Tuy rằng tốc độ của thanh kiếm sắc kia trong mắt Trần Tiểu Cửu hoàn toàn không hề có lực sát thương đáng nói, nhưng có những lúc, lực sát thương thật sự không phải nằm ở thanh kiếm mà ở người cầm kiếm.
Lực sát thương của người cầm kiếm trước mắt tuy rằng không thể khiến hắn tim đập chân run, nhưng lại đủ khiến hắn đau đầu nhức óc.
Tiếng la hờn dỗi kia, chính là phát ra từ Đan Nhi!
Trần Tiểu Cửu vội vàng tránh né, lại không dám trả đòn, kích động nói:
- Đan Nhi sao, nàng muốn mưu sát chồng à, mau thu kiếm lại đi, đây không phải là thứ có thể tùy tiện đem ra chơi đâu.
- Chơi cái con khỉ!
Đan Nhi vẻ mặt phẫn nộ:
- Ngay dưới mắt ta, còn dám chơi nữ nhân, ngủ cùng ả kỹ nữ kia, ta chém thứ hôi thối kia của nhà ngươi!
Nàng vung kiếm trở lại, không ngờ lại thật sự hướng về thứ đó mà chém tới.
Tiểu cô nương này phát điên rồi, thứ này cũng có thể tùy tiện mà chém sao?
Trần Tiểu Cửu lắc người né tránh, xoay người ra sau, một tay nắm lấy cổ tay nàng, một tay giữ lấy vòng eo thon của nàng, dịu dàng thổi một hơi vào bên tai nàng nói:
- Đan Nhi tốt, sao nàng không hỏi han sự tình đã liền rút kiếm chém ta? Ta chỗ này tốt lành, làm gì có chơi nữ nhân gì? Nàng xem, phòng này trống không, không phải chỉ có một mình ta sao?
Đan Nhi nhìn xung quanh một cái, phát hiện thật sự không có người thứ ba, thở hổn hển nói:
- Cô ả kia đâu? Ngươi giấu ả đi đâu rồi? Ngươi nói ngươi không ăn vụng, sao ta lại cứ thấy khó tin?
Ta có cái gì không đáng tin? Phải bắt tại trận trên giường mới được chứ, ta cũng không muốn nói với nàng!
Trần Tiểu Cửu dùng thân mình cọ xát lên chiếc mông nhỏ của Đan Nhi, vẻ mặt lấy lòng nói:
- Người ta là hoa khôi, sao có thể tùy tiện vụng trộm với ta chứ? Trinh trắng của nàng ấy là báu vật vô giá đó! Ta chỉ là được nàng ấy mời, lên đây cùng nàng ấy thảo luận về các khúc đàn thôi, không có bất kì ý nghĩ gì khác.
Đan Nhi dùng sức giãy ra một chút, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay của Trần Tiểu Cửu, hầm hừ nói:
- Lời nói dối này của ngươi biên không hay lắm, ta hỏi ngươi, ngươi thảo luận khúc đàn, sao lại cởi áo ra? Cởi giày ra? Đến tất chân cũng cởi ra rồi? Chẳng lẽ ngươi dùng bàn chân thối để soạn ca khúc sao?
Đan Nhi càng nói càng tức, lại giãy không ra, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Lúc này Trần Tiểu Cửu mới nhớ ra, toàn thân trên dưới của mình chỉ mặc áo ngắn, quần ngắn, lộ ra một mảng da thịt lớn, vừa nhìn vào liền thấy tư thế chuẩn bị làm một trận lớn.
Khó trách tiểu nha đầu này hiểu lầm mà!
Hắn vội vàng biên lời nói dối:
- Thời tiết nóng, liền cởi quần áo ra thôi, Đan Nhi tốt, nàng đừng có suy nghĩ lung tung, ta thật không có tâm tư vụng trộm, cho dù ta có muốn trộm thì cũng vụng trộm cùng Đan Nhi, vụng trộm với người khác là tuyệt đối không dám.
- Hứ… ngươi còn cần vụng trộm với ta sao?
Đan Nhi tức giận thở ra một hơi, lại bĩu môi cúi đầu than thở nói:
- Đã bị ngươi sờ soạng bao nhiêu lần rồi, trộm nữa cũng không còn ý nghĩa gì!
Dường như lại nghĩ tới chuyện cùng Trần Tiểu Cửu trong cảnh tối lửa tắt đèn, cảnh tượng trong Túy Hương lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lộ ra chút hờn dỗi, không còn hung hăng như lúc nãy nữa.
Trần Tiểu Cửu nắm bắt thời cơ, ôm chặt nàng vào lòng, cái đầu to dùng sức dụi vào chiếc cổ trắng mịn của nàng, dịu dàng nói:
- Ai nói chứ, ta dù trộm nàng cả đời, cũng là trộm chưa đủ đâu!
