Sự trở về của Phan An, trở thành tin tức mới nhất làm chấn động toàn thành Hàng Châu.
Không ai ngờ Phan An có thể bình an trở về, có người nói đạo tặc Hỗ gia trại bị tình nghĩa sâu nặng của huynh đệ Phan An làm cảm động, cho nên hạ thủ lưu tình; có thầy bói lại nói trong cái tên Phan An có chữ "an", có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành may mắn.
Cho dù thế nào, sự trở về bình an vô sự của Phan An, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của tứ đại gia của Hàng Châu.
Lão gia của Phan An vốn mắc bệnh không dậy nổi, nghe tin Phan An trở về, không khỏi vui mừng, mọi bệnh tật tâm bệnh đều hoàn toàn khỏi.
Các gia đinh vui vẻ dọn linh đường, màn che, một mặt lại vội vàng đuổi hòa thượng đầu trọc: con trai đã sống sót quay về, còn cần siêu độ gì nữa.
Tóm lại...đều là đại hỷ.
Có người vui mừng, có người lo lắng, nhất cử nhất động của Phan An đều tác động tới trái tim của Thạch Đầu Trù, thằng nhãi này đang bàn bạc chuyện kinh doanh sòng bạc với các đại gia giàu có ở Chiết Giang và Giang Tô, vừa phe phẩy quạt lông, vừa thưởng trà, lại vừa đàm luận.
- Các vị đại thương gia, trên đời này có hai thứ kinh doanh là nóng nhất, kéo dài nhất, cũng có thể nói, chỉ cần trên đời này còn đàn ông, thì đời này qua đời khác vẫn phát triển, một là hoa lâu, còn cái khác, chính là sòng bạc.
Các vị thương gia đang ngồi, toàn là nhân vật mặt lớn của Chiết Giang, Giang Tô, nghe nói vậy, không khỏi lên tiếng đồng ý.
Thạch Đầu Trù lại nhạt nhẽo nói:
- Trong hoa lâu, chỉ cần có hoa khôi đứng đầu bảng, là có thể hàng đêm ca hát, tài nguyên cuồn cuộn; trong sòng bạc nếu có cao thủ lão thiên trấn thủ, là có thể ngày ngày thu vào tiền tài, chư vị thương gia, ta nó có đúng không?
Moị người gật đầu lia lịa.
Thạch Đầu Trù lại thiện ý nói:
- Hoa khôi, ta đã mời tới từ Uy quốc, một đám xinh đẹp như tiên, tràn đầy phong tình; lão thiên cũng là một cao thủ mời tới từ giang hồ, thủ pháp rất cao, khiến người ta nhìn là đủ! Ta mời họ tới trước, để các vị thương gia đây mở rộng tầm mắt.
Y đảo mắt, một đám các cô gái vô cùng quyến rũ lả lướt bước ra.
Mỗi người một vẻ, da sắc trắng nõn, tuy không đặt tới cấp bậc hoa khôi mà Thạch Đầu Trù miêu tả, nhưng một thân mặc kimono đầy phong tình, thật khiến những lão gia này thèm nhỏ dãi.
Thạch Đầu Trù phất tay, các cao thủ giang hồ đi ra từ bên phải, trước mặt mọi người, cùng biểu diễn đổ những quân xúc xắc, tay nghề đẩy bài cửu đẳng và thính lực tuyệt hoạt, rất lưu loát thuần thục, trấn thủ một phương, không hề nói chơi.
Các thương gia ngơ ngác nhìn nhau, thầm kinh ngạc về mánh khóe của Thạch Đầu Trù.
Thạch Đầu Trù thấy mọi người kinh sợ vì lời nói của y, không khỏi thầm đắc ý, tao nhã thưởng trà, giũ ra gánh nặng cuối cùng:
- Các vị cũng có thể nghe thấy, Tào công công là nghĩa phụ của ta, vô cùng quan tâm tới ta, phàm là ta gặp khó khăn gì, tất sẽ giúp đỡ, nếu ai dám đối đầu với ta, tất sẽ chịu hậu quả khôn lường, chư vị nếu hợp tác cùng Thạch gia ta, thì chính là bằng hữu của ta, cũng có thể được nghĩa phụ ta chiếu cố, ha ha…ta chỉ là thoáng nêu ra một chút, ba điều trong đó, chư vị thương gia có thể suy nghĩ kĩ.
Thạch Đầu Trù nói xong, quả nhiên lợi hại.
Từ mỹ nữ, đổ vương vẫn là con đường kiếm tiền lâu bền,, thế lực, gần như bao quát tất cả các điều kiện hậu đãi, mọi người nhìn mỹ nữ và đổ vương kia, dường như nhìn thấy bạc rơi vào túi tiền mình, không khỏi thèm chảy nước miếng.
