Ánh mặt trời vừa lên, những tia nắng sớm của buổi bình minh màu đỏ tía chiếu khắp chốn sơn dã!
Bốn ngàn binh lính Huyền Vũ doanh, chỉ trong cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái đã mất đi sinh mạng yếu ớt của mình.
Mười lộ binh lính, bị một thân hắc y, lặng lẽ như nước dùng một cây cung lớn bắn cho phải kêu cha gọi mẹ, thỉnh thoảng lại bị bọn trộm cướp mai phục chém rớt đầu.
Phùng Hạo xây dựng cơ sở tạm thời ở chân núi, đang nhắm mắt suy tư. Hừ, làm tốt lắm, đợi thuận lợi tiêu diệt Hỗ gia trại trở về, thế nào mình cũng được Tào Công công thăng liền ba cấp cũng cũng chưa biết chừng!
Bỗng nhiên một gã thám tử đến báo:
- Nguyên soái, không hay rồi! Quân ta trúng mai phục, mười lộ đại quân của ta đã bị đánh tan tác, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, mà Điền tướng quân cũng trúng tên bỏ mình!
- Ngươi nói cái gì?
Phùng Hạo rốt cuộc đã không còn vẻ dương dương tự đắc nữa, lão liền một cước đá tên thám tử kia văng ra, liền chạy ra ngoài đảo mắt nhìn xem xung quanh không khỏi phải hít sâu một ngụm lương khí.
Huyền Vũ doanh ngập tràn khắp núi, chật vật tán loạn kinh khủng, điên cuồng chạy xuống sườn núi, mà bức lui bọn người kia, không ngờ đụng phải một tay cự giác cung thủ, nhìn tên cung thủ này "tiễn vô hư phát". Tên bắn ra mạng rơi xuống! Lão bình tĩnh không được, trong lòng như một khối chì, vừa lạnh lại vừa cứng, gần như phải rơi ra.
Bởi vì trong lòng lão đã vô cùng rõ ràng, cự giác cung thủ này chính là một tên hỗn đản tâm như rắn rết, tà ác độc lạt âm thầm ẩn núp trong lực lượng Hắc Y Vệ.
Ta trúng kế rồi!
Phùng Hạo trong đầu vang lên ong ong, trong nháy mắt đã đem tất cả sự tình tối hôm qua, từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, chẳng trách tên hỗn đản áo trắng kia đã giật giây kêu ta toàn quân xuất động. Hoá ra không ngờ lại thông đồng với bọn thổ phỉ hãm hại ta. Con bà ngươi, ngươi thật to gan, không ngờ lại muốn đem Huyền Vũ doanh một hơi ăn luôn, đợi ta chạy đi liền cáo tố với Lâm tướng quốc, cho thằng nhãi ngươi được định tội.
Đây chính là ý tưởng của lão!
Binh bại như núi đổ, không đợi hắn nghĩ ra chủ ý chạy trốn, binh tàn tướng bại còn lại của Huyền Vũ doanh đã kêu cha gọi mẹ thối lui đến chân núi. Một đám quần áo tả tơi, nhụt chí, trên nét mặt tràn đầy vẻ khủng hoảng so với dáng vẻ khi đi thì khác nhau một trời một vực.
Hắc Y Vệ vẫn không hề bận tâm. Thắng không hề kiêu ngạo, bại cũng không chút yếu lòng, không vì thấy thắng lợi trước mắt mà đắc chí, ánh mắt vẫn bình thản như nước, dường như một tràng máu tươi này căn bản không hề lay động gì đến bọn họ!
Viên Tử Trình đứng ở giữa sườn núi, đôi mắt lạnh như băng lộ ra nét cười âm hiểm, gã đột nhiên thét dài một tiếng chấn động cả thung lũng!
Hơn năm trăm Hắc Y Vệ thu được chỉ lệnh, tốc độ xạ tiễn liền đề cao gấp đôi, tiết tấu tăng nhanh, chỉ một hồi sau đã thu hoạch được rất nhiều sinh mạng, cùng lúc đó, hơn ngàn binh lính Huyền Vũ doanh đã bị sáu trăm Hắc Y Vệ lạnh lùng như băng vây quanh ở chân núi.