Lời ngon tiếng ngọt thế này, trái tim Đan Nhi bị hòa tan rồi, làm sao còn thể hiện được uy phong của con hổ cái chứ?
Nàng dịu dàng lay động thân hình một cái, ném bảo kiếm xuống mặt đất, thở dài một hơi nói:
- Ngươi một chút cũng không sợ ta, đời này của ta, xem ra là phải chịu đựng ngươi làm cho tức giận cả đời rồi.
Trần Tiểu Cửu tiếp lời nói:
- Là hưởng thụ phúc của ta mới đúng!
Hai mắt nhìn nhau một cái, một làn nhu tình mật ý lưu chuyển ở trong lòng.
Trần Tiểu Cửu dịu dàng nói:
- Đan Nhi tốt, nàng làm thế nào mà tìm được đến đây vậy?
- Hứ… ngươi còn dám hỏi ta? Lão miêu sao có thể không trộm tinh?
Đan Nhi bước đi thong thả, oán giận nói:
- Ngươi trời sinh phẩm hạnh không tốt, đến thế giới làng chơi này, sao có thể đành lòng làm một khiêm cung quân tử, hừ… cũng may ta coi chừng ngươi kỹ, nếu không chút quần áo này của ngươi cũng cởi ra rồi, nói không chừng một lát ngươi liền muốn làm chuyện không biết xấu hổ gì đó!
Tiểu cô nương này, lại là lão miêu trộm tinh, lại là không biết xấu hổ, nói ta thành ra một con ma háo sắc!
Trần Tiểu Cửu cũng không mong được phản bác, chỉ an ủi nói:
- Làm gì mà quá đáng như nàng nghĩ chứ? Nếu ta thật sự là người gấp gáp thế này, sao có thể để Đan Nhi nguyên vẹn không tì vết cho đến bây giờ chứ?
- A? Tên trứng thối nhà ngươi, vẫn thật không biết xấu hổ!
Đan Nhi đánh vào ngực hắn:
- Những lời này, sau này ngươi nói với Song Nhi đi, nhưng đừng nói với ta, ta không chịu nổi sự chế nhạo của ngươi đâu.
Trần Tiểu Cửu dụ dỗ Đan Nhi một lát mới có thể khiến nàng bình tĩnh trở lại, xoay người muốn mặc quần áo, lúc này mới nhớ ra, quần áo và giày đều bị Lan Lan, Không Không lấy đi rồi, cũng không biết để ở đâu rồi.
Vội dẫn Đan Nhi đến phòng bên cạnh để tìm, lại phát hiện quần áo đặt trên đầu giường, giày để ngay ngắn dưới đất.
Tìm thấy bộ trang phục sĩ tử này, hắn rốt cuộc cũng yên lòng trở lại, đây là thứ Hỗ Tam Nương tặng cho hắn, trong lòng vô cùng trân trọng! Sau khi mặc quần áo, hắn lại phát hiện một miếng ngọc bội trên đầu giường.
Cầm lên tay mà nhìn, chỉ thấy ngọc bội sắc trạch lam nhuận, vào tay cảm giác mát mẻ, vừa nhìn đã biết là đồ tốt vô giá, lật ngược lại, lại thấy trên đó khắc vài chữ nhỏ, chỉ có điều vẫn là văn tự của Uy quốc, phiên dịch lại không ngờ chính là "Kính cung Tuyết Tử nội thân vương".
Mấy chữ mà Trần Tiểu Cửu phiên dịch ra khiến tay hắn run lên, suýt chút đã làm rơi ngọc bội xuống đất.
Mấy chữ khắc này, tuy rằng nhìn vào không bắt nắm, nhưng Trần Tiểu Cửu lại biết hàm nghĩa thật sự trong đó, nếu ngọc bội thật sự là của Y Đằng Tuyết Tử, vậy thân phận của nàng ấy tuyệt đối không chỉ là một nghệ kỹ danh tiếng, rất có khả năng là người trong hoàng thất của Uy quốc.
Nhưng chuyện này phân tích ra sao lại khó tin đến thế chứ?
Nữ nhân trong hoàng thất ăn no không có việc làm, chạy ra ngoài làm nghệ kỹ, sống chết muốn thu nạp một tiểu sư đệ, không tiếc ngủ cùng người ta một đêm, cũng phải đạt được mục đích, rất nhiều chuyện trong này, tuyệt đối không hề đơn giản như vậy.
- Tiểu Cửu, ngươi sao vậy? Miếng ngọc bội này rất tốt sao? Ta nhìn cũng không biết bao nhiêu lượng bạc, lúc nhỏ trong nhà ta rất nhiều… T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Đan Nhi hiếu kỳ nói.
