dám ăn nói bừa bãi? Tạt nước bẩn lung tung lên đầu ta ư? Ta bại hoại danh tiếng của Tào công công khi nào hả?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Ngươi sợ ta giũ ra sao? Nếu ngươi không bại hoại danh tiếng của Tào công công, thì sao lại kích động nhường này? Phải chăng trong lòng có điều mờ ám?

Tào công công vốn tính tình đa nghi, thân là một kẻ gian trá, bất kể có chuyện gì, lão đều suy đi tính lại mấy lần, thì mới yên tâm, Long Đại vì chuyện thủy vận, mà quở trách mình, rất có khả năng trong lòng mang thù hận, nói ra một số chuyện không ra ánh sáng được.

Sắc mặt lão trùng xuống, đôi mắt uể oải hướng về phía trước.

Nhìn Long Đại mà phát ra hàn quang hoài nghi, nham hiểm cười nói:

- Trần công tử, Long Đại đã nói những gì? Lập lại một lần cho bổn công công nghe xem, bổn công công có thì sẽ sửa, không thì sẽ tránh!

Long Đại nóng giận đến đỏ cả mắt:

- Tào công công, làm sao ta có thể nói xấu người… - Ngươi câm mồm cho ta!

Tào công công đột nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Long Đại, những lại phẫy phẫy tay với Trần Tiểu Cửu:

- Trần công tử, mời ngươi nói, bổn công công rửa tai lắng nghe.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:

- Kỳ thật cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua Long Đại đích thân mở miệng nói với ta là: y và Tào công công người có giao tình sâu đậm, đã âm thầm chào hỏi người, sử dụng ngân lượng, chắc chắn có thể loại thủy vận của ta ra khỏi cửa!

Long Đại nghe Trần Tiểu Cửu bịa chuyện, trong lòng càng tức, chỉ vào mũi hắn mà mắng chửi nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta sao lại nói những điều đó trước mặt mọi người được chứ?

Vẻ mặt Tào công công càng thêm âm u, ngẩng đầu dò hỏi Trần Tiểu Cửu:

- Long Đại quả thật đã nói như vậy ư?

- Tiểu Cửu ta là văn khúc tinh hạ phàm, lại há có thể nói lời sằng bậy?

Trần Tiểu Cửu đi đến trước mặt Tào công công, biểu thị lòng trung thành nói:

- Tuy nhiên Tiểu Cửu ta chẳng tin tưởng một chút nào, Tào công công theo lẽ công bằng chấp pháp, hai tay thanh khiết, anh minh truyền khắp đại giang nam bắc, ai mà không cảm mến ân đức của ngài? Ngưỡng mộ chính nghĩa của ngài? Những kẻ bàng môn tà đạo làm ô uế danh tiếng của ngài, vu oan cho sự trong sạch của ngài, Tiểu Cửu ta cho dù mắt có bị mù, cũng sẽ không tin vào những lời vu cáo ác nhân kia, hơn nữa… Trần Tiểu Cửu đến gần Tào công công hơn chút nữa, ghé vào bên tai lão, dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe được mà cảnh tỉnh nói:

- Hơn nữa quan hệ giữa ta và Tào công công như thế nào? Thân mật như cá và nước, rộng lớn như chim và bầu trời, thâm sâu như mãnh hổ và rừng rậm, Tiểu Cửu ta lại há có thể để những lời gièm pha của Long Đại làm xa lánh tình bạn sâu đậm giữa ta và Tào công công được chứ?

Tào công công nghe vậy, trong lòng giật mình, thoắt chốc hiểu ra, đã đến lúc mình ra quyết định! Giữa Trần Tiểu Cửu và Long Đại, chắc chắn phải có một kẻ bị vứt đi.

- Trần Tiểu Cửu, ngươi dám vấy bẩn sự trong sạch của ta?

Long Đại tức tối vô cùng, thân hình như gấu bùng phát sức mạnh cứng cỏi, điên cuồng xông về phía Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu làm ra vẻ vô cùng sợ hãi, nấp sau lưng Tào công công, thất thanh kêu lên:

- Long Đại thẹn quá thành giận, công công cứu ta!

