Hơn mười thiếu nữ yểu điệu mặc kimono, chậm rãi đi ra từ cửa.
Kimono của các tiểu mỹ nhân rõ ràng đã được cao nhân cải tiến, được may thành bởi vải lụa trắng nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt trắng mịn trong đó, đôi mắt quyến rũ hàm chứa ý cười, chân thành bước lên nghênh tiếp mỗi người họ thích.
Hai nữ lang dung mạo xinh đẹp tuyệt vời, mang theo nụ cười quyến rũ chết người, thẳng về phía Trần Tiểu Cửu mà đi tới.
Cánh tay thon mềm mại nhẹ nhàng đưa qua, bắt lấy cánh tay to của hắn, hai bộ ngực đầy đặn một trái một phải, ép chặt vào cánh tay hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ quyến rũ, dạt dào ý xuân, dường như xem Tiểu Cửu là món ăn ngon bày trên bàn.
Một nữ tử trong đó, dùng tiếng Hán không tự nhiên nói:
- Trần công tử, nàng ấy tên Không Không, ta tên Lan Lan, công tử đừng quên hai chúng tôi… Nếu nói về tư sắc, phong tình, hai vị nữ tử này so với tứ đại hoa đán của Túy Hương lầu ngày trước, cũng không thua kém gì, đều cùng là cực phẩm trời sinh, mỗi người một vẻ, xinh đẹp, yêu kiều, nhìn vào hoạt sắc sinh hương thế này ngay trước mắt, chỉ cần là nam nhân bình thường cũng sẽ tim đập thình thịch.
Thạch Đầu Trù thấy hai vị nữ nhân này không ngờ lại ra đây hầu hạ Trần Tiểu Cửu, trong lòng không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Hai người này chính là những nữ tử cực phẩm trong Hà Hoa lầu, đến hắn cũng không có quyền lực sai khiến hai người làm chuyện gì, cho đến trước ngày hôm nay, cũng chưa từng thấy hai người đi ra đón khách.
Hôm nay sao lại vừa thấy Trần Tiểu Cửu, liền lao ra ngoài giống như thiêu thân lao đầu vào lửa thế này?
Thằng nhãi này trên người đã bôi mật sao?
Mắt thấy hai người nắm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu một cách thân thiết, trong lòng Thạch Đầu Trù dâng lên lửa giận, nhưng lại không dám bộc phát, liền nổi giận đùng đùng quát tháo tôi tớ ở bên cạnh:
- Chuyện gì thế này? Hai bảo bối này, sao lại mời cả ra đây rồi?
Tôi tớ kia vẻ mặt vô tội nói:
- Thiếu gia, ngài nói oan cho tôi rồi, đây không phải là tôi sắp xếp, mà là hai vị cô nương ngưỡng mộ danh tiếng Trần Tiểu Cửu đã lâu, chủ động xin ra đây, đích thân ngồi cùng, họ là thân tự do, chúng ta can thiệp không được… Chủ động xin ra? Ta hận! Ta hận! Ta hận hận hận… Thạch Đầu Trù trong lòng biết rõ, cha nuôi nhẫn nhịn Trần Tiểu Cửu như thế này, tất nhiên là có cầu với Trần Tiểu Cửu, nếu không sao lại gặp riêng ở nơi kỹ viện khiến lão phải xấu hổ thế này chứ?
Nhưng rốt cuộc là vì cái gì?
Y thấy tất cả huynh đệ mà Trần Tiểu Cửu dẫn đến, đều có một vị cô nương ngồi cùng, chỉ có một mình Tào công công, vẻ mặt tái xanh, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào các cô nương đùa giỡn phong tình, tấm mặt già trở nên đỏ bừng, dường như sắp trào cả máu ra.
Ừ… gần đây có tin đồn rằng Trần Tiểu Cửu biết thuật cấy ghép?
Bỗng nhiên, trong đầu Thạch Đầu Trù lóe ra một ý nghĩ, đã đoán ra được âm mưu của Trần Tiểu Cửu: thằng nhãi này, rõ ràng là muốn dùng quỷ kế dối trá hư ảo, trêu chọc tiếng lòng của cha nuôi, quả nhiên đủ ác, đủ độc!