Trần Tiểu Cửu hỏi ngược lại:
- Gia thất nàng thế nào? Trong nhà nàng lúc nhỏ rất có thế lực sao?
- Ta… ta không nói với ngươi!
Bàn tay nhỏ nhắn của Đan Nhi bịt miệng lại, lắc lư cánh tay của Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Chỉ cần ngươi làm chết lão thái giám kia, đừng nói thân thế của ta, mà đến tất cả mọi thứ của ta, đều sẽ là của ngươi.
- Vậy được, nàng cứ đợi xem Cửu ca thu lưới bắt cá thế nào đi!
Trần Tiểu Cửu thơm nàng một cái, để ngọc bội trở lại chỗ cũ, dẫn theo Đan Nhi đi xuống dưới lầu.
Bên trong đại sảnh, bàn chén lộn xộn!
Dương Xuân Thập Bát Tịch này của Thạch Đầu Trù tuy trên danh nghĩa là bày ra cho Tào công công ăn nhưng Tào công công tâm trạng sung sướng, sau khi uống vài chén rượu liền choáng vang hoa mắt, lại tự cao chính mình là quý tộc đương triều, sao có thể cùng đám lưu manh này uống rượu? Lão liền chào hỏi Thạch Đầu Trù một tiếng, dẫn theo Khang Thiết cùng đám Tử Cấm vệ, vội vàng rời đi.
Mà vây quanh Dương Xuân Thập Bát Tịch, huênh hoang ca hát lại chính là đám người Chung Việt, Phan Tường, quân đoàn Anh Mộc.
Từng người một ăn uống hăng hái không câu nệ gì, rượu kia uống cũng vô cùng hào sảng, đông một chén, tây một chén, dù sao cũng không tốn tiền, liền coi như nước lã mà uống thoải mái.
Vừa ăn vừa uống, còn không ngừng phàn nàn với Thạch Đầu Trù đang sắc mặt tái xanh ở bên cạnh!
- Ai da, món ăn này của ngươi sao nhạt thế này? Hà Hoa lầu lớn thế này, mua không nổi muối ăn sao?
- Ta đi! Đây là thứ đồ hư gì vậy? Có thể mặn chết hai con heo, ngươi có phải muốn mưu tài hại mệnh không? … Thạch Đầu Trù nghe những lời nói ẩu tả của đám lưu manh ngu ngốc này, có chút oán hận như hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu, khuôn mặt tái xanh dần dần dâng lên màu trắng bệch: một bàn tiệc rượu có cấp bậc, có phẩm vị, đáng giá vạn lượng thế này, lại bị đám lưu manh không có đầu óc như các người bới ra nhiều điểm yếu thế này? Nếu chê thì đừng có ăn, đã ăn sạch sẽ, mau lẹ thế này, còn nói những lời quái lạ không âm không dương như vậy.
Ăn của ta, uống của ta, còn tổn hại ta? Đám các người, không hổ là do Trần Tiểu Cửu dẫn đến, quả nhiên vẫn vô sỉ như hắn.
Một hán tử lỗ mãng dưới trướng nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, chúng ta sao có thể để chúng kiêu ngạo thế này? Tôi dẫn người diệt bọn chúng, đuổi bọn chúng ra ngoài?
- Ta nói ngươi có đầu óc không vậy? Biết đây là thế nào không?
Thạch Đầu Trù quay đầu trừng mắt nhìn gã một cái, mất kiên nhẫn nói:
- Đây là ổ lâu năm của chúng ta – Hà Hoa lầu, Hà Hoa lầu mở cửa làm ăn, có thứ gì không phải là đáng giá vô cùng? Tùy tiện lấy một cái ghế cũng đã mấy trăm lượng, nếu mà xảy ra ẩu đả ở đây? Không chỉ phá hỏng những đồ vật này, còn phải rất nhiều ngày không thể làm ăn, cuối cùng người chịu thiệt không phải vẫn là chúng ta sao?
Tên mãng phu kia liên tục gật đầu, giơ ngón cái lên, tán thưởng nói:
- Thiếu gia, ngài nghĩ thật chu toàn, cao minh! Thật sự là cao minh!
- Cao minh cái con khỉ!
Thạch Đầu Trù dùng chân đá một phát khiến gã lảo đảo mấy bước, nổi giận nói:
- Mẹ nó, nếu ta thật sự cao minh đến thế, còn có thể bị mấy trò ác tâm của đám quỷ này khiến cho tức điên sao? Ngươi cút đi cho ta, cẩn thận ta tát cho mấy cái!