- Chư vị thương gia? Có điều gì không đồng ý? Cứ nói ra, nếu không có, chúng ta kí hợp đồng, thế nào?
Thạch Đầu Trù dứt khoát nói.
Ba mươi mấy vị thương gia châu đầu ghé tai, nghị luận.
Sau đó đều tán dương nói:
- Thạch công tử, chúng ta đồng ý hợp tác với Thạch gia.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, vui mừng, đi tới nhẹ như bay, dường như đi mây về gió, đầu cổ đều ngửa lên: chỉ cần hôm nay lập được hợp đồng, thì tương đương với việc đã có chỗ đứng trong làng giải trí, bất luận là sòng bạc, hay là kỹ viện, hiệu ăn, đều có một mảnh đất mới của Thạch gia y.
Hiện giờ, y bỗng nhiên có một sự kích động dư chấn thiên hạ.
Thạch gia trong tay mình càng trở nên giàu có, càng nhiều tiền, hơn nữa, Thạch gia đã lấn sang cả vùng đất Phúc Kiến, còn có chút ít quan hệ với Định Nam Vương, chỉ cần mình lén lút bỏ ra chút công sức, thì có thể bước vào hàng ngũ của quan gia.
Quan gia…hừ…, một cách xưng hô thần thánh biết bao.
Y đứng dậy, tự nhiên, phóng khoáng phất tay nói:
- Giấy và bút mực đưa ra...
Khi đang nói chuyện, bỗng nhìn thấy gia đinh mồ hôi đầy đầu chạy vào, lớn tiếng kêu:
- Không hay rồi..không hay rồi….
- Đồ chó nhà ngươi không biết cao thấp là gì sao.
Thạch Đầu Trù tát tên nô tài một cái:
- Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì, có gì không hay? Chớ có nói bậy.
Gia đinh kia bị một cái tát, mới nhớ tới nơi đây là khung cảnh thần thánh tới mức nào, chỉ là tin tức này quá chấn động, gã thật có chút cuống quít chân tay, vội lau mồ hôi, cẩn thận nói:
- Giáo chủ, việc lớn không xong rồi.
Thạch Đầu Trù đã đọc được sự kinh hoàng trong mắt gã, vội nghiêng tai, nhỏ giọng nói:
- Đồ không có mắt, còn không mau nói đi… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Gia đinh tiến lên lén lút nói với y.
Các vị thương gia đột nhiên nảy sinh ra nghi ngờ:
- Thạch công tử, ta là Kỷ gia Tô Châu, chính là Kỷ Đức, Thạch công tử nếu thật sự muốn hợp tác với chúng ta, đương nhiên coi chúng ta như bạn, nếu có việc gì khó khăn, thì cứ chia sẻ với bọn ta, như vậy sẽ khiến chúng ta hiểu rõ hơn về tình hình của Thạch gia, Thạch công tử, ta nói có đúng không?
Các thương nhân đều gật đầu đồng ý.
Thạch Đầu Trù khuôn mặt tươi cười, khiển trách gia đinh nói:
- Tên nô tài ngươi, còn làm ra vẻ bí mật, các vị thương gia cũng không phải người ngoài, có chuyện gì khó xử, cứ nói ra, xin chư vị giúp ta mưu tính, chẳng phải rất tốt sao?
Gia đinh kia bóp mi, bộ dáng vô cùng khó xử.
Sắc mặt các thương gia trở nên khó coi hơn nhiều, lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn, Kỷ Đức ở Tô Châu nói:
- Xem ra Thạch công tử vẫn không tin tưởng chúng ta rồi.
Thạch Đầu Trù đâm lao phải theo lao, nổi giận nói với gia đinh:
- Có chuyện gì nói mau, có gì mau thả, lề mề không sợ nghẹn chết sao?
Gia đinh kia run rẩy, từ từ nói:
- Phan An kia thằng nhãi Phan An kia… - Thằng nhãi đó làm sao? Có phải chết rồi không?
Thạch Đầu Trù bóp chặt vai gã, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: chỉ cần Phan An chết, Phan gia nhất định sẽ đại loạn, con đường phía trước của Thạch gia sẽ thuận buồm xuôi gió.
Gia đinh ấp úng nói:
- Thằng nhãi Phan An kia còn sống trở về rồi… - Ngươi nói cái gì?
Thạch Đầu Trù ngẩn người, rất nhanh nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trong mắt trong đầu y đều bốc hỏa, toàn thân huyết mạch phun trào, quay cuồng, tựa như sóng biển gào thét, lại như bướm đầy trời, bỗng nhiên biến thành ong vàng, lộ ra châm ong, vỡ tổ hung ác xông về phía y.