Sau khi bọn Hắc Y Vệ hình thành thế vây kín, chúng gần như đồng thời đình chỉ xạ kích, cùng đợi Viên Tử Trình phát ra mệnh lệnh cuối cùng.
Viên Tử Trình từ giữa sườn núi liền phi thân xuống lớn tiếng hô lớn:
- Huyền Vũ doanh đối ngoại không dám giao tranh với bọn thảo khấu, đối nội ức hiếp dân chúng lao khổ, làm cho trời đất phải căm hận, còn lưu bọn chúng lại làm gì?
Năm trăm Hắc Y Vệ cùng kêu lớn:
- Trời đất phải căm hận, còn lưu bọn chúng lại làm gì?
Tiếng la rung trời động đất, tiếng vang thật lâu không dứt, làm cho bọn tướng sĩ Huyền Vũ doanh sợ tới mức mũi miệng đều sủi huyết, run rẩy như cầy sấy. Một gã tân binh sợ tới mức khóc thành tiếng, lảo đảo loạng choạng ôm cánh tay của Phùng Hạo kêu khóc:
- Đại soái, chúng ta làm sao bây giờ, mau... Mau chạy đi!
- Trốn cái con mẹ ngươi, trốn chỗ nào đây? Nguồn: http://truyenfull.vn Phùng Hạo sắc mặt xanh mét, nhìn Viên Tử Trình lạnh lẽo như băng, oán hận nói:
- Viên Tử Trình, ngươi thật to gan? Dám cấu kết với bọn trộm cướp, dám mưu sát trọng thần triều đình?
Viên Tử Trình coi thường không thèm để ý, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói cái gì là trọng thần? Trong mắt ta, chỉ là một con chó!
Giữa sườn núi, từng đợt tiếng hô vang rung chuyển đất trời. Hoa Như Ngọc. La Đồng, đám người Hắc Sơn tiền hô hậu ủng từ trong rừng chạy ra, đứng trước bọn Hắc Y Vệ.
Hoa Như Ngọc máu tươi đầy người, tay trái cầm lấy Bạch Sa, tay phải cầm một lưỡi cương đao, nhướn mày chỉ vào bọn binh sĩ Huyền Vũ doanh đang run run lẩy bẩy, độc ác nói:
- Phùng Hạo lão tặc, nợ máu phải trả bằng máu!
Quần đạo đều hô lớn:
- Phùng Hạo lão tặc, nợ máu phải trả bằng máu!
Phùng Hạo tuy phẫn nộ đến cực điểm, nhưng thấy bọn Hắc Y Vệ trong tay cầm đoạt mệnh trường cung, tự biết khó lòng thoát chết. Lòng có chút không yên, lão híp mắt hỏi ngược lại:
- Bọn trộm cướp dám nói xấu mệnh quan triều đình?
Hoa Như Ngọc khinh thường không thèm để ý đến lời nói Phùng Hạo, quay sang Viên Tử Trình liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
- Phùng Hạo lão thất phu này, ta muốn để lão phải sống!
Viên Tử Trình cười lạnh phất tay nhẹ nhàng ra hiệu, năm trăm Hắc Y Vệ liền giương cung cài tên, chuẩn bị xạ tiễn.
Phùng Hạo biết rõ Hắc Y Vệ lợi hại như thế nào lão liền mặt mày nghiêm nghị, khàn cả giọng nói:
- Các huynh đệ, hãy cùng xông lên quét sạch bọn trộm cướp này!
Huyền Vũ doanh còn lại khoảng ngàn tàn binh bại tướng, đều đã biết rõ thời khắc sinh tử quan đầu, đều cố tăng cường thủ kình, cố lấy dũng khí, ra sức hướng bọn Hắc Y Vệ mà tấn công.
Trong lúc nhất thời, hơn ngàn người như bầy ong vò vẽ hướng bốn phương tám hướng mà tràn ra.
