Trần Tiểu Cửu mặc dù còn ngạc nhiên vì hai vị nương tử có cùng chung mối hận chĩa mũi nhọn vào mình, tỏ vẻ căm tức, hắn trong lòng vô cùng hạnh phúc, vì hai nàng chỉ ác khẩu chứ không động thủ. Trần Tiểu Cửu có tài uốn ba tấc lưỡi nên việc đối với thiên hạ là khó thì với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Hỗ Tam Nương liếc mắt một cái rất nhanh đã đọc được ý đồ của Trần Tiểu Cửu.
Nàng nén cười, dịu dàng nói:
- Nguyệt Thần cô nương, ý của Tiểu Cửu là nếu các cô còn quá quắt, khiến hắn tức giận, thì sẽ mặc kệ các cô, lúc đó các cô có khóc lóc van xin cũng không tìm thấy cổng chùa đâu, không tin các ngươi thử xem.
Nàng vừa dứt lời quả nhiên hai người Nguyệt Thần và Hoa Như đang gây lộn quả nhiên không dám làm loạn nữa, chỉ thở hổn hển, trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Trần Tiểu Cửu ngồi dưới đất, len lén ngước mắt về phía Hỗ Tam nương đầy cảm động, trong lòng thầm nghĩ không ngờ Tam Nương lại tinh tế như vậy, còn hiểu ta hơn so với nương tử của ta. Nghĩ đến đó, hai mắt hắn sáng rực lên, liếc trộm nàng một cái, tự nhiên lại nảy sinh ra một ý nghĩ khác.
Ánh mắt của Hỗ Tam nương có vẻ hoảng hốt rồi lại thẹn thùng, khi nhìn thấy ánh mắt nhìn trộm mình chằm chằm, tim nàng không khỏi đập loạn xạ, đỏ mặt liền vội ngó lơ đi chỗ khác, tránh cái nhìn sắc như dao của Trần Tiểu Cửu. Nàng thầm nghĩ, tên tiểu tử này, đúng là lòng tham không đáy, ngay cả với ta còn có ý muốn bậy bạ, quả là lưu manh!
Độc Hoàng nhìn Trần Tiểu Cửu rồi lại thấy vẻ thẹn thùng của Hỗ Tam nương , trên khuôn mặt trắng ngần bỗng nở một nụ cười gian xảo.
Bốn tuyệt sắc giai nhân mặt dù không nói gì nhưng đều vây quanh Trần Tiểu Cửu, với vẻ mặt khác nhau đôi mắt ai nấy đều hậm hực giảo hoạt. Trần Tiểu Cửu thấy đám mỹ nhân tản ra, nhất thời tâm ý viên mãn trỗi dậy, gót sen tám tấc của Hoa Như Ngọc, nhẹ nhàng đá vào mông hắn một cái, kéo hắn từ trong ảo mộng xinh đẹp trở về với thực tại.
Trần Tiểu Cửu liền giữ tay Nguyệt Thần lại nói:
- Nguyệt thần tỷ tỷ, nàng xem, nàng động chút là đánh đánh giết giết, sao lại có thể động chân động tay với đại ân nhân của nàng như vậy được.
- Đại ân nhân, con nhỏ này là đại ân nhân của ta sao?
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Hoa Như Ngọc tỏ vẻ khinh thường ra mặt.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Khi chúng ta bị tử cấm vệ quân truy sát, lúc cùng đường ai đã cứu chúng ta?
Nguyệt Thần ngẩn người ra, chớp mắt vài cái, không nói được gì. Đương nhiên nàng nhớ ra kim liên tám tấc là người nhà của Hỗ gia trại.
Trần Tiểu Cửu lại từ từ nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng cũng biết Hỗ gia trại vì cứu hai chúng ta mà gặp đại họa. Năm ngàn binh mã của Huyền Vũ Doanh bao vây Hỗ gia trại buộc Hoa muội muội phải che chở hai chúng ta!
Hỗ Tam nương , Độc Hoàng, Nguyệt Thần đều ngớ người ra.
Trần Tiểu Cửu vẫn chậm rãi nói:
- Nhưng Hoa muội muội rất dũng cảm, không khuất phục đã lãnh đạo sáu trăm anh hùng kiên cường nghênh chiến với năm nghìn tinh binh của Huyền Cơ Doanh. Lại dẫn đầu năm mươi chiến sĩ quyết tử, không để ý nguy hiểm tính mạng bản thân, xông vào doanh trại của địch, cuối cùng phải hy sinh mấy chục huynh đệ thân tín mới tiêu diệt được đại quân của Huyền Vũ doanh.