Các thương gia nghe vậy, liền thay đổi sắc mặt.
Hiểu ra cho dù vừa rồi Thạch Đầu Trù nói phép, nói trên trời dưới biển thế nào, phải biết bọn họ nhận thức được cách nói của Thạch Đầu Trù, nhưng có một điều kiện tiên quyết, là Phan gia "lụi bại, không chấn hưng nổi"! Mà sự lụi bại ấy của Phan gia được dựa trên cơ sở Phan An bị Hỗ gia trại chém đầu.
Còn bây giờ, Phan An lại còn sống trở về, điều kiện trọng yếu để Phan gia không chấn hưng đã không tồn tại, điều kiện hợp tác tiên quyết kia cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
Cho dù Thạch gia ngươi có mỹ nữ, có đổ thánh, thậm chí có Tào công công phía sau chống đỡ cũng vậy! Tất cả đều là hư vô, thấy được mà không sờ được, còn tất cả các thương gia ở đây, ở trong ngành giải trí, gần như đều có bất đồng về trình độ kinh doanh của Phan gia.
Hợp tác với Thạch gia, mà từ bỏ nhiều tài thế lớn, Phan gia như mặt trời ban trưa, đây là sự lựa chọn sáng suốt cỡ nào.
Mọi người lại châu đầu ghé tai bàn luận.
Trong lòng Thạch Đầu Trù tim nhảy loạn lên, tin đến rât không đúng lúc, nếu để nửa canh giờ sau, hợp đồng đã ký xong, sẽ không bị động như vậy.
Y kìm chế sự run rẩy trong lòng, cười nói:
- Chư vị thương gia, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên ký hợp đồng thôi?
Các thương gia không ai đáp lại.
Trong lúc nhất thời, phòng tiếp khách lặng ngắt như tờ, sự tức giận xấu hổ lên tới đỉnh điểm.
Kỷ Đức khụ một tiếng:
- Thạch công tử, Kỷ mỗ còn có một số việc phải làm, hợp đồng để hôm khác ký, ta xin đi trước một bước.
Nói xong, chắp tay, biến mất khỏi phòng khách.
Lời của ông ta cũng chính là quân bài đầu tiên bị rơi, phần phật theo đó, toàn bộ các thương nhân trong phòng đồng loạt rút chạy.
Có đau bụng, còn muốn có tiểu thiếp, càng không có chút mặt mũi nào, đi như vậy, trong phòng khách mọi người lần lượt đi ra, đợi đến cuối cùng, chỉ còn sót lại vài kẻ lừa gạt của Thạch Đầu Trù.
Việc lớn đã thành, lại đột nhiên nghiêng ngả, cảm giác này giống như là rơi vào hố băng, vô cùng khó chịu, lạnh tới tim gan.
Trong đôi mắt Thạch Đầu Trù toát ra sự cáu gắt, tát cho tên gia đinh kia một cái, nổi giận nói:
- Con bà ngươi điên rồi sao? Lời gì cũng dám nói ra sao?
Gia đinh sợ tới mức quỳ xuống:
- Thiếu chủ, là người…la người bảo tôi nói.
- Vậy bây giờ ta bảo ngươi chết, ngươi cũng đi chết đi… Thạch Đầu Trù đá gã một cái ngã lăn ra đất, để giải phóng nỗi oán hận trong lòng.
Chư vị thương gia tìm các lý do, như ong vỡ tổ vội vã chạy ra khỏi Thạch gia, liếc nhìn nhau, ba mươi mấy người cùng cười vui, không hẹn mà cùng chạy tới chỗ Phan gia.
Trần Tiểu Cửu thấy các thương gia như ong vỡ tổ chạy tới an ủi Phan gia, vội vàng nói với Phan Tường:
- Phan huynh, cơ hội khó có được, không bằng mở tiệc ở Tửu Hương lầu, chúng ta thừa dịp thu phục lòng người, rất có lợi.
Phan Tường mừng rỡ, vội vàng tiếp đón mọi người tới Tửu Hương lầu.
Trong lúc đó, tên Kỷ Đức mặt tròn mắt híp kia vô cùng nghi hoặc chạy tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, nhìn trái nhìn phải, vẫn không ngừng cười hì hì gật đầu.
Lão già này không phải có bệnh , bằng không sao lại cười với ta làm gì?
- Ta nói, vị đại thúc này, ngài tìm con rể sao?
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói, ánh mắt đó, vô cùng kiêu ngạo.
Kỷ Đức lại không hề tức giận cẩn thận nhìn hắn, không khỏi gật đầu, bật cười :
- Ngươi là Trần Tiểu Cửu sao? ha ha ..thật tốt! thật tốt.