Viên Tử Trình liền phất ống tay áo, tên bay như châu chấu, mang theo thanh âm dây cung phát tên chấn động, gào thét anh dũng hướng về Huyền Vũ doanh, lập tức biến bọn chúng thành những bia bắn tên sống động. Mỗi mũi trường tiễn ngay lập tức giữa liền cướp đi một sinh mệnh, tiếng kêu rên khắp nơi, từng đợt thi thể vô lực rồi ngã xuống.
Cuộc chiến tuy rằng khốc liệt, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, năm trăm Hắc Y Vệ, mỗi người bắn ra hai tiễn, liền tiêu diệt hết một ngàn sinh mệnh của Huyền Vũ, số binh lính may mắn còn lại đều bị Hoa Như Ngọc mang theo các huynh đệ diệt sạch.
Một trận gió cuốn mây tan, năm nghìn Huyền Vũ doanh binh mã, chỉ còn lại một người Phùng Hạo, một mình đứng giữa thi thể chồng chất như núi trung, lão lảo đảo nhìn thi thể khắp nơi, toàn thân sợ hãi run rẩy. Cái chết liền ám ảnh trước mắt, đột nhiên trước mắt tối sầm, lão liền khuỵu xưống hôn mê bất tỉnh.
Hoa Như Ngọc và bọn hán tử kia đều không thả lỏng cảnh giác, nhất tề quơ cương đao, hướng Viên Tử Trình nói:
- Sau khi diệt Huyền Vũ doanh, ngươi có phải hay không còn muốn thuận tay đem Hỗ gia trại diệt trừ?
Bọn Hắc Y Vệ tuy rằng tiễn thuật tài giỏi, nhưng cùng với nhau tương giao, cùng nhau chém giết, cũng không thiện trường!
Bọn Hắc Y Vệ này tuy rằng cảm nhận được cương đao của Hoa Như Ngọc tràn ngập sát khí, đôi mắt vẫn bình tĩnh như nước, không có nửa phần kích động.
Phần định lực này cũng không phải quân đội bình thường có thể sánh bằng.
Viên Tử Trình xoa hai tay, lạnh lùng nói:
- Ta nếu có lòng muốn giết ngươi, sao có thể cùng ngươi gặp nhau ở đây?
Hắn trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường, phất phất tay, mang theo năm trăm Hắc Y Vệ, liền biến mất ở trong thâm sơn.
Hoa Như Ngọc thấy bọn Hắc Y Vệ rút khỏi Hỗ gia trại, liền thở phào nhẹ nhõm, nàng nhìn xuống Phùng Hạo đang hôn mê trên mặt đất, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đem lão tặc này trói lại, nghiêm hình tra tấn, tra xét tỉ mỉ!
La Đồng đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, tiến lên bóp vào cổ Phùng Hạo, trói chặt lão, mệt nhọc mang theo lão lên núi.
Hoa Như Ngọc thở dài một ngụm, nhìn khắp núi đồi đầy những thi thể ghê người, trong lòng liền nảy lên một loại bi thương khôn kể, nhẹ giọng chỉ bảo nói :
- Đem các thi thể này an táng tử tế , họ đều là người của Đại Yến ta, vứt thi thể họ ở chốn hoang dã này, ta thật không đành lòng, hy vọng bọn họ đầu thai chuyển thế, làm một kẻ vang danh Đại Yến!
Bọn thủ hạ đều vội vàng đáp ứng một tiếng, mang theo các huynh đệ xử lý hậu sự.
Hoa Như Ngọc một mình đứng ở dưới chân núi, gió lạnh thổi tới, huyết nhiễm đầy y phục. Mái tóc theo gió nhẹ nhàng tung bay tán trên khuôn mặt càng tăng thêm vẻ kiên nghị. Đôi mắt nàng tràn ngập nước mắt nóng bỏng, nhìn lên không trung, buồn bã nói:
- Phụ thân, nữ nhi đêm nay sẽ vì người mà báo thù ...