Chương 575: Chương 577: Thắp hương cho ngươi

Cái gì? Không ngờ có chuyện hoang đường như vậy? Chung Bân không kìm nổi lòng đứng lên, bởi vì quá kinh ngạc, chòm râu bị tước một bó to, đau tới mức ông ta trợn trắng mắt.

Đêm hôm khuya khoắt Hỗ gia trại điều động binh lực, không ngờ còn bắt nhầm người?

Hơn nữa bắt nhầm người còn không hối cải, lại còn muốn dùng Thạch Đầu Trù tới trao đổi, cái này…cái này làm sao nghe giống như trò đùa của đám trẻ ranh tập làm người lớn?

- Phan đại gia, ông khẳng định không nhìn nhầm chứ?

Phan Giao Long đưa phong thư cho Chung Bân, Chung Bân lật đi lật lại xem mấy lần, suy sụp ngồi xuống ghế, trong lòng suy nghĩ mãi cũng không có lời giải đáp, Hỗ gia trại tuy kiêu ngạo, nhưng mười năm hoành hành, chưa từng làm ra những việc khác người như vậy, chưa từng đối chọi với nha môn, lần này sao lại gây chiến như vậy? gây ra việc vô cùng kiêu ngạo này?

Không đúng! Không đúng! Bên trong nhất định có huyền cơ.

Vẻ mặt Phan Giao Long lại cầu xin nói:

- Chung đại nhân, ông còn đang chờ gì nữa? Còn không mau đi bắt bọn bắt cóc, cứu con trai ta ra đi ?

Sai dịch đâu? Chung Bân nghe xong tựa như bừng tỉnh, chẳng phải năm nghìn binh mã của Huyền Vũ doanh đã bị tiêu diệt, giờ ngươi còn trông cậy vào sai dịch của nha môn kiến công cho ngươi sao? Nếu thật sự lên được núi, chỉ một trận bọn họ đã đánh sai dịch tan xương nát thịt rồi ?

- Phan đại gia, gặp chuyện đừng hoảng sợ. Nếu đã liên quan tới Thạch gia, vẫn nên mời Thạch công tử Thạch Đầu Trù tới trước, bàn bạc kỹ hơn.

Chung Bân vỗ bàn, quát:

- Người đâu, truyền Thạch Đầu Trù.

Thạch Đầu Trù đang hao hết tâm tư, sắp xếp lại việc kinh doanh của gia tộc , nghe thấy Phan An bị Hỗ gia trại bắt đi, trong lòng có chút tiếc nuối vì thiếu mất một quân cờ quan trọng để đối phó với Phan gia.

Không ngờ sai dịch lại mang chỉ thị tới, muốn y tới nha môn để hỏi vài việc, khiến y trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi tên Chung Bân này muốn giở trò gì, lẽ nào vì việc ta mở sòng bạc khắp nơi, mà muốn bắt ta khai đao sao? hừ…có cha nuôi Tào công công là chỗ dựa, ai có thể không nể ta?

Y trao đổi rất lâu, trước tiên đi tới chỗ Tôn Khoa, cùng Tôn Khoa đi tới nha môn tri phủ .

- Chung đại nhân, gọi Thạch mỗ đến không biết có việc gì?

Thạch Đầu Trù có chút tự đắc ngồi trên ghế, khẽ phe phẩy chiếc quạt lông, vẻ mặt kiêu căng, không hề bị dọa bởi bầu không khí trang nghiêm của nha môn.

Chung Bân trang trọng nói:

- Công tử của Phan gia, Phan An bị bắt cóc, nghĩ rằng Thạch công tử đương nhiên biết, bởi vì, vụ án này lại có liên quan tới Thạch công tử.

Thạch Đầu Trù sửng sốt, mặt mũi trở nên xanh mét, thằng nhãi này chắc không phải nghi ngờ ta làm đấy chứ? Giận dữ nói:

- Chung đại nhân, ý của ông là gì?

Chung Bân sai người đưa thư cho Thạch Đầu Trù.