Thân hình khô héo của Tào công công hiển hiện một vầng sáng màu trắng bạc, bàn tay như vỏ cây vừa gập vừa duỗi, đánh vào bờ vai của Long Đại.

Long Đại không dám đánh trả, muốn né tránh thì lại không kịp, chỉ đành vận đủ khí lực, ngang nhiên hứng một chưởng!

Chỉ có điều chưởng lực của Tào công công tuy rằng chỉ dùng bốn phần công lực, nhưng chưởng lực hùng hậu, thân hình cao to vạm vỡ của Long Đại, bị đánh bay đi, bình bịch một tiếng, rớt xuống chân bàn cách xa năm trượng.

Gắng gượng đứng lên, chịu không nổi cơn đau trước ngực, phun ra một ngụm máu tươi.

Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, hô hào chạy vào, vây chặt xung quanh Tào công công, Khang Thiết tuy rằng không rõ đầu đuôi, nhưng lúc này lại nảy ra ý định nhỏ, cất cao giọng quát:

- Long Đại, không ngờ ngươi dám tập kích Tào công công, ta chém ngươi!

Giơ dao thép lên, liền chạy lên trên muốn đoạt lấy thủ cấp của Long Đại.

Trần Tiểu Cửu thầm than thở với cơ trí của Khang Thiết, trong lòng nghĩ nếu như Long Đại thật sự chết một cách nhanh gọn như vậy, cũng coi như bớt đi được một nỗi băn khoăn của mình.

Đang lúc nguy cấp, bên ngoài có một người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng bay vào, vung thiết trượng, đỡ lấy đòn tấn công hung hăng của Khang Thiết.

Thuận tay túm lấy Long Đại, để nấp sau lưng mình, trên gương mặt đầy sẹo, nở rộ nụ cười hung tợn:

- Muốn giết chết Long Đại, giết ta trước đi!

Khang Thiết còn muốn múa đao xong tới, Tào công công đứng dậy, phẫy tay nói:

- Dừng tay!

Khang Thiết chỉ đành bất đắc dĩ mà lui xuống.

Tào công công ánh mắt lóe lên sự mập mờ, cẩn thận suy xét lại ý nghĩa trong lời nói của Trần Tiểu Cửu.

Nghĩ tới việc Long Đại xuất thân dân thường, trong lúc nóng nảy, rất có khả năng nói ra những lời nóng nảy đã từng hối lộ mình, người như vậy quả thật không thể trọng dụng!

Hơn nữa, cho dù Long Đại không khai ra lão đã từng âm mưu muốn ngáng chân Trần Tiểu Cửu, nhưng trong lòng lão cũng đã quyết định rồi, phải cắt đứt quan hệ hợp tác với Long Đại.

Bởi vì, chuyện ở đoạn thứ hai mà Trần Tiểu Cửu nói, bao hàm cả ý nghĩa sâu xa, cái gì mà quan hệ như nước và cá, chim và bầu trời vân vân…, kỳ thật là đang gián tiếp nhắc nhở, mình chỉ có thể chọn một trong hai bên giữa hắn và Long Đại, tuyệt đối không được một chân đạp hai con thuyền.

Mà bản thân vì cây khô gặp mùa xuân, có cơ hội tỏa sáng làm lại người đàn ông, đừng nói là một Long Đại, cho dù là mười người, lão cũng chẳng tiếc vứt đi.

Nếu không phải cân nhắc việc vô cớ giết người trong dịch quán, sẽ mất hết thể thống, mất uy tín của lão, lão cũng thật muốn giết luôn Long Đại tại chỗ, để tỏ lòng thành tâm của mình đối với Trần Tiểu Cửu.

Lão nhìn Long Đại, suy tính hồi lâu, mới gọi Khang Thiết đến bên cạnh, thì thầm một phen.