Hừ… ta nhất định phải nghĩ một biện pháp, phá tan gian kế của ngươi!
Trần Tiểu Cửu tuy rằng bị hai vị cô nương Không Không, Lan Lan nắm lấy cánh tay, nhưng thân hình lại cương cứng ngồi ở đó, một chút cũng không dám động đậy, trên trán đã toát ra mồ hôi hột như mưa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Vì sao?
Bởi vì hắn lúc này rõ ràng đã cảm nhận sâu sắc được sự phẫn nộ của Đan Nhi đang đứng phía sau hắn, tiểu cô nương này, nhất thời không kìm nổi, nói không chừng sẽ rút kiếm giết người mất… - Công tử, sao huynh căng thẳng vậy?
- Công tử, huynh cứ động đậy một chút đi mà, chẳng lẽ hai tỷ muội chúng tôi, vẫn chưa lọt được vào pháp nhãn của công tử sao?
Không Không, Lan Lan nũng nịu nói lời nhỏ nhẹ, uốn éo vòng eo, cảm giác mềm mại nóng bỏng ở trước ngựa cứ tận tình cọ xát vào cánh tay của Trần Tiểu Cửu.
Không đợi Đan Nhi nổi điên, Trần Tiểu Cửu liền đẩy mạnh hai người ra, chính nghĩa nói:
- Hai vị cô nương, ta hai tay thanh liêm, không có bạc đâu, đừng có quấn lấy ta, Tào công công tay nắm quyền thế, địa vị tôn quý, chính là đại kim chủ của hai người đấy, còn không mau tiến lên hầu hạ?
Hai vị nữ tử chỉ ngây ngô cười lén, nhìn cũng không nhìn lão thái giám một cái, vẫn cứ không ngừng dựa sát vào lòng của Trần Tiểu Cửu!
Tào công công trong lòng vô cùng thất vọng, tất cả mọi người đều ôm lấy nữ nhân mà vui vẻ, chỉ duy nhất một hoạn quan không nam không nữ như lão, cô đơn ngồi ở đó không ai hỏi thăm, tuy rằng trong lòng có một ngọn lửa tà bùng cháy, ngứa ngáy khó chịu, nhưng bất luận thế nào, cũng không thể giải phóng ra, chỉ có thể cố gắng giấu vào trong lòng.
Sức chịu đựng của lão khá mạnh, hướng về phía Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Bổn công công tuổi tác đã cao, không thể so được với người trẻ tuổi… Trần Tiểu Cửu vừa định chế nhạo Tào công công vài câu, lại đột nhiên cảm nhận được một bàn tay nhỏ lén lút đưa đến dưới nách mình, hung hăng nhéo một cái, độ mạnh của lực, vị trí ra tay kia, cho dù hắn có nhắm mắt lại, cũng biết là Đan Nhi kìm không nổi tính khí, lại muốn bộc phát cơn giận rồi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói:
- Nếu Tào công công đã không cần nữ nhân làm bạn, chẳng lẽ Trần Tiểu Cửu ta so với ngài nhiều hơn cái gì, mà lại phải bày biện phô trương thế này?
Hắn phẩy phẩy tay, đẩy Không Không, Lan Lan ra, nói lời trái với lòng:
- Ý tốt của hai vị cô nương, Tiểu Cửu hiểu rồi, vẫn là mời về nghỉ ngơi đi!
Trong lòng lại đang thầm nghĩ, lão thái giám chết tiệt, ta không phải là nhiều hơn ngươi một món bảo bối sao!
Không Không, Lan Lan u oán nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, trong đôi mắt hàm chứa bóng nước mê hoặc lòng người, dường như có thể hòa tan hắn ra, Không Không đến gần Trần Tiểu Cửu, gần đến mức suýt cắn trúng vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Trần công tử, chẳng lẽ huynh thật sự ghét bỏ hai chúng tôi sao? Chậc chậc… một lát sẽ có niềm vui bất ngờ!
Nói xong, nàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Lan Lan, lả lướt đi trở vào bên trong nội đường.
Niềm vui bất ngờ? Hừ… có Đan Nhi ở đây, có nhiều niềm vui bất ngờ đến thế nào cũng không có không gian để phát huy.