Chưa nói đến Hoa muội muội dũng mãnh, như thế nào, chỉ nói đến việc những huynh đệ đã hi sinh vì chúng ta, chúng ta cũng không gì có thể trả ơn được. Lẽ nào Nguyệt Thần tỷ tỷ lại có thể lấy oán trả ơn? Chém thêm nhát đao nữa vào Hoa muội muội.
- Lại còn thế nữa ư?
Nguyệt Thần nghe vậy, chết lặng cả người, há hốc mồm, không nói được gì.
- Lẽ nào Tiểu Cửu ta lại bịa đặt ra sao?
Nguyệt Thần xoay người, khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng, nhưng vẫn chu miệng nỉ non:
- Nhưng nàng ta cướp tướng công của thiếp… Trần Tiểu Cửu nắm lấy tay Hoa Như Ngọc dịu dàng nói:
- Hoa muội muội nàng cũng đừng đắc ý sớm, Nguyệt Thần tỷ tỷ thực ra cũng là đại ân nhân của nàng đấy.
Hoa Như vừa chảy nước mắt vì được Tiểu Cửu bênh vực, chợt nghe y nói thế liền trừng mắt, lắp bắp hỏi:
- Nguyệt Thần là đại… đại ân nhân của thiếp? Tiểu Cửu, không phải chàng ăn nhầm thuốc chứ?
Hỗ Tam nương và Độc Hoàng cũng ngây ra không hiểu vì sao Trần Tiểu Cửu lại nói như vậy.
Trần Tiểu Cửu tỏ vẻ thâm thúy nói:
- Nếu không có Nguyệt Thần tỷ tỷ chạy đến đây ẩn náu, thì đại quân của Huyền Vũ Doanh có tấn công sơn trại không? Nàng sao có thể tóm được lão tặc Phùng Hạo chứ.
Như Hoa Ngọc nhíu mày, dường như đã hiểu ý trong lời nói của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu lại nói tiếp:
- Hoa muội muội, nàng cứ nghĩ kĩ đi, nếu Phùng Hạo suốt đời trốn ở phương Bắc, nàng có giỏi giang như thế nào e rằng cũng không thể lấy đầu lão được. May mà vì có Nguyệt Thần chọc giận mới khiến Phùng lão tặc xuất đầu lộ diện, Hoa muội muội mới có cơ hội báo mối huyết cừu của lão Thái Sơn. Như vậy chẳng phải Nguyệt Thần tỷ tỷ là đại ân nhân của nàng sao?
Hắn vòng vo một hồi cuối cùng muốn giải hòa hai người nên tìm bừa một lý do vớ vẩn.
Hoa Như Ngọc mím môi nghe những Trần Tiểu Cửu lật lọng, không khỏi thầm gật đầu nghĩ: "Đồ khốn này, coi như lời ngươi nói có chút… đạo lý!".
Trần Tiểu Cửu thấy Hoa Như Ngọc tâm phục khẩu phục với những lời hắn vừa nói, không nén được thở dài ngao ngán… Làm tướng công của mỹ nữ cũng không phải dễ, nếu không mau mồm mau miệng, thì mình chỉ còn nước xuất gia làm hòa thượng cho rồi.
Hắn nắm chặt tay Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc, nhìn lên trời nói:
- Có trời xanh chứng giám, chúng ta cùng nguyện sống chết có nhau, tới đầu bạc răng long.
Những lời nói véo von khuấy động cả bầu trời đêm, khơi dậy lòng trắc ẩn của hai người đẹp, hai người đều nắm chặt lấy bàn tay của hắn.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Ông trời đã an bài số phận, xin hãy nói cho chúng tôi biết, có phải ba chúng tôi có duyên tiền định!
- Ông trời… dĩ nhiên là lớn nhất rồi! Chúng ta đều nghe theo sự sắp đặt của số phận vậy! Ta yêu Nguyệt Thần tỷ tỷ, cũng thích Hoa muội muội, nếu như ta phải xa ai, thì ta cả đời này kiếp này, cũng không được vui vẻ. Các nàng nếu yêu ta, hãy mở lòng mình tiếp nhận lẫn nhau, hãy là tỷ muội tốt của nhau.
