- A ôi… Tư Đồ Bá thống khổ khóc thét, thân hình cường tráng như trâu mộng, nhưng lại chật vật nhếch nhác ngã xuống võ trường.
Mỗi một dây thần kinh của y đều quặng đau từng tế bào như bị vỡ ra, giống như có vô số tiểu trùng gặm cắn "trứng" trong khố hạ của hắn.
Tư Đồ Bá giãy dụa liếc nhìn Y Đằng, không cam lòng suy nhược nói:
- Ngươi….ngươi dám phản bội… Nói xong, vừa tức vừa đau liền hôn mê bất tỉnh.
Tiếng đàn… đột nhiên dừng lại!
Y Đằng tuy rằng chỉ gẩy nhẹ huyền cầm nhưng hao phí công lực, nếu nàng không một lòng muốn đem Trần Tiểu Cửu trở thành một đời danh kỹ, nàng sẽ không hao phí tâm thần cứu Trần Tiểu Cửu trong nguy nan.
Nàng mất sức, thân thể mềm mại run rẩy, hai má mồ hôi rơi như mưa, vội nhắm mắt ngưng thần, điều trị nội tức.
Một tầng phấn mặt kia bị, bị mồ hôi rửa trôi, lộ ra làn da trắng hồng bên trong, mỹ dung tuyệt thế như hoa đào mùa xuân, sắc da trắng nõn, mượt mà bóng loáng như nước. Lúc nhắm mắt, trong lòng khẩn trương vẫn liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, nhìn phong quang rực rỡ, ôm vào trong lòng .
Đám hán tử từ trong tiếng đàn tỉnh lại, một đám nghẹn họng trân trối, nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin nỗi. Trần Tiểu Cửu kia lúc đầu là bị động, rốt cuộc như thế nào lại xoay chuyển tình thế cho tên kia một kích? Ân công còn tuyệt chiêu gì mà ta không biết sao?
Mấy trăm kẻ thân cận của La Đồng sửng sốt nửa ngày, mới vang lên một tràng vỗ tay như sấm, vung tay hô to - Ân công uy võ..Ân công trác tuyệt….
Hơn mười kẻ tâm phúc còn lại của Tư Đồ Bá, tức giận đến mặt tái nhợt, không chút huyết sắc.
Một đám người nâng y đi, một đôi mắt không khỏi nhìn lướt qua khố hạ Tư Đồ Bá, trong lòng tà ác nghĩ từ nay về sau, "trứng" đó của Nhị đương gia, sợ là không còn dùng được rồi….
La Đồng nhìn Tư Đồ Bá hấp hối tâm trạng phức tạp, vừa có vui mừng, cũng ẩn chứa thương tâm. Chuyện cũ trong đầu còn đó, nhớ lại tất cả đều là chua xót cùng phiền muộn!
Anh ta thở dài một hơi, buồn bã nói:
- Từ lang trung, nhanh đưa Nhị đương gia đi xem bệnh, nếu như có trở ngại, đem hết toàn lực chữa khỏi… - Tam đương gia….này…ta không… Từ lang trung do dự, muốn nói cự tuyệt.
- Dông dài cái gì? Huynh đệ với nhau cả, còn không mau đi.
La Đồng tức giận bảo.
Từ Lang trung lại không cho là đúng, nếu không đi, sợ là phạm vào quy củ thực khó xử… Trần Tiểu Cửu lại ước gì Tư Đồ Bá bị thương mà không được chữa trị, ợ một cái, hợp thời hừ một tiếng nói:
- Từ lang trung, ngực ta thật là khó chịu, bụng phồng lên muốn nứt ra… Khi nói chuyện liền lắc lắc….
Hoa Như Ngọc vội vàng giúp đỡ Trần Tiểu Cửu mặc cho thần hình thon dài của hắn tựa vào lòng ngực cùa mình! Thái độ hung dữ nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Từ lang trung, ngươi chạy đi đâu? Nhị đương gia thân thể khỏe mạnh, không chết được, chậm trễ nửa khắc có gì trở ngại đâu? Cửu ca thân mình còn không khỏe, còn không mau bắt mạch cho Cửu ca?
Trần Tiểu Cửu trong lòng ấm áp, không khỏi cảm thán! Tư Đồ Bá a… đây chính là kết cục của ngươi khi đắc tội với ta.
La Đồng vẻ mặt cười khổ, đầu tiên là an ủi Trần Tiểu Cửu một chút, sau đó lại nghĩ, vẫn là sự đoàn kết yên ổn trong sơn trại quan trọng hơn, đúng là Tư Đồ Bá không thể không quan tâm, nhanh chân chạy đi an ủi Tư Đồ Bá bị vỡ trứng.
Hoa Như Ngọc giúp đỡ Trần Tiểu Cửu trở lại phòng nằm xuống, một bên đốc thúc lang trung bắt mạch chữa thương cho hắn, một bên nhu tình thấp giọng nỉ non - Cửu ca, đau không? Huynh vừa rồi làm ta sợ muốn chết!
Lúc Trần Tiểu Cửu bị nguy hiểm, nàng sợ đến mức hoa dung thất sắc, trong lòng lạnh lẽo cực độ, tựa như nước suối từ núi băng sau núi rót vào lòng nàng, đem ngọn lửa hừng hực trong đó dập tắt.
Đúng là khi đó, nàng mới nhận cảm nhận được Tiểu Cửu trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng? Nếu nàng có cơ hội chọn lại, nàng tuyệt sẽ không khiến Trần Tiểu Cửu theo vết xe đổ, trở thành đại anh hùng trong lòng nàng.
Còn sống, thích, yêu nhau so với những điều hư ảo kia quan trọng hơn!
Từ lang trung vội vàng bắt mạch chữa thương cho Trần Tiểu Cửu, an ủi - Ân công, nội tức của ngươi bị thương, nhưng không nặng lắm, chỉ cần điều trị vài ngày tự có thể khôi phục nguyên khí!
- Như thế tốt lắm…
Trần Tiểu Cửu máy móc đáp lại, hồn nhiên không có để trong lòng, ánh mắt hàm chứa mỉm cười vẫn đặt trên người Hoa Như Ngọc .
Từ lang trung nhấp ngụm trà, lại nói - Ân công, ngươi đấu với Tư Đồ Bá quả thật rất đặc sắc, nhất là màn đá chân cuối cùng đó, quả nhiên là quả nhiên là siêu cấp vô địch, đẹp trai vô cùng! Một cước kia làm Tư Đồ Bá không còn là nam nhân, thật là tốt, cước đó nếu mà đổi lại là ta đá, thì thật tốt biết mấy… Gã nói thật hăng hái, Hoa Như Ngọc nhướn mày, hừ lạnh với gã:
- Từ lang trung, ngươi đi trước lấy vài thang thuốc bổ cho Cửu ca!
- Ân công thương nhẹ, không cần bổ dược!
Từ lang trung vuốt râu, định tiếp tục khoe khoang.
Hoa Như Ngọc mặt ửng hồng lên, quay đầu khiển trách:
- Ta nói ngươi đi lấy thuốc thì ngươi đi lấy đi dài dòng cái gì?
Từ trung lang ngẩn ra, đôi mắt nhìn quét ra những tia thắc mắc!
Thấy Đại đương gia đầy thẹn thùng, sắc mặt ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé không biết từ khi nào đã nằm trong tay Trần Tiểu Cửu, gã vỗ đầu, lập tức nhận ra một đôi tiểu tình nhân đang mắt đi mày lại, tình yêu tung bay nói không chừng muốn bày tỏ thương yêu, ta thật là lão nhân chướng mắt, quấy rối làm gì? Vẫn là nhanh nhanh chạy đi thôi, nếu không ăn gậy thì thật oan uổng!
Gã vội vàng đem trà uống hết, cười cười:
- Ân.. Ta đi lấy cho ân công một viên thập toàn đại bổ, cho ân công bồi dưỡng thân mình. Đại đương gia thuốc này hai canh giờ mới có thề nấu xong Người… người vất vả thay ta trông coi ân công một chút nhé… Gã lắp bắp nói xong, lại cười có chút xấu xa, chạy trốn nhanh như chớp - Tên Từ lang trung này, chính là đui mù!
Hoa Như Ngọc giận dữ liếc mắt Trần Tiểu Cửu, oán giận nói - Huynh cũng là cái đồ sắc quỷ, ngay trước mặt Từ lang trung huynh nắm tay ta làm gì? Sợ gã nhìn không ra sao?
- Thấy thì thế nào? Toàn bộ sơn trại đều biết rằng,Hoa .muội muội và ta, là đất trời tạo nên một đôi, có ngày hôm nay, còn ai dám tới nói lời phản đối, đụng vào Hoa muội muội nàng sao?
Trần Tiểu Cửu nói rồi tùy ý nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc, một cảm giác hạnh phúc ấm áp trong lòng dấy lên.
- Huynh đừng nói loạn, ai cùng huynh là trời sinh một đôi? Buồn cười!
Hoa Như Ngọc ngồi ở đầu giường, ngượng ngùng vặn vẹo eo thon nhỏ, giờ khâc này, nàng chỉ là một thiếu nữ mơ mộng yêu đương, làm sao giống một thủ lĩnh thổ phĩ đầy oai phong?
- Hoa muội muội. Dường như nàng đã quên một sự việc?
Trần Tiểu Cửu được một tấc lại muốn tiến một tấc, lại làm càn ôm lấy eo nhỏ của nàng.
- Đã quên cái gì?
Trần Tiểu Cửu cười gian tà nói - Nàng đã nói, chỉ cần ta thắng Tư Đồ Bá, nàng liền khai ân, cho ta hôn nhẹ lên đôi mắt nàng.
Hoa Như Ngọc nghe vậy, trong lòng ngượng ngùng như đồng hồ quả lắc, không ngừng lắc lư trái phải, khuôn mặt xinh đẹp hồng nhuận, nhịp thở dồn dập, ánh mắt không dám nhìn thẳng tình lang đối diện, đôi ngọc thủ khẩn trương, thân mình uốn éo, liền muốn rời khỏi chiếc giường, chạy xa khỏi tên đại sắc lang này thôi.
- Hoa muội muội, muội thật sự đã quên sao?
Trần Tiểu Cửu làm bộ hồn nhiên mỉm cười, bàn tay to lại gắt gao ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, sợ nàng vì ngượng ngùng mà bay khỏi lòng bàn tay.
- Muội… không quên… Hoa Như Ngọc bị Trần Tiểu Cửu bắt chẹt, dáng vẻ oai phong của thủ lĩnh thổ phỉ đầy kiêu ngạo đã bị quẳng tới chín tầng mây, lúc này nàng chỉ là một thiếu nữ bị hãm sâu vào bể tình! Nàng bưng mặt, cố lấy dũng khí liếc nhìn Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói - Nhưng…huynh chỉ có thể hôn lên mắt của muội, còn những nơi khác, không thể hôn….nhất là miệng!
- Ta đáp ứng với muội, Cửu ca là một đại anh hùng, muội còn chưa tin ta sao ?
Trần Tiểu Cửu thấy muội muội đáp ứng, trong lòng muôn hoa nở rộ, muội chờ đó ta sẽ tới hái hoa… Trái tim Hoa Như Ngọc như nai con, khẩn trương hoang mang lo sợ, nàng nhắm mắt cái miệng nhỏ khẽ mở, thở nhẹ:ra:
- Muội tin huynh mới lạ… Nàng còn chưa nói xong, môi đã đặt lên đôi mắt sáng ngời của nàng một nụ hôn.