Chu Ngô Năng ngẩng đầu uống cạn chén rượu trong tay, rồi run rẩy cầm chén rượu, nước mắt không kìm nổi tuôn ra, chắc đây là lần đầu tiên hắn thực sự say rượu, cũng là lần đầu tiên sau khi uống xong rượu khóc rống lên, có lẽ trong sự bi thương những sự vô sỉ của hắn mới được giải thoát, cũng có lẽ do hôm nay chút được cục tức bấy lâu nên không kìm nổi mà khóc chăng, hoặc vì tiền đồ tương lai của mình mà mê man chăng? Hắn không biết vì sao sống trong cảnh ăn ngon mặt đẹp mà lại đau khổ bi thương thế này, không biết vì sao với thân phận là một thiếu gia cao quý như mình mà sao sống nhiều áp lực và ủy khuất đến thế.
Tóm lại, hắn đã rơi nước mắt rồi, không hề kiêng rè gì mà rơi lệ.
Trần Băng cũng rơi lệ, quả thực hắn cũng uống quá nhiều rồi, nước mũi nước mắt đầm đìa, cảm thấy kiếp trước mình sống quá mệt, quá nhiều áp lực, trí tuệ và thiên tài của hắn mà cũng không thu được những hứng thú gì, sống bất cần đời, để che lấp những áp lực và khó chịu trong lòng, quả thực hắn chỉ muốn có một ngôi nhà lớn, hướng về biển đông, xuân về hoa nở, hắn chỉ muốn sống cuộc sống tự do tự tạ, hiện tại hắn đã xuyên việt rồi, được giải thoát rồi, được tự do rồi, những chuyện ở kiếp trước đã kết thúc rồi, hành trình mới đang bắt đầu, những chuyện này làm sao không cảm động được chứ.
Đám Tiểu Lục Tử và tùy tùng đều cảm thấy buồn rầu, hai người này, sao uống rượu xong lại khóc như vậy chứ? Chẳng lẽ chỉ giả bộ thôi sao? Rượu cũng có gì mà.
Lúc ánh mắt của Trần Băng và Chu Ngô Năng nhìn nhau, nhìn thấy đối phương nước mắt ngắn nước mắt dài, hai người không ngờ cười toáng lên.
Tiểu Lục Tử càng thấy lạ lùng, hai người này vừa khóc vừa cười, làm ầm cả lên, hay là tinh thần có vấn đề, thần trí thác loạn rồi sao? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Chu Ngô Năng đột nhiên hứng trí vô cùng, nói với tiểu nhị:
- Tiểu nhị, chuẩn bị giấy bút mực, bản công tử hứng chí muốn làm thơ.
Bây giờ đến lượt Tiểu Lục Tử khóc rồi, thiếu gia rốt cuộc là làm sao vậy? Hai mươi năm nay chưa thấy thiếu gia làm thơ gì cả, hơn nữa, với trình độ của thiếu gia, văn thơ có khi còn không bằng mình ý chứ, làm thơ, đúng là buồn cười quá.
Một lát sau, giấy mực bút đã chuẩn bị xong, Chu công tử cầm chén rượu bước tập tễnh đi lên, nhìn tấm giấy, ngẩn ngơ một hồi lâu, cầm lấy cây bút lông dài nhất, rồi viết viết lên tờ giấy.
Tâm cao hơn Lăng Vân Cạnh sắc giấu vỏ kiếm Đông hàn gió rét qua Chim bay cành cây lớn.
Đúng là một bài thơ vớ vẩn, Trần Băng cũng cười ngây ngô say khướt, chí hướng cũng không tồi đó chứ, nhưng nét chữ có vẻ khó coi quá.
Chu Ngô Năng lại tỏ ra vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, hai mươi năm nay chưa hề viết được bài thơ như vậy, không ngờ hôm nay có chút rượu vào mà có thể viết ra được bài thơ " hay" như vậy, nên cũng có cảm giác lâng lâng, nhìn trái nhìn phải rồi lại quát sát hồi lâu, rồi chỉ vào Trần Băng nói:
- Con ma men này, cũng làm một bài đi.
Trần Băng cũng là người biết viết văn thơ, chữ viết cũng rất hào sảng, nét chữ như rồng bay phượng múa, những kiểu chữ này không phải ai cũng học được, đây cũng có thể là do tính cách mà tạo thành, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ có nụ hoa đang nở rộ, cũng muốn bản thân mình có một hành trình mới, không khỏi rất kích động, bình thường hắn rất thích những bài thơ đại ý hào sảng, chi bằng cứ thử xem thế nào, hắn cầm bút quệt quệt mực rồi hành văn.
- Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt ( đường đạo bước đi thật gian nan, không ngờ hiện tại lại xuyên việt) Thơ hay thơ hay, đấy thơ người ta hay hơn mình bao nhiêu lần, Chu Ngô Năng say khướt tiện tay ném cho tiểu nhị thỏi bạc, kêu lên:
- Tiểu nhị, mau treo hai bài thơ này ra ngoài cửa, để những phụ lão hương thân thưởng thức và bình luận.
Tiểu nhị đồng ý rồi chạy đi, Tiểu Lục Tử suýt chút nữa thì phì cười, thơ thố thì chẳng gì thể thống gì, chữ viết thì xấu như ma, để người khác thưởng thức cái chó gì chứ, nhưng thơ của Trần Băng cũng không tồi đâu, ý tứ cũng rất thâm sâu, khí chất phi phàm, chỉ nhìn qua đã biết là không phải bài thơ tầm thường.