Thạch Đầu Trù nghi ngờ mở thư ra xem, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng không biết bản thân mình đã đắc tội gì với Hỗ gia trại, không ngờ lại muốn bắt cóc mình? Vui là vì Hỗ gia trại đã bắt nhầm người, Phan An lại trở thành kẻ chết thay cho mình? Nghĩ tới những tên đạo tặc hung ác Hỗ gia trại kia, trong lòng không khỏi run sợ, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

- Chung đại nhân, Phan đại gia, việc Phan An bị bắt cóc, ta rất thông cảm, hi vọng Tri phủ bày mưu tính kế, thuận lợi cứu Phan công tử ra, Thạch mỗ có chuyện quan trọng, thật không tiếp tục hầu chuyện được.

Nói xong, đứng dậy, muốn rời khỏi công đường.

- Thạch công tử, ngươi đi như vậy sao?

Phan Giao Long và Phan Tường đứng lên ngăn cản Thạch Đầu Trù.

Tôn Khoa giận nói:

- Trên công đường, dám hành hung sao? Các ngươi biết tội chưa?

- Thạch công tử, con trai ta chịu tội thay ngươi, ngươi…, ngươi đi như vậy sao?

Phan Giao Long bi thương nói.

Thạch Đầu Trù khinh thường nhíu mày:

- Ta không đi, ông còn muốn ta thế nào? Lẽ nào muốn ta làm theo lời trong thư, tự trói mình lên núi, dùng tính mạng của ta, đổi lại sự tự do của Phan An sao? Phan lão gia, muốn cứu con trai mà điên rồi sao?

- Ngươi câm mồm cho ta.

Phan Tường nổi giận nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Nhị đệ ta xưa nay quan hệ với ngươi rất tốt, hôm nay lại chịu khổ thay ngươi, lẽ nào tim ngươi bị chó ăn rồi sao? Không có chút cảm thông nào sao? Phan gia chúng ta cũng không cần ngươi dùng tính mạng để đỏi lấy sự tự do cho nhị đệ ta, chỉ là Thạch công tử lẽ nào ngay cả chút tâm tư thảo luận cũng không có sao?

Thạch Đầu Trù nói:

- Thảo luận cái gì? Có gì đáng thảo luận chứ. Phan An bị Hỗ gia trại kia bắt đi, Phan gia các người chờ mà nhặt xác đi, còn muốn so đo nhiều như vậy làm gì?

- Ngươi…ngươi thật ác độc.

Phan Giao Long không ngờ xưa nay Thạch Đầu Trù được Phan An đối xử tốt không ngờ lại tuyệt tình như vậy, miệng buông ra lời nguyền rủa, không có chút tình cảm nào.

Chung Bân suy nghĩ rất lâu, hiến kế nói:

- Thạch công tử, Phan đại gia, ta có một kế sách, chúng ta thảo luận một chút được không?

Phan Tường nói:

- Chung đại nhân cứ nói, ta xin rửa tai lắng nghe.

Trong mũi Thạch Đầu Trù hừ ra một tiếng, lại ngồi xuống rất châm chọc, đối với y mà nói, thằng nhãi Phan An chỉ là quân cờ đã hết tác dụng, vậy không bằng chết vẫn hơn, nhân cơ hội Phan gia nâng gia ai điếu, ta chiếm lĩnh luôn sòng bạc và việc kinh doanh khắp nơi, cẩn thận suy tính, đây là một sự buôn bán chỉ có lợi mà không thua thiệt, thật là trời đã giúp ta.

Chung Bân nói:

- Hỗ gia trại không phải là chỉ xưng tên gọi danh, muốn dùng Thạch công tử để đổi lấy Phan An sao? theo ta được biết, chi bằng tương kế tựu kế, làm phiền Thạch công tử một lần, bổn quan phái nha dịch đóng giả thành người hầu, cùng công tử lên núi, thừa dịp lúc đang trao đổi, cứu Phan An ra, tuyệt không mảy may thương tổn gì tới Thạch công tử, Thạch công tử, ngươi thấy được không?