Vừa nói lại vừa nắm chặt bàn tay của Nguyệt Thần và Hoa Như Ngọc gắt gao đặt lên nhau.
- Hả?
Hai người đều kêu lên như bị sét đánh trúng, bủn rủn cả người, không hẹn mà cả hai cùng buông tay Trần Tiểu Cửu ra.
Hoa Như Ngọc bị những lời nói như đường mật của Trần Tiểu Cửu làm cho hồ đồ, vừa rồi nắm chặt tay hắn, không còn vẻ kiêu ngạo của sơn tặc lúc xưa mà đỏ mặt ngượng ngùng vò tay áo lí nhí nói:
- Ta … Ta kỳ thật cũng không có ý khác, chỉ cần Nguyệt Thần tỷ tỷ đừng ăn hiếp ta quá đáng… ta cũng không quá đáng… Nàng nói như vậy, coi như đã thừa nhận Nguyệt Thần là vợ cả.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy mừng rỡ, vuốt ve vòng eo của Nguyệt Thần nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ thì sao? Nàng mau nói gì đi.
Nguyệt Thần nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu rồi ngửa mặt lên trời nhìn vầng trăng sáng, si ngốc cười quyến rũ nói:
- Tiểu Cửu, coi như chàng đã thắng, ai bảo ta đã quá yêu chàng rồi, bất kể chàng làm gì có lỗi với ta, ta đều không trách nổi chàng… Trần Tiểu Cửu sung sướng quá, hai mắt sáng lên, hắn bất ngờ táo bạo hôn Nguyệt Thần một cái rồi lại kéo Hoa Như vào lòng nói:
- Nguyệt Thần, Hoa muội muội, từ giờ chúng ta đều là người cùng một nhà rồi… Bốn mỹ nữ nghe vậy không nhịn được thở dài.
Nguyệt Thần bỗng giãy khỏi tay của Trần Tiêu Cửu trách mắng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn - Đồ dâm đãng, chàng đừng vội mừng, ta có hai điều kiện nếu Hoa muội muội có thể đáp ứng, ta sẽ chấp nhận, bằng không… Hỗ Tam Nnương liền nói:
- Nguyệt Thần có yêu cầu gì, cứ nói ra, Hỗ Tam nương ta nhất định sẽ cố gắng hết sức!
Nguyệt Thần chỉ vào Độc Hoàng, lại chỉ vào Hoa Như Ngọc nói:
- Sau khi thành thân, ta muốn Hoa muội muội và Độc Hoàng mang theo mấy huynh đệ võ công cao cường cùng ta về Phúc Kiến giúp ta đánh dẹp bọn phản đồ tà Nguyệt giáo, các ngươi có đồng ý không?
Hoa Như Ngọc không cần nghĩ ngợi liền nói:
- Nếu ta đã coi ngươi là đại tỷ chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ta tự nguyện dẫn huynh đệ giúp đại tỷ quét sạch bọn xấu.
Trần Tiểu Cửu rất vui mừng vỗ tay, không suy nghĩ nói:
- Tỷ muội đồng tâm, một lòng quét sạch bọn phản bội, Hoa muội muội nên hết lòng giúp đỡ.
Hoa Như Ngọc lườm hắn một cái, lại nhìn Độc Hoàng lưỡng lự nói:
- Chỉ có điều không biết Độc Hoàng… Tiên nữ Độc Hoàng vẻ mặt ung dung, khẽ cười nói:
- Võ công của ta chỉ vừa phải, Nguyệt Thần đã coi trọng để mắt đến, ta sao lại không đồng ý chứ?
Nguyệt Thần không nói gì thêm, mắt sáng lên đầy chờ đợi.
Độc Hoàng gật đầu nói:
- Nếu nhận một giọt nước ân huệ của người, ta dù chết cũng phải báo đáp, Trần Tiểu Cửu đã cứu ta thoát khỏi bể khổ, về tình về lý, ta đều phải giúp đỡ, việc này đương nhiên ta đồng ý.
Trần Tiểu Cửu mở lòng mở dạ lại hỏi:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, còn một điều kiện nữa là gì?
Nguyệt Thần cười quyến rũ nàng cầm tay Trần Tiểu Cửu, ngoáy mông, véo von:
- Ta muốn cùng Hoa muội muội bái đường thành thân với chàng.