Khang Thiết ra ngoài một lúc, rồi lại vòng trở về, lấy một bức thư đưa cho Long Đại, Long Đại mở ra xem, lại thấy bên trong không ngờ có chứa một tờ ngân phiếu trị giá năm mươi nghìn lượng.

Con số này, vừa hay khớp với số ngân lượng mà Long Đại đã hối lộ cho Tào công công.

- Tào công công, đây là vì sao?

Trong lòng Long Đại mơ hồ cảm thấy không ổn.

Vẻ mặt Tào công công lạnh nhạt nói:

- Vừa rồi ta ra tay làm tổn thương ngươi, chút ngân lượng này, coi như chi phí cho ngươi dưỡng thương.

Long Đại cầm lấy tờ ngân phiếu nhẹ tênh, nhìn con số trên đó, trong lòng có trăm cảm xúc đan xen, buồn bực không vui, y biết rằng Tào công công đã trở mặt trả lại ngân lượng cho y, cũng biểu thị Tào công công đã vứt bỏ y một cách triệt để.

- Tào công công… Nguồn: http://truyenfull.vn Long Đại đứng dậy, vẻ mặt đáng thương nói:

- Ta đối với ngài hết mực trung thành… Tào công công đâu lưng lại, quả quyết nói:

- Tiễn khách!

Long Đại suy nghĩ thật lâu, chậm rì rì nói:

- Ta và Thạch Đầu Trù, là bạn tốt chi giao.

Tào công công hung hăng đỡ lấy tay áo:

- Tiễn khách!

Khang Thiết cùng các cấm vệ quân cùng lên một lượt, nếu Long Đại còn không đi, rất có khả năng sẽ trở thành hồn ma dưới đao của các cấm vệ quân.

Long Đại thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu vài cái, lạnh lùng hừ một tiếng, dưới sự chăm sóc của người đàn ông mặt sẹo, không cam tâm mà rời khỏi dịch quán.

Tào công công cho các cấm vệ quân lui, trong đại sảnh lại hồi phục sự yên tĩnh lần nữa.

Trần Tiểu Cửu chắp tay với Tào công công, bộ mặt ra vẻ hoang mang hoảng sợ, thất thanh nói:

- Tiểu Cửu cảm ơn Tào công công đã ra tay tương cứu, nếu không có uy lực một chưởng của Tào công công, với uy thế của Long Đại, Tiểu Cửu cũng chẳng còn mạng sống nữa?

- Khách sáo cái gì? Quan hệ giữa hai chúng ta, còn khách sáo thì chẳng phải xa lạ hay sao?

Tào công công lại lần nữa ngồi xuống, thưởng thức trà thơm nói:

- Long Đại làm ô uế sự trong sạch của ta, thật là một tên ác ôn, Trần công tử, nếu như ngươi làm thủy vận, thì phải làm cho thật tốt, làm ra chút thành tựu, tạo phúc cho bá tánh, bổn công công nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.

Lời này vừa nói ra, đại diện cho việc Tào công công và Long Đại đã triệt để trở mặt với nhau, cũng biểu thị sự nghiệp thủy vận huy hoàng của Long Đại, sắp phải chuyển từ cường thịnh sang suy bại.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu vui sướng vô cùng, lại ván đã đóng thuyền mà nói:

- Thế lực Long Đại lớn rộng vô cùng, lại không nói đạo lý, cùng chung một nguồn nước với ta, khó tránh khỏi nảy sinh tranh chấp, nếu như Long Đại ỷ thế hành hung, ta nên làm sao mới phải? Vẫn xin công công chỉ rõ.

Tào công công cất giọng the thé, ha ha cười lớn tiếng nói:

- Trần công tử, chẳng phải ngươi có quân đoàn Anh Mộc ư? Chỉ cần ngươi đứng vững ở một chữ lý, cạm bẫy có lớn thế nào chăng nữa, bổn công công cũng có thể dẹp bằng hộ ngươi.

- Đa tạ Tào công công!

Trần Tiểu Cửu và lão hai mắt nhìn nhau, không khỏi đồng thanh phát ra tiếng cười đắc ý.