Phan Giao Long vừa nghe liền thở dài vội vàng nói với Thạch Đầu Trù:

- Thạch công tử cứu mạng, Thạch công tử cứu mạng.

Thạch Đầu Trù cười lạnh đứng lên, đi tới trước mặt Chung Bân, kiêu ngạo đặt tay ở lỗ tai nói:

- Chung đại nhân, ông vừa nói gì cơ? Sao ta nghe không rõ? Hừ…ông muốn ta mạo hiểm đi cứu Phan An, lẽ nào ta bị điên rồi sao? Phan An và ta có liên quan gì chứ? Gã là huynh đệ của ta hay là tổ tông của ta? Gã chết hay là sống? Có liên quan gì tới ta?

Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ, cảm thấy vô cùng thất vọng vì sự máu lạnh của Thạch Đầu Trù.

Phan Tường thở hổn hển quở trách nói:

- Ngày hôm trước, nhị đệ của ta còn xưng huynh gọi đệ với ngươi, sao hôm nay nhị đệ ta bị nhốt ở Hỗ gia trại, ngươi liền trở mặt ngay? Lẽ nao Thạch gia các người đều là đồ máu lạnh như vậy sao?

Thạch Đầu Trù trừng mắt nhìn Phan Tường, kiêu ngạo nói:

- Hừ…ta sao lại có thể là người máu lạnh chứ? Ngươi yên tâm, khi Phan An bị bang nhóm Hỗ gia trại mổ bụng, ta nhất định sẽ đi thắp nén nhang, tặng thêm mười lượng bạc, bày tỏ lòng thương tiếc, cái khác, ha ha…Thạch mỗ không xen vào.

Y nói xong, tự nhiên phóng khoáng phe phẩy chiếc quạt lông, cười ha hả rời đi.

Tôn Khoa trầm lặng nói:

- Chung đại nhân, ngài thân là Tri phủ Hàng Châu., nhất định phải cứu Phan công tử ra, bằng không, bổn quan nhất định sẽ tấu lên triều đình, báo cáo ngài làm việc bất lợi.

Nói xong, phất ống tay, sóng vai với Thạch Đầu Trù đi mất.

Chung Bân vỗ vai Phan Giao Long nói:

- Phan đại gia cứ về trước, bổn quan nhất định nghĩ cách.

Ông ta tiễn hai cha con Phan gia đang khóc lóc đi khỏi liền ngồi trên kiệu, sắc mặt trầm trọng đi tới tiểu viện của Trần Tiểu Cửu, qua nửa canh giờ, lại đi ra, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng, vẻ mặt lo lắng không biết đã biến mất nơi nào.

Nửa ngày ngắn ngủn, lời đồn Phan An chịu khổ thay cho Thạch Đầu Trù, còn Thạch Đầu Trù thì không hề để ý, thấy chết mà không cứu, đã truyền ra khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ của thành Hàng Châu. Trên là quan quý, văn nhân, dưới là người buôn bán nhỏ, không ai không biết, không một ai không mắng chửi sự tuyệt tình của Thạch Đầu Trù.

Thanh danh của Thạch gia, dưới sự tô đậm của quân đoàn Anh Mộc, trong nháy mắt đã rơi xuống tận đáy cốc.

Nhưng Thạch Đầu Trù vẫn không hề hối hận, người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện nhỏ, chỉ cần có thể dựa vào thành công của sự sắp xếp này, vừa có thể đánh đổ Phan gia, trả giá bằng thanh danh nhiều hơn nữa cũng đáng, chỉ cần có bạc, lời đồn đại kia còn không dễ bãi bình sao?

Phan An ủy khuất cuộn mình trong thạch lao, cho dù dưới đất rải rơm rạ, nhưng lại không ngăn được cảm giác lạnh lẽo trong lòng gã. Gã được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu qua khổ ải, một thứ cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm, bao phủ toàn thân, gã không biết nhóm hung thần trộm cướp này sao lại bắt gã?

Chẳng lẽ là muốn cướp lấy chút bạc?

Nhưng dường như lại không giống, nếu không vì sao bây giờ còn chưa tìm gã vơ vét tài sản?