Đột nhiên, chỗ eo lại truyền đến cơn đau dữ dội, Đan Nhi cúi người, ghé sát vào bên tai hắn, nhỏ giọng giận dữ nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi thành thật một chút cho ta, những cô ả này, ngươi còn dám chạm vào một cái, ta sẽ chặt móng vuốt chó của ngươi… - Nàng nỡ làm vậy sao?
- Nỡ hay không nỡ, ta cũng phải chặt ngươi! Ai bảo ngươi kiêu ngạo thế này, ngay trước mặt ta, chơi đùa những thứ hàng hóa dơ bẩn này?
Đan Nhi nhìn ra xung quanh một cái, mắt thấy mọi người bắt đầu tùy tiện đùa giỡn với nữ tử đang ôm ấp trong lòng, tiếng oanh lời yến, tràn ngập bên trong đại sảnh, nàng cảm nhận sâu sắc chính mình giống như cái cọc gỗ được đóng xuống đất ngay chỗ này, thật là xấu hổ.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái:
- Trong phòng vô cùng ngột ngạt, ta ra ngoài hít thở không khí một chút!
Nàng lắc lắc cái mông nhỏ, chạy ra ngoài… Tào công công nhìn bóng dáng nhu ngược của Đan Nhi, híp mắt lại cười nói:
- Trần công tử thật có phúc, chỉ sợ là người đó không chỉ là bảo vệ của ngươi?
Trần Tiểu Cửu sớm đã biết Đan Nhi chỉ đeo một mặt nạ da người thì căn bản không thể lừa được cặp mắt của lão thái giám võ công cao cường, chi bằng cứ đường hoàng mà thừa nhận thôi:
- Thật không dám giấu, con hổ nhỏ này thật là lợi hại, sợ là ta đi ăn hoang, ta đi đến đâu là liền đi theo đến đó, ta cũng không có biện pháp nào.
Tào công công cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, nơi này người nhiều khó giữ bí mật, có thể cùng ta tìm một nơi yên tĩnh, uống trà nói chuyện không?
- Đang có ý này!
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt vui vẻ, theo Tào công công tiến vào trong một căn phòng thanh lịch ở trên lầu hai.
Trong phòng cổ sắc cổ hương, thoang thoảng một mùi hương nhè nhẹ, trên các vách tường treo đầy thi họa tinh phẩm, vừa nhìn đã biết là một thư phòng tao nhã thanh lịch.
Tiểu nha hoàn dâng lên một bình trà Long Tỉnh rồi liền ngoan ngoãn lui ra, Tào công công dặn dò Khang Thiết nói:
- Ngươi đứng chỗ cầu thang, không có dặn dò của ta, bất cứ ai cũng không được đến gần chỗ này, ừ… ngươi cũng không được bước vào, bằng không, giết không cần hỏi!
Khang Thiết thấy Tào công công nói năng trịnh trọng, trong lòng thật sự vì Trần Tiểu Cửu mà toát mồ hôi lạnh, thật sợ hắn bị lão thái giám làm cho chết không rõ không ràng, đến lúc Diệp Ngâm Phong truy cứu chuyện này, phải giải thích thế nào đây?
Do dự một lát, thấy Trần Tiểu Cửu điềm tĩnh tự nhiên, thoải mái ngồi xuống, liền thoáng yên lòng một chút, hành lễ một cái rồi sải bước lớn đi ra ngoài.
Tào công công vểnh tai lên, lắng nghe động tĩnh xung quanh, đến lúc phát hiện trong phạm vi mười trượng, tất cả đều yên tĩnh mới yên tâm hẳn, vừa cười vừa nói với Trần Tiểu Cửu:
- Trần công tử, chúng ta cứ nói trắng ra vậy, lúc trước ta bị người khác lung lạc, dẫn đến giữa chúng ta có chút hiểu lầm, hôm nay ta lấy trà thay rượu, coi như xin ngươi thứ lỗi… Lão ngửa đầu, uống cạn một ly trà!