Đại viện Chu gia thanh danh lan xa, chỉ cần ở một ai đó ở Hàng Châu là có thể biết được vị trí đại viện của Chu gia ở đâu.
Chập tối, Tiểu Lục Tử và đám tùy tùng đỡ hai tên ma men Trần Băng và Chu Ngô Năng về phủ, Trần Băng say mềm như chết, nếu lúc này bán hắn cho cửa hàng bánh bao thịt người, sẻ thịt hắn ra có khi hắn cũng không biết.
Ngoài cửa đại viện của Chu gia, Chu Ngô Năng dường như vẫn tỉnh táo, chắc tên này đang giả bộ bị say, xua tay với Tiểu Lục Tử, nói khẽ với hắn:
- Tiểu Lục Tử, đi cửa phụ mà vào, đừng lớn tiếng quá, để phụ mẫu ta nhìn thấy bộ dạng này của ta, chắc lại bị ăn đòn đó.
Tiểu Lục Tử nhận lệnh, chỉ đạo đám tùy tùng dìu Trần Băng và Chu Ngô Năng tiến vào cửa phụ.
- Thiếu gia, Trần công tử phải an bài thế nào đây ạ? Để hắn ở phòng khách à?
Chu Ngô Năng lườm lườm Tiểu Lục Tử một cái rồi khẽ nói:
- Cái tên Tiểu Lục Tử này càng ngày càng không có chút đầu óc nào cả, phụ mẫu ta ở trước viện, nếu để kinh đạo người, hỏi hắn là ai, rồi lại hỏi chuyện hôm nay ta làm chuyện gì, chắc lại cho ta một bài gia pháp, lúc đó các người cũng không tránh khỏi đâu.
Tiểu Lục Tử có vẻ bừng tỉnh, không khỏi có chút sợ hãi, lão phu nhân mà nổi trận nôi đình thì có giời mà cứu được, ngay cả lão gia còn phải quỳ xin tha nữa là, mình chỉ là một tiểu gia đinh làm sao mà gánh vác nổi, ngẫm nghĩ một hồi lâu nói:
- Hay thuộc hạ để Trần công tử tới phòng của thuộc hạ, ủy khuất cho hắn vì phải sống cảnh chen chút thôi.
- Cái phòng của ngươi vừa bẩn vừa hôi, trong phòng gián bò đầy phòng, Trần huynh tới chỗ ngươi ở, chẳng phải đã quá đắc tội với khách quý sao?
Tinh vi, Tiểu Lục Tử trộm lườm thiếu gia của mình thầm nghĩ, nếu phòng mi mà không có nha hoàn thu dọn, chắc cũng khác gì phòng ta đâu, chúng ta đều là đàn ông cả, mấy cái dọn dẹp vớ vẩn này có mấy khi động tay tới, có người hầu hạ cho sướng bây giờ còn tinh vi với mình chứ.
Chu Ngô Năng ngẫm nghĩ một hồi lâu, vỗ tay nói:
- Có rồi, nhị muội Uyển Nhi của ta mấy ngày nay đi Tô Châu bàn bạc chuyện kinh doanh vải vóc, những a hoàn của muội ấy cũng đều mang theo hết rồi, chắc một thời gian nữa mới quay trở về, phòng của muội ấy cũng đang không có ai ở, cứ để Trần huynh ở tạm đó một đêm đã, như vậy cũng không ủy khuất lắm.
Tiểu Lục Tử nghe xong cũng cảm thấy lạnh hết cả người, thầm nghĩ, thiếu gia ngài ăn nhiều nên lú lẫn rồi à, nghĩ ra một chủ ý gì mà vớ vẩn quá vậy, vội vàng khuyên nhủ nói:
- Thiếu gia, lão phu nhân là người không dễ chọc đâu, còn Nhị tiểu thư cũng chẳng phải loại vừa, ngay cả lão phu nhân còn phải nhường ba bốn phần nữa là, cậu quên chuyện Nhị tiểu thư hỏa thiêu hậu hoa viên đó sao?
Chu Ngô Năng nghe xong, nhớ tới những hành động nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán của muội muội, da mặt cũng thấy lạnh toát, mẫu thân tức giận lôi đình cũng rất đáng sợ, nhưng tiếng sấm có to, mưa có lớn cũng không bằng được nhị muội của mình, nếu Nhị muội mà nổi cơn lôi đình thì có giời mà cứu, nghĩ tới lần Lão phu nhân ép Nhị muội làm duyên với con trai của Hàng Châu phủ quân, Nhị muội không đồng ý, lão phu nhân lấy sự uy phong để bức bách nàng, không ngời Nhị muội hỏa thiêu luôn của hậu hoa viên, nếu hậu hoa viên mà bị cháy, chắc toàn bộ Chu gia đại viện chắc cũng thành tro bụi hết, khiến lão phu nhân sợ mất mật, nên chuyện mai mối từ đó không dám nhắc tới nữa.
Chu Ngô Năng cân nhắc hồi lâu, vỗ tay nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, ngươi đích thân đưa Trần công tử qua đó, đừng để người không can dự nhìn thấy, chuyện này trời biết đất biết ta biết ngươi biết, chỉ ở một đêm thôi, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu, ngày mai rồi bố trí cho Trần công tử sau vậy.