Rốt cuộc là vì sao ?

Bị trói một đêm, giờ đã quá trưa, nước mắt chưa chảy, tâm hoảng loạn, đói đến hoang mang, nhưng sao còn không thấy bóng dáng một người nào ? Con bà nó, có người nào sống ở đây không chứ.

Khi tâm thần đang kích động, bực bội bất an, tiếng cửa sắt mở ra, một dáng người cao to, nhưng lại rắn chắc vô cùng, làn da màu đồng, không nói không rằng bước vào.

Đây chính là La Đồng.

Gã vừa nhận được mật tin của Trần Tiểu Cửu, lần này tới, chính là muốn tuyên bố án tử hình với Phan An.

- Hảo hán, hảo hán, Phan An ta chưa từng đắc tội với hảo hán, tại sao lại bắt ta?

Phan An giãy dụa đứng lên, đáng thương nói:

- Hảo hán nếu cần bạc trắng, cứ nói, ta nhất định sẽ không keo kiệt, chúng ta kết làm bạn lâu năm, được không? Đánh đánh giết giết như vậy, ảnh hưởng tới tình cảm, không phải sao?

Phan An đem hết khả năng lôi kéo làm quen.

La Đồng không hề nể mặt gã, một cước đá gã nằm trên mặt đất, hừ hừ nói:

- Phan An? Hừ…ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là kẻ chết thay, vốn định bắt Thạch Đầu Trù, lại không ngờ thành ra bắt ngươi về… La Đồng từng chữ từng chữ theo kế hoạch, nói cho Phan An nghe.

Phan An vừa nghe, tức giận đến tái mặt.

Sao ta lại xui xẻo như vậy? Lũ thổ phỉ các ngươi, đứng trước đường để cướp, cũng không thèm hỏi danh tính của họ sao?

Vẻ mặt gã cầu xin nói:

- Hảo hán, nếu đã bắt nhầm người, thì mau thả ta đi. Các người cần bắt là Thạch Đầu Trù, để Phan An bình an trở về nhà, nhất định sẽ đưa bạc cho hảo hán.

Lúc này gã cũng vẫn không quên hối lộ La Đồng.

- Thả ngươi? Hừ…vọng tưởng.

La Đồng cười lạnh nói:

- Nghe nói ngươi và Thạch Đầu Trù giống như một cái quần, sao có việc này?

Vẻ mặt Phan An chấn động, có chút tự hào nói:

- Đó là, Thạch huynh nếu biết ta bị bắt ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách cứu ta ra ngoài.

- Ngươi đừng có mơ mộng hão huyền nữa đi, La Đồng lại đá một cái, hung hắn đá vào mông gã, phẫn nộ quát:

- Ngươi coi y là huynh đệ, y lại coi ngươi như con chó, ta vốn muốn dùng người làm mồi, đổi lấy một mình Thạch Đầu Trù lên núi, ngươi đoán xem sau khi y biết tin, nói thế nào?

Phan An giãy dụa đứng dậy, vẻ mặt thân thiết nói:

- Thạch huynh nói thế nào?

La Đồng cười lạnh nói:

- Thằng nhãi Thạch Đầu Trù kia nói, y và ngươi không có chút quan hệ gì, chỉ đợi sau khi ngươi chết, sẽ thắp hương cho ngươi, siêu độ vong linh của ngươi.

- Không thể nào, việc này tuyệt đối không thể nào, Thạch huynh và ta tình sâu như thủ túc, nhất định ngươi lừa ta.

Phan An nhíu mày, dường như không hề tin.

La Đồng tức sùi bọp mép nói:

- Đao ta chém máu, đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể nói dối? Việc này bách tính cả thành Hàng Châu đều biết, cũng chỉ có một mình ngươi mơ mộng ở đây! Ha ha , ba ngày sau, ngươi đợi mà đi chết đi.

Gã cười to ba tiếng, vung tay đi ra khỏi cửa.

Phan An suy sụp ngồi xuống đất, đôi mắt vô thần nhìn con kiến đang leo phía góc tường, dường như không động đậy…