Trần Tiểu Cửu đương nhiên sẵn sàng cùng lão đóng kịch, làm ra bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt nói:
- Tào công công quyền cao chức trọng, Tiểu Cửu chỉ là người bình thường, có thể được ngồi cùng bàn với Tào công công, cùng uống trà, thật sự đã là vinh hạnh lớn lao rồi, sao lại cần công công xin thứ lỗi chứ?
- Nhưng… Tào công công nhiều lần mời ta đến, ta được sủng mà lại cảm thấy hơi lo sợ, nhưng lại không biết công công rốt cuộc là vì chuyện gì?
Tào công công tất nhiên tự động bỏ qua lời nịnh bợ dối trá của Trần Tiểu Cửu: nếu ngươi thật sự được sủng mà cảm thấy lo sợ, thì sao lại có thể năm lần bảy lượt cự tuyệt lời mời của ta? Ta cũng không tiếc lời với ngươi!
Lão châm chước một chút, làm ra vẻ vô ý nói:
- Trần công tử tuy là người áo vải nhưng lại là Văn Khúc tinh quân lâm phàm, thần tiên phụ thể, tất nhiên so với người phàm như ta không biết mạnh hơn bao nhiêu lần!
Dừng một chút lại nói:
- Nghe nói Trần công tử được đích truyền của Thôi lão tổ, biết thuật "cấy ghép", có thể chuyển dời khí quan mà không làm hư tổn, không biết có phải thật không?
Đến rồi! Đến rồi!
Lão thái giám này rốt cuộc cũng muốn vào chủ đề chính đây… Trần Tiểu Cửu tất nhiên sẽ không vỗ ngực nói: đạo thuật nho nhỏ này, dễ như trở bàn tay!
Đối phó với đại nhân vật đa nghi, trí tuệ như Tào công công thế này, thì phải che giấu còn xấu hổ, nhìn hoa trong sương mới được! Ngươi càng không dám thừa nhận, lão sẽ lại càng cố tình cho rằng ngươi che giấu, nếu mà mạnh miệng thừa nhận, ngược lại sẽ là hạ sách!
Hắn nhấp một ngụm trà, vừa cười vừa xua xua tay nói:
- Tào công công nhất định là nghe được lời đồn của bá tánh nơi phố phường rồi? Chẳng phải là một truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến cuối cùng, đã khoa trương đến mức độ thần tiên rồi, ta chỉ là một người phàm, chỉ có chút hư danh mà thôi, làm sao có thể thật sự biết bản lĩnh của thần tiên chứ?
- Trần công tử quả nhiên không biết sao?
- Thật sự không biết!
Tào công công híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, trong mắt lóe ra vẻ sắc bén nghiêm nghị!
Lão vốn có thái độ hoài nghi rất lớn đối với chuyện Trần Tiểu Cửu thật sự có bản lĩnh ky kỳ này, cho dù có Thôi Châu Bình làm chứng cho việc Trần Tiểu Cửu đã được chân truyền của Thôi lão tổ, nhưng sự tình khó lòng tưởng tượng thế này, vẫn là khiến người ta không thể nào tin.
Nhưng Trần Tiểu Cửu ngồi ngay đối diện, tuy là mỉm cười phủ nhận, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy kinh ngạc, hoảng loạn, còn có một tia đắc ý đầy mâu thuẫn trong đó.
Hắn nếu không nói lời gian dối, sao lại toát ra thần sắc hoang mang? Nếu thật không biết môn công phu ly kỳ này, vì sao lại lộ ra tia cười đắc ý?
Điều này rõ ràng có nghĩa là… có nghĩa là Trần Tiểu Cửu cực kì có khả năng biết môn pháp thuật thần kỳ này! Chỉ là vì những nguyên nhân nào đó mà che giấu chuyện này thôi.
Tào công công nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên niềm vui sướng khó diễn đạt bằng lời, dường như thân nam nhi ngày trước rất nhanh sẽ trở về trên người mình, lão đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Tiểu Cửu, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị:
- Trần công tử, ngươi… ngươi đang nói dối!
Trần Tiểu Cửu lập tức làm ra bộ dạng nghẹn họng trơ mắt nhìn trân trối, thân thể giật mạnh một cái, sắc mặt đỏ lên, mở to miệng, lắp bắp nói:
- Tào công công, ngài… ngài làm sao… làm sao biết vậy?