Trần Tiểu Cửu lại từ trên lầu dẫn theo Đan Nhi đi xuống, đúng lúc nhìn thấy Thạch Đầu Trù tức giận, vừa nhìn vào sắc mặt sầu thảm của y liền biết trong bụng y đang bốc lửa.
Nhưng vui sướng của hắn chính là được xây dựng trên đau khổ của Thạch Đầu Trù, Thạch Đầu Trù càng thống khổ, hắn sẽ càng cao hứng!
- Thạch công tử? Huynh thế này là sao? Ức hiếp tôi tớ sao đến mức như hành hạ gia súc thế này? Huynh tưởng gã là con của huynh sao? Nói đánh là đánh?
Lời của Trần Tiểu Cửu nói ra, liền liên tiếp mắng chửi rất nhiều người.
Thạch Đầu Trừ nhíu mày một cái thật sâu, lời này rõ ràng là chửi mình là gia súc mà! Thằng nhãi này, còn bảo mình là người đọc sách, mẹ nó, há miệng mở miệng ra toàn lời lẽ thô tục, thật bôi nhọ giới văn nhân?
Y biết mình càng tức giận thì càng trúng kế của Trần Tiểu Cửu, liền tự ép mình làm ra sắc mặt mỉm cười, nói:
- Trần công tử, một chút việc nhà, không nhọc lòng huynh, tự ta sẽ xử lý!
Y nhìn Trần Tiểu Cửu từ trên xuống dưới một cái, khinh thường nói:
- Trần công tử, sao lại ra đây nhanh thế này? Chẳng lẽ…chẳng lẽ chưa lọt được vào mắt xanh của mỹ nhân?
Y tất nhiên hy vọng sự thật là như vậy, trinh trắng của Y Đằng Tuyết Tử, đối với y mà nói là một việc vô cùng quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của Hà Hoa lầu.
- Sao lại như vậy được chứ? Trần Tiểu Cửu ta ra tay, trước giờ không ai địch nổi đâu!
Trần Tiểu Cửu mang vẻ mặt cười xấu xa tiến đến gần Thạch Đầu Trù, hạ thấp giọng nói vào bên tai hắn:
- Thạch công tử, huynh không biết Y Đằng Tuyết Tử mê người thế nào đâu! Làn da trắng trẻo mịn màng kia, âm thanh ư hừ dễ chịu kia, thái độ nhíu mày quyến rũ kia, đều khiến ta mê chết đi mất, kết quả, ta vừa kích động liền ra tay cực kỳ mau lẹ… - Cái gì?
Thạch Đầu Trù đứng ngây ra tại chỗ, khuôn mặt kia kinh hoàng đến thoáng đỏ thoáng trắng, cũng không biết rốt cuộc đã trở thành màu sắc hỗn tạp gì rồi, đưa tay chỉ vào Trần Tiểu Cửu, lắp bắp nói:
- Huynh… huynh thật làm nàng ấy… làm vấy bẩn rồi ư?
- Đánh rắm! Thối không thể ngửi!
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng:
- Đó sao lại gọi là làm vấy bẩn? Rõ ràng là tình yêu nồng nàn, trao hết cho nhau!
Thạch Đầu Trù trợn mắt lên cực to, từng chữ từng chữ nói:
- Trần Tiểu Cửu, huynh… đủ… độc! Ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu!
Trần Tiểu Cửu làm vẻ mặt chẳng hề để ý, cười lạnh nói:
- Ta cũng sẽ không bỏ qua cho huynh, vì ta đã hẹn ước với Tuyết Tử tiểu thư rồi, qua vài ngày ta sẽ còn tới chiếu cố chuyện làm ăn của huynh, đến lúc đó, vẫn phải làm phiền Thạch công tử bày ra một bàn Dương Xuân Thập Bát Tịch nữa chứ?
Hắn lại kiêu ngạo, xoay người lại gọi các huynh đệ nói:
- Các huynh đệ, ăn no uống đủ chưa?
Đám huynh đệ đồng thanh hoan hô!
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Nếu đã như vậy, chúng ta dẹp đường hồi phủ thôi… Thạch công tử người ta còn phải thu thập tàn cục nữa!
Trong lúc nói, hắn dẫn theo quân đoàn Anh Mộc, cùng Chung Việt, Phan Tường, Thôi Châu Bình đi ra khỏi Hà Hoa lầu.
Thạch Đầu Trù trơ mắt ra nhìn tàn cục, không thể đè nén lửa giận trong lòng nữa, đá một phát làm đổ bàn ăn, thức ăn rơi đầy đất, độc ác dặn dò một võ sĩ bên cạnh:
- Mau đi, mời Tây Vực đệ nhất khoái cao thủ đến đây, ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc!