Tám chữ không hay, như thế nào lại thành người một nhà?
Một khi đã như vậy, cũng được, trước mặt Tư Đồ Bá, chúng ta tạm thời làm người một nhà đi.
- Khốn khiếp, ngươi xong chưa?
Một tiếng quát rất sắc bén, chặn đứng Trần Tiểu Cửu tiếp tục lừa gạt Y Đằng Tuyết Tử, hắn vội vàng nhảy lên đài cao, ghé vào tai Hoa Như Ngọc lấy lòng nói:
- Hoa muội muội, muội không hiểu, người phụ nữ này lai lịch không nhỏ, không thu phục, nhất định ta sẽ ăn rau cải.
- Thu phục cái rắm. Ta thấy huynh bị con Bạch cốt tinh này thu phục thì có.
Hoa Như Ngọc hằn học cắn môi, cười lạnh nói:
- Nếu ả dám gây chuyện, ta giơ tay chém ngay, để ả thân một nơi, đầu một nẻo.
- Đó là công phu của Hoa muội muội, tuyệt đối không phải che đậy, nếu muốn giết người phụ nữ này, không phải là việc nhỏ sao?
Trần Tiểu Cửu nịnh nọt, trong lòng lại không cho rằng vậy:
- Cô gái này đâu có động đao động thương, chỉ có âm thầm sử dụng vu thuật làm tay chân, với thần kinh lớn này của muội, sao có thể phát hiện ra?
Nhưng ta lại hoàn toàn không sợ, vặn chỉ tử tinh trong tay bất cứ vu thuật gì với ta cũng là mây bay.
- Tùng tùng… Trống trận tề minh.
Khi hắn đang đổi trạng thái an ủi Hoa Như Ngọc, chợt nghe thấy tiếng trầm đục, thong thả mà chậm rãi vang lên, mang theo những tiếng hò reo phấn khích của mọi người, dần dần lan tràn, thổi quét cái võ trường, tiếng trống cuồn cuộn truyền đến, khiến màng tai mọi người phồng lên, đầy nhiệt huyết, sôi sục trong lòng.
Nhất là đám hán tử sơn dã đều là hạng người giết người cướp của, khát máu vô cùng, chợt nghe tiếng trống vang dội như vậy, một đám đứng lên, hò hét hoan hô, dùng sức toàn thân, phát ra khát vọng trong lòng.s - Quyết đấu, quyết đấu, quyết đấu… Những đám hán tử nhiệt huyết sôi trào lên, cùng tản ra, chỉ còn để lại hai người trên sân.
La Đồng long hành hổ bộ, từ dưới đài nhảy lên đài cao, trầm giọng mà nhiệt huyết nói:
- Giờ ngọ đã đến, đấu võ…bắt đầu.
Gã lấy sức vỗ vào vai Trần Tiểu Cửu, ghé vào tai hắn dặn dò:
- Đừng sợ, nam tử hán , cứ việc chiến đấu, đệ cố gắng dựa vào bên cạnh đệ, Trần huynh đệ…, đệ hiểu không?
Trần Tiểu Cửu đã đọc được tình cảm từ trong ánh mắt của La Đồng, phóng khoáng cười, ra sức gật đầu, không biết vì sao, trong lòng không hề có ý niệm sợ hãi, xoay người đi xuống đài.
- Tiểu Cửu… Hoa Như Ngọc cắn môi, dường như oán phụ, u oán nhìn hắn, xấu hổ nói:
- Đánh không lại..thì bỏ chạy. Đừng cố chống đỡ, phải hoàn hảo không tổn hại gì đợi muội tới đón huynh.
- Ta còn muốn yêu thương muội? Sao có thể làm rùa rút đầu chạy trốn chứ ?
Trần Tiểu Cửu không màng tới đôi mắt đang giận dữ của Hoa Như Ngọc, để lại cho nàng một dáng vẻ tuấn lãng, như một chút kinh hồng, thái độ nhẹ nhàng bay lên giữa võ đài.
Thần thái phóng khoáng tuyệt luân kia, lại khiến cho Y Đằng Tuyết Tử hừ một cái trong ánh mắt..ta nhất định phải mang tên hán tử kì quái này cho gia sư, nếu hắn không phục tùng, ta sẽ dùng pháp thuật với hắn, cưỡng ép mang đi.
Miệng nàng lộ ra chút cười đắc ý, vung tay lên, trong tay kiệu phu, tiếp nhận một chiếc đàn cổ.
Đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng kéo chiếc đàn cầm, sát phạt quyết đoán, tiếng thần hồn nát thần tính, giống như dã thú, gào thét, nhưng lại ép ra từng tiếng trống.
Trần Tiểu Cửu là người hiểu được vận luật, nghiêng tai lắng nghe, sự mạnh mẽ uyển chuyển trong cầm kỹ kia dường như giống với Hồng Hạnh.
Nghệ kỹ vẫn là nghệ kỹ, luận về tài nghệ học thức, còn hơn xa so với những con hồ ly chỉ biết bán thân kia.
Trong lúc mơ hồ, không khỏi sinh ra chút hứng thú với nàng.
Hoa Như Ngọc thấy tiếng trống càng ngày càng yếu, lại bị yếu thế hơn tiếng đàn, trong lòng vô cùng tức giận, dám đùa giỡn trước đại đao của ta sao? Ta sao có thể phục ngươi.
Nàng vặn người, giống như đại bàng giang cánh, bay đến trước trống, một phát đá văng ngay tên hán tử đang đánh trống mồ hôi đầy đầu kia, đoạt lấy trống, dùng hết nội lực, đánh tới trống lớn.
- Thùng thùng… Dùi trống trong tay nàng, lại nổi lên vài tiếng tàn nhẫn.
Từng đợt trống đầy lực, hùng hồn phát ra, hàm chứa khí phách không thể địch nổi, giằng co với tiếng đàn không sợ hổ gầm kia, nàng vội vàng tàn nhẫn, xuôi gió xuôi nước, trong chớp mắt đã chiếm thế thượng phong.
Trong lòng Y Đằng run lên, không ngờ trong lùm cỏ này lại có một người có công lực thâm hậu như vậy, mười ngón tay nàng cùng khởi động, cao thấp tùy ý đẩy đàn, từng tiếng động sát phạt, như nước chảy mây trôi, chỗ nào cũng nhúng tay vào, chưa từng có tiếng trống nào kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
Tiếng đàn, tiếng trống, ngươi tiến ta thu, nhất thời, không ngờ khó phân cao thấp.
Đám hán tử nghe ra diệu dụng trong đó, không ngờ nhiệt liệt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Hoa Như Ngọc, vặn vẹo mông, trong lòng buồn bực, muốn lên phát vào mông thổ phỉ không biết nhìn xa này, quan trọng là, người bảo vệ tình lang mới là đứng đắn, muội lại la ó, lại tranh đua với một kĩ nữ, làm trò gì vậy? Nguồn: http://truyenfull.vn Dáng người khôi ngô cao lớn như núi của Tư Đồ Bá đứng ở giữa sân, hét lớn với Trần Tiểu Cửu:
- Còn không mau lại đây chịu chết. Oa… Tiếng hét này, như tiếng sấm, giống như vạn mã hý vang.
Sắc mặt Trần Tiểu Cửu không hề sợ hãi, vừa muốn thay đổi tư thế, chợt thấy Diều Hâu lao tới, trong tay bưng một cái khay, hai chén rượu ngon, mang tới.
- Gì vậy?
Trần Tiểu Cửu nghi ngờ hỏi, trong lòng thực sự hiểu trong rượu này, chỉ e là có bỏ tán khí đan.. hừ, muốn hạ độc ta sao? Kiếp sau nhé.
Tên nhãi Diều Hâu này trí tuệ xuất chúng, công phu diễn trò cũng không phải bình thường, gã mang theo vẻ mặt quyết đoán, bi tráng nói:
- Sinh tử có mệnh, vũ dũng ở rượu! Nhị đương gia, ân công. Sauk hi uống bát rượu này vào, liền là lúc hai người phân tài cao thấp, đến… Mời một hơi cạn sahcj, xem như Diều Hâu tiễn hai người!
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nhận rươu, nhìn vẻ mặt hống hách của Tư Đồ Bá:
- Uống một hơi cạn sạch, ta không nói chơi, chỉ có điều không biết Nhị đương gia sau khi mơ màng, có dám cùng ta đối ẩm nữa hay không? Nhị đương gia nếu có khả năng cạn chén rượu này, ta liền hầu tiếp!
Tư Đồ Bá mặt đỏ lên, lá gan bành trướng, vẻ mặt đen tuyền, nhanh chóng ngửa mặt lên trời.
Bình tĩnh mà xem xét, từ lần trước đấu rượu cùng Trần Tiểu Cửu, sau khi uống đến mơ màng, mỗi khi ngửi thấy hơi rượu, lại thấy buồn nôn, lúc này bảo y uống rượu, tựa như uống thuốc độc vào người vậy.
Nếu y không cạn chén rượu này, sao có thể khiến Trần Tiểu Cửu rơi vào cạm bẫy được?
Nhị đương gia cau mày, bịt chặt mũi, cố nén cơn đau đớn trong dạ dày, ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng một hơi cạn sạch, lật úp chén xuống thở phì phì, nói:
- Tới lượt ngươi… - Tửu lượng tốt!
Trần Tiểu Cửu dối lòng tâng bốc, đem rượu phóng khoáng đặt lên miệng, giây lát nói:
- Thơm quá… Như thế nào lại có thêm hương vị khác?
Tư Đồ Bá và Diều Hâu nghe vậy, thoáng chốc mặt đều biến sắc, luống cuống thất thần.
Rượu chính là rượu, sao có thể có hương vị khác?
Diều Hâu vội vàng lấy lại vẻ bình tĩnh, đè nén áp lực không yên sau khi bỏ tán khí đan không mùi vào vào rượu, cho dù là chó cũng không có khả năng nhận ra mưu mẹo trong đó. Thằng nhãi này ... như thế nào có thể nhận ra trong đó có sự lạ? Chẳng lẽ mũi của hắn so với chó còn linh mẫn hơn sao?
- Không tin… ngươi tới ngửi xem sao?
Trần Tiểu Cửu cầm chén rượu, hướng mũi Diều Hâu đưa tới.
- Đợi ta ngửi xem sao!
Diều Hâu vờ vịt dùng mũi nhiệt tình ngửi một hồi, vẻ mặt khinh thường nói ;
- Ân công, rượu thơm thanh khiết như vậy, đâu có mùi vị gì khác….
Đang lúc Diều Hâu dõng dạc nói, Trần Tiểu Cửu đương nhiên gây khó dễ!
Bàn tay run lên, rượu tinh khiết và thơm ngon, bình thường như kiếm sắc, cả chén rượu như sấm sét dũng mãnh được tạt mạnh vào trong miệng rộng của gã.